Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Thời gian vẫn luôn trôi qua vun vút, trong nháy mắt Cung Viễn Chủy và Điền Gia Thụy đã rời khỏi Cung môn, kinh doanh y quán.

Cái tên Cung Viễn Chủy trên giang hồ vốn không người không biết, ban đầu mọi người còn đang bàn luận xem Chủy cung tự tách ra ngoài sẽ khiến cho Cung môn phản ứng thế nào, nhưng cũng không muốn chỉ vì lo lắng Cung môn mà bỏ qua cơ hội tốt tiếp cận được dược liệu của Cung Viễn Chủy. Sau đó thấy Cung Thượng Giác và Cung Lãng Giác thường xuyên qua lại y quán của Cung Viễn Chủy, thì không còn lo sợ điều gì nữa.


"Cung Viễn Chủy, ngươi lúc nào sẽ bày tỏ với Thụy công tử đây?" Hoa công tử nhìn Cung Viễn Chủy đang sắc thuốc đột nhiên mở miệng hỏi. Lời này vừa ra, khiến cho Cung Lãng Giác đang ngồi một bên uống được chén trà bản thân tâm tâm niệm niệm bị sặc ho khan không ngừng.

Cung Viễn Chủy nhìn về Điền Gia Thụy đang ngồi ở góc phòng nói chuyện trên trời dưới đất cùng  Cung Thượng Giác, sau đó mới trở lại phía Hoa công tử: "Vì sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"

"Ta tò mò thôi, ta còn tưởng rằng ngươi vừa thành niên một phát sẽ lập tức xuống tay."

Nói xong mang theo ý cười khinh bỉ: "Kết quả ngươi lại còn dây dưa cho tới bây giờ."

"Gì? Ai muốn cùng ai bày tỏ? Viễn Chủy đệ đệ với Thụy Chủy ca?"

Hoa công tử cả kinh: "Lấy ánh mắt Cung Viễn Chủy nhìn Thụy công tử, ngươi đến hiện tại còn không biết?"

"Ta cho rằng đệ ấy đơn thuần là huynh khống mà thôi!" Cung Lãng Giác vô tội, là một người cũng có anh trai, đối với anh trai toàn bộ là kính ý đâu có thể nghĩ tới những điều này.

"Nhưng mà không phải nói rằng đệ và Thụy Chủy ca cùng chung linh hồn đó hay sao? Vậy tính là gì? Tính là đệ tự thích chính mình?" Cung Lãng Giác cũng rất nhanh đã hết kinh ngạc.

Y những năm này thường xuyên bôn ba khắp nơi bên ngoài, cũng gặp qua không ít chuyện hiếm có, cho nên cũng chưa tới mức gọi là bị lật đổ tam quan. Chỉ là người quen biết có chuyện hay, y muốn hóng hớt mà thôi.

"Tuy nói cùng chung linh hồn, nhưng ca ca chính là ca ca, còn ta chính là ta."

Cung Lãng Giác nghiêm túc gật đầu: "Hiểu, vậy đệ lúc nào thì bày tỏ?"

"..."

Cung Thượng Giác làm sao mà nuôi ra được Cung Lãng Giác vậy?

"Ta sợ ca ca sẽ cảm thấy chán ghét ta." Cung Viễn Chủy âm thanh như có chút tự chế giễu: "Ta sợ ca ca sẽ rời khỏi ta. Nếu thật sự như vậy, ta sẽ phát điên mất."

"Nếu mãi mãi chỉ là huynh đệ, ta cũng rất thống khổ. Nhưng mà ta thà như vậy còn hơn."

Bởi vì giọng nói của Cung Viễn Chủy đã khàn khàn, Cung Lãng Giác và Hoa công tử không dám nói gì nữa. Rối rắm vội vàng đổi sang đề tài khác. Cuối cùng ngay cả những lời vô dụng như "ngươi nhìn ly trà này thật trà ha" cũng dùng tới luôn.


Bên kia rối loạn như vậy, Cung Thượng Giác thính lực cực tốt nhìn Điền Gia Thụy sắc mặt đã đỏ ửng cố gắng duy trì bình tĩnh uống trà không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

"Huynh nghĩ như thế nào?" Cung Thượng Giác mở lời.

Điền Gia Thụy ngây ngẩn: "Ta không dám nghĩ."

"Nếu muốn cự tuyệt thì mong chóng nói sớm đi. Càng kéo dài lâu, chấp niệm của Viễn Chủy đệ đệ càng lớn." Cung Thượng Giác cầm lấy ly trà trong tay Điền Gia Thụy: "Nếu thật sự đến lúc đó, huynh có muốn cự tuyệt cũng không dứt ra được nữa."

"Huynh cũng biết thuốc và thủ đoạn của Viễn Chủy đệ đệ." Ly trà trở về trên mặt bàn. "Nếu Viễn Chủy đệ đệ muốn vây khốn huynh với thế giới bên ngoài, rõ ràng là dễ như trở bàn tay."

[Không, đệ ấy không vây khốn nổi ta đâu.] Điền Gia Thụy vừa liếc mắt nhìn Tiểu Hắc vừa nghĩ.

[Ở thế giới này, Viễn Chủy có thể vây khốn bất kỳ được bất kỳ ai, duy chỉ có ta đệ ấy không thể vây giữ được. Chẳng qua...] Điền Gia Thụy cay mày nhìn về phía Cung Viễn Chủy: [Ta không nhẫn tâm nhìn đệ ấy bởi vì ta rời đi mà đau lòng.]


Ba người giục ngựa rời đi, Hoa công tử cùng Cung Lãng Giác vẫn còn ở phía sau Cung Thượng Giác nhỏ giọng thảo luận, lúc thì nói rằng phải chung tay giúp chuẩn bị kế hoạch bày tỏ, lúc thì lại lo âu than thở hộ cho Cung Viễn Chủy.

Cung Thượng Giác lắc đầu, cuối cùng không nhịn được mà mở miêng: "Viễn Chủy đệ đệ biết rõ  thính lực của ta và Cung Thụy Chủy như thế nào. Đệ ấy nếu thật sự muốn giấu, sẽ không ở trong y quán nói những điều này với các ngươi."

"Từ lúc đầu các ngươi hỏi rằng đệ ấy lúc nào mới bày tỏ, đệ ấy đã muốn xem phản ứng của Cung Thụy Chủy rồi."

"Nói ra những điều lo âu sợ sệt kia, chẳng qua chỉ là giả bộ đáng thương mà thôi."

"Đệ ấy đã dám hành động như vậy, ta cảm thấy đệ ấy ngược lại hoàn toàn không sợ gì cả. Đệ ấy chắc chắn Cung Thụy Chủy sẽ theo đệ ấy mà thôi."

"Có thể khiến cho một đứa trẻ dè dặt cẩn thận, không dám tin tưởng bản thân được yêu thương như Viễn Chủy đệ đệ lớn lên trở thành người không chút sợ hãi, tin chắc rằng mình sẽ được bao dung vô hạn. Cung Thụy Chủy quả thật là đã cho Viễn Chủy đệ đệ tình yêu khó mà ước lượng nổi." Cung Thượng Giác thở dài nói.

Đối với việc bản thân bị Viễn Chủy "lợi dụng", Cung Lãng Giác một chút cũng không tức giận, chẳng qua thấy tò mò hỏi: "Ta chỉ là muốn hỏi, ca đời trước không phải cũng dành cho Viễn Chủy đệ đệ rất nhiều tình thương sao? Có gì bất đồng so với Thụy Chủy ca đối với Viễn Chủy đệ đệ vậy?"

Cung Thượng Giác rất nhanh đáp lại: "Tình thương của ta và Cung Thụy Chủy dành cho Cung Viễn Chủy, phân lượng bất đồng."

"Ta đối với Viễn Chủy là "đối với huyết mạch Cung môn", mà Cung Thụy Chủy đối với là "yêu"."

"Cho dù theo thời gian trôi qua, tình cảm của ta đối với Viễn Chủy trở thành "đối với em trai của ta", nhưng đối với Viễn Chủy đệ đệ mà nói, những thứ này thôi là không đủ." Nghĩ đến Cung Thụy Chủy vì Cung Viễn Chủy mà làm hết thảy mọi việc, Cung Lãng Giác cười ra tiếng.

"Cung Thụy Chủy đúng là yêu đến mức không nói lý lẽ."

"Cung môn, Vô Phong, giang hồ, hết thảy những thứ này Cung Thụy Chủy đều không để vào trong mắt. Trong mắt huynh ấy chỉ có một người duy nhất là Viễn Chủy đệ đệ. Mà điều Viễn Chủy đệ đệ mong muốn, chính là một tình yêu như vậy."

"Thậm chí, Cung Thụy Chủy còn cho Viễn Chủy đệ đệ nhiều hơn cả mong muốn của đệ ấy. Độc huyết độc xà, tiêu diệt Vô Phong, chuẩn bị y quán những việc này cũng chỉ là chuyện nhỏ."

"Lúc trước khi Cung Tử Vũ nhắc đến chuyện xưa, phản ứng đầu tiên của Cung Thụy Chủy là che hai tai Viễn Chủy đệ đệ lại. Các ngươi chắc cũng nhớ, Cung Thụy Chủy trước nay luôn tỉnh táo lãnh đạm khi đó hốt hoảng biết bao nhiêu."

"Người như vậy, Viễn Chủy đệ đệ sao có thể không chìm sâu vào?"

Tình yêu của Điền Gia Thụy dành với Cung Viễn Chủy là không nói đạo lý.

Cho nên Cung Viễn Chủy sẽ yêu Điền Gia Thụy, hợp tình hợp lý.

Nói đi cũng phải nói lại, Cung Viễn Chủy bây giờ hoàn toàn là đem phương thức "săn mồi" trước kia hắn dạy cho dùng với Cung Thụy Chủy. Cung Thượng Giác nghĩ trong đầu, đúng là không phí công dạy dỗ.


Cung Viễn Chủy và Điền Gia Thụy hiện tại ở lại luôn trên lầu tầng ba của y quán. Sau khi ba người rời đi, Cung Viễn Chủy dọn dẹp y quán xong thì thu thập lên trên lầu. Điền Gia Thụy không thắp đèn, ngồi ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Ca ca đã nghe thấy lời ta và Hoa công tử, Lãng Giác ca nói chuyện?" Cung Viễn Chủy còn chưa kịp bước lại gần, đã nghe thấy tiếng lòng Điền Gia Thụy [Ta có nghe thấy không đệ còn không rõ hay sao?]

"Ca ca đang giận ta?" Cung Viễn Chủy đưa tay kéo ống tay áo Điền Gia Thụy: "Thật xin lỗi...ca ca đánh ta mắng ta đều được, xin đừng chán ghét ta..."

Điền Gia Thụy than thở: "Nghĩ gì đó. Ta sao có thể động thủ với đệ được?" Vừa nói vừa cúi đầu nhìn Cung Viễn Chủy đang lôi kéo mình: "Ta sẽ không chán ghét đệ. Nhưng mà Viễn Chủy, ta cho rằng đệ chẳng qua là đang lẫn lộn giữa tình cảm kính yêu đối với huynh trưởng mà thôi."

"Ta không phải trẻ con nữa rồi, ca ca. Ta phân rõ cái gì là tình cảm huynh đệ, cái gì là tình cảm đối với người ta yêu trong lòng."

Viễn Chủy cũng không tức giận, hôm nay cậu đã nghe thấy tiếng lòng của Điền Gia Thụy rồi. Đầu tiên là [Sao Hoa công tử lại nói đùa thế này với Viễn Chủy cơ chứ?] sau đó là [Không phải chứ? Viễn Chủy thích ta? Không phải là yêu thích đối với huynh trưởng?]

Đến lúc nghe thấy Cung Viễn Chủy nói rằng sợ hãi, Điền Gia Thụy lại nghĩ [Tại vì sao lại thích ta cơ chứ?]

Không có chán ghét, không có kháng cự, chỉ là không hiểu vì sao lại thích.


Cung Viễn Chủy buồn cười, lý do còn không phải bởi vì phản ứng của ca ca như vậy đó sao? Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đến nay, ca vĩnh viễn luôn thiên vị yêu thương ta.

"Ca ca có còn nhớ, ta từng nói rằng vào lúc ta vừa mới sống lại, bởi vì quá mệt mỏi cho nên cảm thấy không muốn tiếp tục sống nữa không?" Không đợi Điền Gia Thụy hồi đáp, Cung Viễn Chủy lại nói tiếp.

"Lúc ấy ta không tìm được lý do để sống tiếp, đó là nguyên do ta muốn kết thúc tất thảy."

"Nhưng bởi vì ca ca xuất hiện, mới khiến cho ta một lần nữa cảm thấy có lý do để chống đỡ tiếp tục sống sót."

"Ta nghĩ rằng có một người anh trai như vậy, ta sẽ sống vui vẻ hơn một chút nhỉ." Cung Viễn Chủy từ phía sau ôm lấy Điền Gia Thụy: "Về sau, ta càng ngày càng nảy sinh lòng tham."

"Ta muốn chiếm được càng nhiều tình yêu thương của ca ca. Cũng muốn ôm lấy ca ca thật chặt, để ca ca hoàn toàn nằm gọn trong lòng ta."

"Thật xin lỗi, nhưng mà ta...không thể nào buông được ca ca..."

Điền Gia Thụy cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm lấy mình run rẩy. Cung Viễn Chủy giống như muốn nhét anh vào trong lồng ngực mình, nhưng lại cẩn thận từng li từng tí, không dám sử dụng một phần sức lực.

[Giống như là đang cực lực khắc chế.]

[...Giống như là sợ ta bị thương trong tay đệ ấy vậy.]


Điền Gia Thụy đương nhiên biết rõ Cung Viễn Chủy đối với thứ bản thân muốn có được, sẽ có bao nhiêu cố chấp và điên cuồng.

Cũng biết được Cung Viễn Chủy là cố ý nói chuyện với Hoa công tử và Cung Lãng Giác để cho anh nghe thấy.

Cũng chính bởi vì biết được quá rõ ràng, cho nên mới vì sự khắc chế của Cung Viễn Chủy mà động lòng.


"Viễn Chủy" Điền Gia Thụy xoay người lại đối mặt nhìn Cung Viễn Chủy: "Ta không biết nên làm thế nào với đệ thì mới tốt." Anh vươn tay nâng gương mặt đối diện lên, giống như vô số lần trong quá khứ.

"Ta rất yêu đệ, ta thậm chí tin chắc rằng trên thế giới này không có người nào yêu thương đệ nhiều hơn ta."

"Ta từng tiếp xúc với nơi sâu thẳm trong linh hồn của đệ, tất thảy tình cảm sâu sắc của ta cũng vì đệ mà nảy sinh. Nhưng ta đối với đệ không phải là tình yêu đôi lứa, tình yêu của chúng ta dành cho nhau cũng không giống nhau."

"Việc không công bằng như vậy, ta không thể biết được liệu trong tương lai đệ có vì điều này mà thương tâm hối hận hay không."

Bọn họ dựa vào nhau rất gần, đôi mắt giống nhau như đúc đồng thời phản chiếu hình bóng lẫn nhau.

Cung Viễn Chủy nhẹ cười ra tiếng: "Đúng là không công bằng. Thế nhưng từ khi bắt đầu đến nay, người giao ra nhiều yêu thương hơn, chẳng phải là ca ca đó sao?"

Cung Viễn Chủy híp mắt, nụ cười thuần túy vui vẻ: "Thậm chí vào giờ phút này, ca ca cũng đang lo lắng xem liệu ta có đau lòng hay không."

"Ca ca, ca không buông được ta." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com