Chương 34
Lúc Vương Nhất Bác tỉnh cơn sốt đã thực sự lui, Tiêu Chiến không có trong phòng, một bên ổ chăn còn vương độ ấm, người chắc là mới rời đi không lâu. Trên tủ đầu giường có nước, chắc là trước khi đi Tiêu Chiến để cho cậu, uống hai ngụm lấy tinh thần rồi cậu cũng dậy.
Ngủ đúng là ra đầy người mồ hôi, tóc cũng ướt hết, cậu cũng không vội hỏi Tiêu Chiến đi đâu, dù sao cũng chẳng đi đâu mất được. Chỗ này anh từng đến làm, chắc là đi gặp đồng nghiệp cũ.
Tắm rửa trước đã, cả người toàn mồ hôi nhão nhão dính dính. Vương Nhất Bác nhảy ra mang đồ tắm rửa vào nhà vệ sinh, sảng khoái tắm một phát ra, Tiêu Chiến vẫn chưa về.
Trong groupchat đang tag Vương Nhất Bác hỏi cậu khi nào đi, Vương Nhất Bác đã gửi một cái ảnh nói mình đến rồi, ngủ cũng ngủ xong một giấc rồi.
Trần Dương cũng đã rới, hỏi số phòng của Vương Nhất Bác, chẳng bao lâu cửa phòng đã gõ vang.
"Có mỗi em à? Tiêu Chiến không tới hả?" Trần Dương lắc lư vào phòng, quét mắt một vòng xác nhận ngoài Vương Nhất Bác ra không có người thứ hai mới hỏi.
"Tới, không có trong phòng." Vương Nhất Bác không định sấy tóc, chỉ dùng khăn lông lau sơ, dù sao lát là khô ấy mà.
Nhìn thấy giường đệm có chút hỗn độn lại cả bộ dạng mới tắm rửa xong của Vương Nhất Bác, Trần Dương nhịn không được hỏi: "Hai người đây là... có tiến triển?"
Cái gọi là tiến triển của Trần Dương xác thực là có, dù ai nhìn thấy tình cảnh này đều sẽ phải nghĩ lung, nhưng cái tiến triển mà Vương Nhất Bác hiểu cũng không phải tiến triển loại này.
Mới mấy ngày trước còn gióng trống khua chiêng nói mình không thích đàn ông, mà mấy tiếng trước đã vì một người đàn ông dâng ra nụ hôn đầu. Vả mặt nhanh như thế, Vương Nhất Bác ít nhiều có tí xấu hổ.
Thấy Vương Nhất Bác không đáp, Trần Dương trong lòng đại khái cũng có số má, có thể là lớn tuổi thích chuyện vui, tuy tự mình không vớt được vào tay, nhưng đối với việc hai người bọn họ thật sự ở bên nhau, vẫn cực kỳ có cảm giác thành tựu.
"Hai người... ai công ai thụ thế?" Trần Dương nín cười hỏi cậu, lời vừa ra khỏi miệng, mặt Vương Nhất Bác liền đỏ.
"Anh... anh nghĩ nhiều." Vương Nhất Bác xoay người về nhà vệ sinh, khăn lau lung tung trên đầu, che giấu sự xấu hổ của chính mình.
Vừa thấy phản ứng kia của Vương Nhất Bác Trần Dương liền biết hai người bọn họ còn chưa đâu vào đâu, hắn dựa cửa nói: "Cái này có gì mà xấu hổ, việc này ấy mà, cũng không nhất thiết phải cố định, đều thử cũng chưa chắc đã không được, phải xem hai người có tiếp thu được hay không. Nên dùng thì dùng, về anh gửi cho ít giáo trình nhá."
"Không cần." Vương Nhất Bác nhanh chóng cự tuyệt, cậu không muốn xem lại mấy cái hình ảnh màu sắc rực rỡ đó đâu, tưởng tượng đến đã thấy ghê. Tuy rằng hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, nhưng vẫn là đến đó thì dừng, hai người bọn họ ở bên nhau hai ngày nay đều quần áo nghiêm chỉnh, nghĩ đến phải cởi... hả? Ngâm suối nước nóng, tắm rửa, chẳng phải đều phải cởi quần áo sao.
"Cái này nam với nữ không giống nhau, phải tiến hành cẩn thận mới được. Tiêu Chiến người ta có kinh nghiệm, em hình như không có đúng không, như này nếu mà đồng ý bị đè là có thể đè cả đời đấy." Trần Dương một bộ xem náo nhiệt không chê lớn chuyện nói: "Này vốn chính là chuyện đóng cửa mà nói giữa hai người, để xem ai chinh phục được ai thôi."
Vương Nhất Bác nghe mà tai nóng không chịu được, nếu cậu không biết mình đã lui sốt khéo lại còn phải uống một viên thuốc.
Cũng không thể dừng mãi đây không tiến tới, Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt đỏ hồng trong gương, vừa tò mò vừa xấu hổ hỏi Trần Dương: "Hai nam, thật sự có thể làm cái kia ạ?"
Trần Dương nhướng mày: "Rất sướng."
Vương Nhất Bác liên tục lắc đầu, cậu có chút khó tiếp thu. Trong đầu vẫn là mấy cái hình ảnh trên giao diện kia, nụ hôn rắn, sờ mó đụng chạm, tưởng tượng đến đã thấy ghê. Nếu lúc Tiêu Chiến hôn cậu cậu không cảm thấy không tiếp thu được, cậu sẽ phải hoài nghi cậu có thể thật sự thích nam hay không. Cậu chưa có cách nào đổi mấy cái mặt kia thành Tiêu Chiến, cũng không biết cậu với Tiêu Chiến nếu mà thật sự như kia, cậu có thể tiếp thu được hay không.
Vương Nhất Bác tuy rằng từng nhìn cũng từng sờ cơ bụng của Tiêu Chiến, nhưng khi đó hai người chính là bạn bè, cái đó không khác gì cậu với bọn Đại Trí Đồ Đồ hồi nhỏ đi tắm so lớn nhỏ. Nhưng bây giờ thì khác, thân thể đã được trao cho một hàm nghĩa khác, lại nhìn hoặc sờ cảm giác sẽ bất đồng.
"Đừng lãng phí phòng giường lớn anh cố tình đặt cho hai người chứ, anh..."
"Anh đặt?" Vương Nhất Bác ngắt lời.
"Đúng rồi, Đại Trí bảo anh đặt."
"Sao anh lại xác định được bọn em có thể ở bên nhau chứ?"
Trần Dương cười cười: "Hai người mà không ở bên nhau được thì em có thể dễ dàng tìm thấy nguyên nhân ế kinh niên của em rồi."
"Ở bên nhau thì có thể. Nhưng nếu phải làm cái gì, có khi em không thể quá tiếp thu, hai, hai người ở bên nhau, nhất định phải muốn cái đó hay sao?" Vương Nhất Bác ném thẹn thùng, cẩn thận hỏi hắn.
"Đó chính là chuyện của hai người, có điều... nếu hai người mà thích nhau, làm sao có thể khống chế được không đụng chạm không thăm dò chứ. Trừ phi vẫn là không có cảm giác."
Trần Dương nói xong, không đợi Vương Nhất Bác đáp lời, cửa lại mở, Tiêu Chiến ôm một con thú bông hai bộ quần áo và hai bộ đồ sauna trở về, thấy Trần Dương đến cũng không bất ngờ, chắc là thấy tin nhắn trong groupchat rồi.
"Em gái nào đưa vậy, hường phấn thế." Trần Dương huýt sáo, cố tình hỏi.
"Đây là màu xanh lá." Tiêu Chiến để con khủng long nhồi bông lên bàn, tự động lơ đẹp nửa câu đầu của hắn, lại hỏi Vương Nhất Bác: "Hết sốt hẳn chưa?"
Vương Nhất Bác từ phòng vệ sinh đi ra, ngồi mép giường: "Hết."
"Lúc anh lên thì gặp Đại Trí, đến chỗ cậu ấy cầm đồ phù rể đến thử xem." Tiêu Chiến đưa đồ sauna cho Vương Nhất Bác: "Đợi lát nữa thay cái này xuống nhà ăn cơm, mang quần bơi gì đó theo, cơm nước xong đi luôn."
Vương Nhất Bác nhận lấy, ờ một tiếng không nói gì thêm, Trần Dương huýt sáo: "Tôi về thử quần áo đây, lát gặp..." Ra tới cửa, hắn đột nhiên quay về, móc từ trong túi ra một cái túi nhỏ ném cho Vương Nhất Bác nói: "Cố tình mang cho mấy người, dùng hết lại đến chỗ tôi mà lấy, bai."
Cửa đóng, trong phòng liền chỉ còn mỗi hai người. Đồ Trần Dương ném lại như củ khoai lang nóng bỏng tay bị Vương Nhất Bác nhìn cũng chưa dám nhìn thêm một cái ném ngay lên tủ đầu giường chỗ bên Tiêu Chiến ngủ.
Tiêu Chiến phân loại đồ phù rể, một bộ áo khoác ngoài lúc đón dâu thì mặc, một độ tây trang điển lễ giống hôm mặc chụp ảnh.
"Bộ này của em, thử chút đi, nếu kích thước không vừa thì qua kia đổi."
Tiêu Chiến nói xong liền bắt đầu cởi quần áo, như trong phòng không có người vậy, cởi áo trên, cởi quần, dưới tình huống Vương Nhất Bác mắt trợn như quả nho thay bộ tây trang kia. Đầu tiên là mặc áo sơ mi, không cài cúc, chân dài và cơ bụng cứ thế triển lãm trước mặt Vương Nhất Bác không sót tí gì. Lúc trước ở chung nhà, hai người bọn họ tắm rửa luôn là một trước một sau, Vương Nhất Bác cũng không phải chưa từng nhìn thấy, nhưng mà bây giờ nhìn liền... liền có tí ngượng ngùng, lại có tí... đẹp mắt.
Quần dài vừa mặc, thắt lưng vừa thắt, áo khoác âu phục mặc vào xong mới từ từ cài cúc từ dưới cài lên, mới cài hai cái anh bỗng gọi Vương Nhất Bác: "Sao em không thay?"
"Hả?" Vương Nhất Bác thu hồi tầm mắt: "Em... lát em thay."
"Ờ." Tiêu Chiến nói: "Thế em đến đây giúp anh cài cúc đi."
Gì cơ?! Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy người trước mắt đây cùng với Tiêu Chiến lúc trước cậu quen, hình như không quá giống nhau, trước kia Tiêu Chiến hận không thể cái gì cũng tự làm, một chút cũng không muốn phiền cậu, bây giờ thì sao, cái gì cũng muốn cậu hỗ trợ, cài cái cúc áo cũng đòi cậu giúp...
Có điều đây rõ ràng không phải giúp, này rõ ràng là câu được chưa. Mới nãy cậu còn nói với Trần Dương không chịu nổi hai người đàn ông thế nào thế nào, giờ đã vì nhìn một nửa người trên nửa kín nửa hở mà miên man bất định. Tiêu chuẩn kép thì cứ gọi là...
Giờ còn đang mặc quần áo, đợi lát nữa xuống nước...
Vương Nhất Bác vừa "giúp" Tiêu Chiến cài cúc sơ mi, vừa ám chỉ tâm lý cho bản thân, "Chỉ cần xem Tiêu Chiến như bạn bè bình thường, sẽ không có ý tưởng khác." Trong lòng niệm vài biến, cúc áo cả buổi không cài được lấy một cái, sao có thể đột nhiên biến thành như vậy chứ, tay sao không dùng được thế này?
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn cái ngón tay loay hoay trước ngực mình, "hảo tâm" buông tha cậu: "Để anh tự làm vậy. Em cũng mau thay thử đi."
Vương Nhất Bác đối với bản thân rất là nghi hoặc, cũng không biết vì sao chuyển biến lại lớn đến thế. Lúc trước không hề cố kỵ ở trước mặt Tiêu Chiến cởi quần áo tắm rửa, giờ thì không được, giờ cậu phải cầm quần áo vào toilet thay, cũng may Tiêu Chiến không cản cậu.
Vừa thay quần áo Vương Nhất Bác vừa nghĩ hai người đàn ông yêu đương thì cũng dễ thôi mà, chính là trong lòng nghĩ đến đối phương, luôn ở chung với đối phương. Làm một chút chuyện thân mật, tỷ như trước khi ngủ thì hôn, hoặc là cầm tay ở rạp chiếu phim, lại ví dụ như lâu lâu lại ôm. Nếu mà tiến thêm một bước... Vương Nhất Bác đứng trước gương, nhìn mình trong gương, tưởng tương một chút bộ dạng Tiêu Chiến vừa thay quần áo lúc nãy, nếu mà anh đứng với mình ở đây thay đồ...
Vương Nhất Bác vừa cúi đầu thì thấy... thân thể quả nhiên thành thực hơn đầu óc một tẹo. Cậu nâng tay, nhớ lại lần trước sờ cơ bụng, cảm xúc khá tốt, cậu còn rất là hâm mộ, về sau còn có thể thường xuyên nhìn thấy sờ thấy.
Không được, cậu ở đây run run rẩy rẩy, còn Tiêu Chiến thì sao? Tiêu Chiến có phản ứng không? Lần nào cũng là anh cho tán cậu tâm thần bất ổn, không thể mỗi cậu ở đây tự hỏi, còn người ta thì ở kia cứ thế tán chứ. Lớn hơn 6 tuổi đúng là khác bọt, còn có 5 năm kinh nghiệm yêu đương, cậu sao có thể là đối thủ của Tiêu Chiến, không công bằng.
Vương Nhất Bác thay xong quần áo, cảm thấy cũng khá đẹp, chỉnh thẳng cái nơ, vỗ vỗ quần áo, cậu có thể gậy ông đập lưng ông mà. Tiêu Chiến tán cậu như nào, cậu cũng có thể tán lại mà đúng không.
Cởi lại ba cái cúc phía trên áo sơ mi, Vương Nhất Bác nhìn nhìn chính mình, lại cởi thêm một cúc.
Mở cửa ra ngoài, Tiêu Chiến ngồi đầu giường, tay cầm thứ đồ Trần Dương ném lại trên tủ đầu giường, tim Vương Nhất Bác đột ngột nhảy dựng, tuy cậu chưa nhìn kỹ nhưng cũng biết đó là gì. Cậu đột nhiên có một loại cảm giác không trâu bắt chó đi cày....
Vương Nhất Bác ho một tiếng, vẫn nói: "Anh... cũng cài cúc cho em với?"
Tiêu Chiến nghe tiếng ngửa đầu, đường cong cằm dưới hầu kết duyên dáng tựa như phản quang, thực lóa mắt.
Lóa mắt tới gần anh, càng lúc càng gần, cúc áo sơ mi chỉ mới cài một cúc, anh hỏi lóa mắt: "Cúc của anh em cài không được, của em em cũng không cài được à?"
"Vâng." Vương Nhất Bác nuốt nước bọt.
"Thế vạt áo kia sao lại cài được?" Tiêu Chiến hỏi cậu.
"Thế anh tự cài cũng được sao còn bắt em cài?" Vương Nhất Bác hỏi lại.
"Muốn em gần anh thêm một chút." Tiêu Chiến cài chiếc cúc đầu tiên cho cậu, ngón tay cố tình chạm vào da cậu, còn dán sát vào một chút, nói vào vành tai cậu.
Cái này gọi là bưng đá đập chân mình, hô hấp của Vương Nhất Bác cũng ngưng trệ. Sao mà giỏi tán tỉnh thế, này làm sao tán lại, dựa gần như thế, gần như thế, vừa quay đầu là có thể hôn được rồi.
Đúng vậy, tán không lại thì hôn thôi, dù sao cũng là bạn trai nhà mình, hôn một chút cũng xem như tán.
---//---
Vương Nhất Bác cắn môi dưới, đột ngột duỗi tay vòng lấy eo Tiêu Chiến, mặt quẹo sang trái, cánh môi cọ qua mặt Tiêu Chiến, ngừng ở khóe môi. Giống như lúc Tiêu Chiến hôn cậu, cũng dừng ở má bên khóe môi.
"Ỷ lớn hơn em 6 tuổi, toàn bắt nạt em."
"Anh bắt nạt em cái gì?" Tiêu Chiến cũng không trốn, chỉ rút tay ra.
"Anh... anh bớt dùng mấy cái chiêu tán gái kia đối đãi với em... em..."
"Em cái gì?"
"Em, em không đỡ được chứ sao." Vương Nhất Bác nhận thua: "Anh muốn hôn thì hôn, muốn sờ cứ sờ, muốn ôm thì ôm, tán tỉnh cái gì..."
"Thế sao em không hôn anh đi?" Tiêu Chiến hỏi lại.
"Em... em xấu hổ."
Tiêu Chiến vòng tay ra sau lưng cậu, tự mình nghiêng đầu hôn cậu.
Vương Nhất Bác tưởng là chỉ chạm nhẹ một chút, lại không ngờ bị Tiêu Chiến kéo đầu hung hăng đè lên.
Không hề nhẹ nhàng cọ dán, Tiêu Chiến ngậm cánh môi Vương Nhất Bác mút, không cho cậu cơ hội trốn, dò ra đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, câu lấy đầu lưỡi mềm mại của cậu cùng anh nhảy múa.
Vương Nhất Bác nào đâu đã trải qua chuyện đó, thậm chí chưa kịp phản kháng đã bị Tiêu Chiến hôn cho không đứng được. Những thứ cậu tự cho là không quá có thể tiếp thu, ở chỗ Tiêu Chiến từng cái tiếp thu, từng chút hưởng thụ.
Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác, vừa hôn vừa đi đến mép giường, nhẹ nhàng đẩy, liền đẩy Vương Nhất Bác lên giường, tự mình cũng áp lên. Anh nắm lấy tay Vương Nhất Bác, đưa tới dưới thân mình, "Anh có cảm giác."
Vương Nhất Bác có tí choáng, phản ứng một lúc hiểu được Tiêu Chiến có ý gì, anh nghe được đối thoại giữa cậu với Trần Dương.
"Muốn... muốn tiếp tục không??" Vương Nhất Bác lăn hầu kết.
Tiêu Chiến cắn cậu một miếng, Vương Nhất Bác ngửa đầu rên lên một tiếng. "Không cần, anh chờ em... nhưng đừng để anh chờ lâu quá."
--
Thắng rồi, vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com