Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

{ 18.1 } CÀN KHÔN ĐẰNG CHUYỂN

Kẻ chú ý Trương Chu tâm sự đêm khuya thực tế không chỉ riêng Triệu Mẫn. Trên lầu cao, mấy vị đại hiệp Võ Đang cũng chứng kiến cả hai thong thả bên sông, mồm mép họ cứ rối rít cả lên vì cho rằng duyên trời lại lần nữa tái hợp. Du Liên Chu, Du Đại Nham và Trương Tùng Khê như mở cờ trong bụng, Tống Viễn Kiều thì chẳng nói chẳng rằng, yên lặng ra ngoài.

Mất đi đứa con độc nhất ở tuổi trung niên, muốn Tống Viễn Kiều thư thái tinh thần là điều không thể, đối với bao việc liên quan đến Chu Chỉ Nhược, Tống Viễn Kiều vẫn giữ rất nhiều khúc mắc. Trong mắt Tống Viễn Kiều, Chu Chỉ Nhược là người nguy hiểm, mà cháu trai Vô Kỵ ở cạnh Triệu Mẫn chí ít sẽ không mất mạng, còn điều gì quan trọng hơn huyết mạch duy nhất của ngũ đệ được bình yên đây? Tuy vậy, Tống Viễn Kiều chẳng muốn tranh cãi với các huynh đệ về điểm này. Còn Ân Lê Đình cho rằng các vị trưởng bối can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của Vô Kỵ là điều không nên, lẽ đó cũng rút lui khỏi cuộc bàn luận, đuổi theo Tống Viễn Kiều.

Trong số người có mặt, Du Đại Nham hẳn là kẻ tươi cười nhiều nhất. Năm đó chính vì bị người của triều đình đánh gãy tay chân mới chịu cảnh tàn phế suốt bấy nhiêu năm, dù sau này được Trương Vô Kỵ lấy về Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao nhưng thời gian quá lâu, chấn thương đấy khó lòng khôi phục như lúc đầu. Hiện tại Du Đại Nham tự lo liệu được cho bản thân song võ công hoàn toàn không thể nào luyện lại, chỉ đành dựa vào vai vế và tuổi tác cao để giúp Du nhị hiệp xử lý việc trong phái, cộng thêm chút tay nghề luyện đan chế dược để giết thời gian. Cuộc sống tuy nhàn nhã nhưng hễ nhớ tháng ngày tiêu dao hành tẩu thì 'giận này dặc dặc dễ hầu có nguôi' [1].

[1] Một câu thơ trong bài Trường Ca Hận của Bạch Cư Dị (Bản dịch của Tản Đà), ý nói mối hận không thể nguôi được.

Ban đầu khi hay tin Vô Kỵ chạy theo Thát Tử, Du Đại Nham giận suýt ngất đi. Giờ đây nhìn thấy đứa cháu trai đã hồi tâm chuyển ý, Du Đại Nham liên tục cảm khái - "Tốt, tốt lắm! Không uổng công cha nó nuôi lớn đến nhường này".

Trương Tùng Khê bảo - "Ngũ đệ là bậc anh hùng hảo hán, cốt cách sắt đá, cháu trai Vô Kỵ há lại hồ đồ cả đời được sao? Ân sư chắc cũng vui lây. Duyên phận giữa Nga Mi và Võ Đang ta... Chà, luôn lắt léo đủ đường, nếu việc của Vô Kỵ và Chu chưởng môn mà thành, coi như đền bù tiếc nuối cho hai đời trước vậy".

Du Liên Châu vội ngăn, nghiêm giọng nói - "Chuyện hai chúng nó thì cứ nhắc hai chúng nó, chớ kể hai đời trước làm gì. Ân sư đối với Quách nữ hiệp là kính trọng, lục đệ hiện tại cũng đã cùng Bất Hối thành thân, sinh con, đừng nhắc chuyện không đâu".

Trương Tùng Khê nhanh chóng cúi đầu - "Nhị ca nói phải, là đệ vui quá mất khôn".

Nhưng lời mới đến đấy đã nghe thấy bên ngoài có tiếng Trương Vô Kỵ - "Nhị sư bá, Vô Kỵ xin cầu kiến!".

Du Liên Châu nâng tông giọng - "Vào đi".

Cửa mở, Trương Vô Kỵ bước vào, song khựng lại giây lát khi nhìn thấy các vị thúc bá khác cũng ở đó. Du Liên Châu cười cười, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, nơi vừa nãy là vị trí của Tống Viễn Kiều, niềm nở mời - "Vô Kỵ, mau qua đây ngồi".

Trương Vô Kỵ lần lượt bái ba vị trưởng bối, nhận thấy họ đều hết sức vui vẻ, chàng cũng vui lây, bèn phấn khởi chạy đến chỗ ngồi.

"Vô Kỵ, đã lâu rồi chúng ta không có cơ hội hàn huyên việc nhà nhỉ?" - Du Đại Nham kéo tay chàng nói - "Lần đại hội anh hùng này thật sự vất vả cho con và tứ đệ rồi".

Trương Vô Kỵ mỉm cười đáp - "Tam sư bá sao nói vậy? Con đã vất vả gì đâu, các vị thúc bá mới thật khổ cực, nếu không có Võ Đang ủng hộ, con thực chẳng biết phải làm thế nào".

"Người một nhà cả, khách sáo chi nữa" - Du Liên Châu cười hiền hoà, rồi thốt một câu thăm dò - "Vô Kỵ à, con và Chu chưởng môn... làm lành rồi hả?".

Trông vẻ mặt rạng rỡ hiếm hoi của Du Liên Châu, Trương Vô Kỵ thấy hơi là lạ, không khỏi tự hỏi: Rốt cuộc có chuyện gì mà bọn họ đêm nay vui vẻ thế?

"Có thể tính là làm lành rồi" - Trương Vô Kỵ trả lời. Nghĩ đến tối nay Chu Chỉ Nhược không nổi giận, không động thủ, chưa kể còn biểu thị sẽ ủng hộ mình, vậy chính là ý hòa giải rồi.

"Tốt, rất tốt" - Du Liên Châu kêu lên, đồng thời liếc hướng Trương Tùng Khê và Du Đại Nham mà cười. 'Làm lành' trong suy nghĩ của họ chính là tình xưa tái hợp, còn Trương Vô Kỵ thì cho rằng mọi người cả mừng vì mình và Chu Chỉ Nhược đã hóa gươm đao thành lụa ngọc [2]. Dẫu sao, dĩ hòa vi quý mà, chàng cũng cùng họ nở nụ cười.

[2]: Biến chiến tranh thành hòa bình. Gươm đao: ví von chiến tranh; Lụa ngọc: ví von hòa bình, do thời cổ đại hai nước giao thiệp dùng ngọc và tơ lụa làm lễ vật.

"Con nghĩ thông suốt là tốt rồi" - Du Đại Nham vỗ vỗ lên mu bàn tay chàng, nói.

"Thực ra con chưa bao giờ trách Chỉ Nhược, là nàng ấy vẫn luôn oán con" - Nhắc tới đây, chàng lại lắc đầu ưu thương. Đối với chàng, ở cạnh Chu Chỉ Nhược chưa bao giờ là nhẹ nhõm cả.

Trương Tùng Khê cười nói - "Oán con là chuyện thường. Ngày đại hôn xảy ra việc đó, nữ nhân nào mà chịu được? Con là nam tử hán đại trượng phu thì chịu đựng đi".

Trương Vô Kỵ cười khổ gật đầu.

Thúc cháu trò chuyện hăng say một hồi, cuối cùng đề cập đến chuyện minh chủ võ lâm. Trương Vô Kỵ nói - "Thật lòng thì với Vô Kỵ, chức minh chủ này vẫn hợp với nhị sư bá nhất. Nếu đụng phải quá nhiều chuyện, Vô Kỵ vẫn không cách nào tỉnh táo, thong dong như nhị sư bá được".

"Đừng nói thế. Từ xưa có câu 'anh hùng xuất thiếu niên', nhị bá của con đây đã gần đất xa trời, mà con còn trẻ, tương lai rộng mở" - Du Liên Châu chân thành bộc bạch - "Thú thật với con, Võ Đang chúng ta đang ở địa bàn của Trần Hữu Lượng, không an ổn bao nhiêu. Hắn cứ ba ngày hai bữa tới quấy rối, đòi Võ Đang trợ lực cho hắn đối phó những người khác".

"Hả? Có chuyện này nữa sao?" - Trương Vô Kỵ tức giận hỏi - "Tên Trần Hữu Lượng này, hôm nay đắc thế nên đâm ra kiêu căng quá! Con nhất định phải tìm hắn...".

Du Liên Châu giơ tay ngăn lời kế tiếp, chỉ ôn tồn bảo - "Yên tâm đi, Võ Đang chúng ta đâu phải hạng dễ dây vào. Luôn có trăm phương nghìn kế xoay sở đặng giữ thể diện cho hai bên".

Du Đại Nham bổ sung - "Chúng ta không giúp hắn đối phó người Hán, nhưng nếu có quân Nguyên, chúng ta vẫn ra tay hỗ trợ, còn thường thường cung cấp một số đan dược bổ gân cốt, kéo dài tuổi thọ, nể nang hắn quá rồi, nếu hắn được một tấc lại muốn tiến một thước... hừ, ai cũng đừng hòng được yên ổn!".

Du Liên Châu gật đầu, lại tiếp - "Nếu ta đảm đương chức minh chủ, e rằng Trần Hữu Lượng sẽ tìm mọi cách quấy rối Võ Đang. Để tránh những phiền phức không đáng có, ngay từ đầu ta đã không muốn bản thân tới đảm nhiệm. Vô Kỵ, hiện tại con là người phù hợp nhất, toàn thể Võ Đang sẽ ủng hộ con".

Trương Vô Kỵ nghe vậy lại càng thêm cảm kích, một lần nữa tại trước mặt các thúc bá hứa hẹn sẽ hoàn thành trách nhiệm.

"Được rồi, bọn ta đã biết quyết tâm của con" - Du Liên Châu bảo - "Con còn phải đi tìm các môn phái khác, Võ Đang không làm trễ thì giờ của con nữa. Mau đi đi, đừng để người ta ngủ rồi mới gõ cửa".

Trương Vô Kỵ gật đầu rồi đứng dậy bái biệt - "Vậy Vô Kỵ xin cáo lui trước, ngày khác lại đến thăm các vị thúc bá".

Tiếp đó, chàng bước chân ráo riết đi tìm Thiếu Lâm, Không Văn cũng cho rằng chàng đã từ bỏ yêu nữ, 'làm lành' với Chu Chỉ Nhược, như vậy đâu còn lý do gì ngăn cản chàng trở thành minh chủ. Dầu sao Thiếu Lâm từng chịu ơn chàng, giờ ba nhà Võ Đang, Nga Mi, Minh Giáo đã có quan hệ thông gia, không thuận theo thì có thể làm gì khác? Hai người hàn huyên đôi câu, trao đổi chút về võ học rồi Không Văn cũng thả chàng đi. Kế đến, chàng tới phái Hoa Sơn nhưng lại bị Bạch Nguyên quay lưng đóng cửa. Bản thân chàng cũng chẳng ưa gì vị chưởng môn này, tự nhủ thầm: Ta không cần Hoa Sơn các ngươi ủng hộ đó, sao nào?

Thế là chàng quay đầu cầu kiến Chiêm Xuân của Côn Luân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com