{ 7.1 } THẢO TRƯỜNG OANH PHI
Tháng giêng năm Chí Chính thứ mười tám (1358), Nga Mi đón một năm mới khác thường. Mùng một, Minh Ngọc Trân đích thân lên Kim Đỉnh thắp hương đầu năm, tại đây bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với sự hỗ trợ của Nga Mi gần đây, đồng thời cùng nhân mã nán chân dùng một ít cơm chay.
Thời điểm này của những năm trước, Kim Đỉnh đều mở cửa cho các bình dân bách tính bái Phật, năm nay cũng không ngoại lệ. May mà phần lớn khách hành hương thấy quan binh liền tự động lảng đi, nhờ thế mới giúp trong Phật đường không đến nỗi chen chúc. Chu Chỉ Nhược định phong tỏa nửa mỏm núi, ngăn người tiếp tục dồn lên ngày càng đặc, người đông thì sự nhiều, song toàn thể đệ tử xuất gia đời thứ tư phản đối. Tuy các sư thái chỉ dịu giọng khuyên nhủ nhưng thái độ vô cùng kiên quyết, nói đây là mùng một, lại là ngày thánh đản [1] của phật Di Lặc, không cho phép người cúng bái thì hơi quá đáng, trước Phật mọi chúng sinh đều bình đẳng,... Với những việc khác, hầu hết các sư thái đều tỏ thái độ chuyện không đáng kể, nhưng hễ động đến Phật tổ lại nghiêm túc hơn bao giờ.
[1] Ngày sinh nhật.
Chu Chỉ Nhược không hẳn là người bướng bỉnh, dù có không vui vẫn tận tình nghe khuyên bảo, hơn nữa còn nói một tràng rằng mình tu thân kém cỏi, suy nghĩ chưa chu toàn, sau này nhất định sẽ cố gắng rèn giũa thêm. Đây là lần đầu lấy thân phận chưởng môn lo liệu những sự vụ này, hai năm trước do thường xuyên xuống núi mà nàng không thể ở trên Kim Đỉnh đón năm mới, bây giờ nên khiêm tốn thì khiêm tốn, bằng không sẽ nghe các sư tỷ hiền từ hòa nhã, lấy giúp nàng tu tâm làm cớ mà niệm lên cả ngày kinh.
Thế là mùng một, nam phụ lão ấu tăng tục [2] đều có mặt ở Nga Mi đủ cả. Là chưởng môn, lại trên danh nghĩa đã xuất gia, Chu Chỉ Nhược vừa phải tiếp khách vừa phải tham dự lễ cúng bái. Minh Ngọc Trân hiếm khi lên Kim Đỉnh một lần, khăng khăng đòi đi xem đây đó, xong chốc chốc đòi thắp đèn, chốc chốc cầu khai quang thánh vật, những việc này đều xong xuôi nhanh chóng, duy chỉ có phu nhân của Minh Ngọc Trân là Bành thị khiến Chu Chỉ Nhược khó xử. Bà thấy chưởng môn Nga Mi tuổi trẻ tài cao, phong tư trác tuyệt, lòng sinh quý, mong mỏi được kết thân, thế là kéo nàng tới xem tướng tay cho mình. Nàng nào biết xem tướng tay, ngay cả tiên sư Diệt Tuyệt cũng mờ mịt môn này, song dưới hàng nghìn cặp mắt, nàng không tiện nói trắng trợn như thế, kẻo truyền ra ngoài lại thành "Đường đường là chưởng môn Nga Mi, cả tướng tay cũng không biết xem". Nàng đành giả vờ kéo tay Bành phu nhân, hết bóp rồi lại nghía, kết luận duy nhất chỉ là tay này thật mềm, thật thon mảnh, trắng trẻo như ngọc, rồi nhanh trí lấy Dịch lý của võ học và Tứ Tượng Chưởng của Nga Mi ra bịa một tràng, nói gì mà "Thiên địa định vị, sơn trạch thông khí, lôi phong tương bạc, thủy hỏa bất tương xạ [3]", rồi thì "Sổ vãng giả thuận, tri lai giả nghịch [4]", lại cái gì mà "Viên vu ngoại giả vi dương, phương vu trung giả vi âm, viên nhi động giả vi thiên, phương nhi tĩnh giả vi địa [5]", người ngoài nghe như vịt nghe sấm, cuối cùng chốt một câu: Sống lâu trăm tuổi, phúc lộc song toàn.
[2] Gái, trai, già, trẻ, xuất gia và chưa xuất gia.
[3] Trời và Đất định vị trí ở trên và dưới, núi và đầm khí quán thông nhau, sấm sét và gió kích hoạt lẫn nhau, nước và lửa không diệt nhau.
[4] Là những câu để nhớ phương vị.
[5] Bên ngoài tròn là dương, bên trong vuông là âm, tròn mà động là trời, vuông mà tĩnh là đất.
Đối với Bối Cẩm Nghi, Tô Mộng Thanh kế bên và cả một số đệ tử đời năm đã được truyền võ học dịch lý và nguyên lý Tứ Tượng Chưởng, trình độ nhịn cười khó khăn chẳng khác gì Chu Chỉ Nhược cố giữ cơ mặt nghiêm túc khi nói hươu nói vượn, đồng thời cũng bội phục năng lực ứng biến của chưởng môn nhà mình.
Minh Ngọc Trân và Bành phu nhân nghe xong thì vui mừng khôn xiết, chí ít mồng một xin được điềm may. Hai người dắt tay nhau trên núi du ngoạn, nửa ngày mới ra về, cũng nói sau này có dịp sẽ đến xem trời rạng và biển mây của Nga Mi.
Mùng hai, vẫn là một ngày đón khách hành hương, tuy nhiên hôm nay người đổ về đông hơn, việc tế bái bề bộn hơn. Người Mi Châu không dựng bia nhưng đệ tử lâu năm luôn dễ dàng nhận ra ngay các tổ tiên của họ: gò đất nhỏ nhất là Quách tổ sư, cỏ mọc tươi nhất là Phong Lăng tổ sư, sâu trong rừng trúc là Cô Hồng Tử sư bá, mà ụ mới nhất là sư phụ Diệt Tuyệt sư thái.
Đám đệ tử nhỏ theo sau các sư phụ, sư thúc, cùng dập đầu, vái lạy, có người còn không biết mình đang vái lạy ai, chỉ biết răm rắp làm theo. Đoàn người nán lại lâu nhất dĩ nhiên là bên mộ Diệt Tuyệt sư thái, bởi vì chỉ có vị này là tất cả mọi người ở đây đều gặp qua. Đây là lần đầu tiên Chu Chỉ Nhược đến tế bái vào dịp lễ kể từ khi nhận chức chưởng môn nên đoàn người vẫn cứ đứt ruột xé gan òa khóc, không khóc được cũng phải vờ khóc. Là vị chưởng môn mới, Chu Chỉ Nhược đương nhiên dẫn đầu đoàn khóc trước tiên. Nàng quỳ trên đất, ôm mặt suốt buổi, lẽ đó mà có người hoài nghi nàng giả khóc, mãi đến khi buông tay xuống mới bắt đầu lẩm ba lẩm bẩm, bấy giờ thì họ hiểu không một ai ở đây có thể đau thương bằng nàng, lòng xúc động cảm khái: Nếu Diệt Tuyệt sư thái còn sống, trên thân nàng có lẽ đã không cần gánh vác những chuyện về sau.
Những đệ tử đời thứ tư tuổi tác lớn hơn càng thấy hổ thẹn vì bản thân chẳng đủ lực, phụ lòng tiểu sư muội này quá nhiều. Song thiên tư và thiên tính sao có thể cưỡng cầu, chung quy vẫn cần người thích hợp tới hoàn thành kế hoạch Ỷ Thiên Đồ Long mà tiền nhân để lại.
Trước lập đông, phái Nga Mi đã tham dự vào cuộc chiến giữa Minh Ngọc Trân và tả hữu thừa tướng, thành công bắt sống Cáp Ma Ngốc, nhưng cũng phải chịu tổn thất tương ứng. Trong số người hy sinh còn có cả đệ tử đời thứ tư Triệu Linh Châu, bởi đó, Chu Chỉ Nhược phải đến trước mộ tiên sư tự trách và tạ tội.
Ai nấy đều biết muốn kháng Nguyên chỉ còn cách giương kiếm, trong chiến trận loạn lạc thì sao chắc chắn giữ thân kia được chu toàn, không thể trách bất luận kẻ nào. Nói thì nói vậy, song người vẫn sống sờ sờ bên mình, hôm qua còn kể chuyện tiếu lâm cho nhau nghe mà nay đã về với đất mẹ, khó nén nỗi đau lòng và giày xéo tâm can.
Khi Chu Chỉ Nhược đứng dậy, thấy trên mộ của ân sư mọc lên bụi gai, nàng tính vươn tay không đi nhổ nhưng Tĩnh Huyền níu lại, nói - "Đừng! Mọc thứ này tuy không may mắn nhưng phải đợi tới Thanh Minh mới nhổ được".
Thế là Chu Chỉ Nhược uổng công chịu mấy nhát gai đâm. Nàng chòng chọc những đầu nhọn kia, khó chịu khôn tả, đau đớn từ ngón tay cũng liên tục chảy ngược vào tim.
Hôm qua trước khi đi, Minh Ngọc Trân đã dúi vào tay Chu Chỉ Nhược một mảnh giấy, đại ý là muốn mời Nga Mi tháng hai hợp sức tiêu diệt Hoàn Giả Đô. Chu Chỉ Nhược nghĩ thầm: Xem ra Minh Ngọc Trân đã chuẩn bị vó ngựa chạy vào đất Xuyên. Trừ khử hết thảy quân Nguyên là chuyện tốt về lâu dài, chỉ là, chuyến này không biết sẽ có bao nhiêu người hy sinh. Nàng vẫn mê mang chưa hiểu phải làm sao để bảo toàn Nga Mi một cách trọn vẹn nhất.
🐾🐾🐾
🗣️ Editor:
Ngay từ chương này đã nói đến áp lực của Chu Chỉ Nhược khi làm chưởng môn giữa thời loạn, nếu như Diệt Tuyệt còn sống thì Chu Chỉ Nhược đã không phải gánh vác nặng như vậy, đây là điểm quan trọng giải thích vì sao Chu Chỉ Nhược không hận mà chỉ càng yêu quý Diệt Tuyệt hơn, cũng giải thích được diễn biến tâm lý của Chu Chỉ Nhược sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com