{ 9.3 } TÂM TÚ NGHIỆP HỎA
Quân Khăn Xanh quả nhiên rùm beng một phen, dù có kẻ chú ý tới Triệu Chu nhưng nhất thời khó mà tập hợp đội ngũ để truy đuổi. Khinh công Triệu Mẫn vốn không tệ, nay lại thêm nền tảng nội công, dù cõng thương binh vẫn không hề trở ngại, thậm chí dễ dàng cướp lấy một con ngựa chiến, cưỡi lên rồi phóng qua vòng phòng thủ ngoài cùng, bỏ lại đám lính sau lưng.
Song nàng định quay đầu khoe chiến tích thì thấy Chu Chỉ Nhược lâm vào thế vây hãm, bèn cân nhắc liều mình quay lại hỗ trợ. Có điều, dưới sự thịnh nộ, Ỷ Thiên Kiếm lạnh buốt vừa tuốt vỏ, cả người ngựa chung quanh đều máu thịt be bét.
"Ghê gớm, ghê gớm!" - Triệu Mẫn liên tiếp khen, chả rõ mình tán thưởng là người hay uy lực của kiếm.
Chu Chỉ Nhược nhảy vọt lên, đặt cả Tĩnh Chiếu lên ngựa Triệu Mẫn, đồng thời giục nàng nhanh chân.
"Còn ngươi thì sao?".
"Ta nhử chúng chạy sang hướng khác, sau đó sẽ tới tìm ngươi".
"Vậy ngươi mau mau tới đó" - Triệu Mẫn nói - "Ta không cam đoan sẽ không vứt đại hai sư tỷ của ngươi ra vệ đường đâu".
"Đi!" - Chu Chỉ Nhược vỗ một chưởng lên ngựa, nó lồng lên nhào ra trước. Đồng thời, nàng xoay mình vung trường kiếm hòng cản vài mũi tên từ không trung ập tới. Đội kỵ binh ngày càng gần, nàng trở thân, hiên ngang đối mặt.
Tiền quân giơ cao lưỡi thương sáng quắc nhằm áp đảo trường kiếm trong tay đối phương. Chu Chỉ Nhược nhận ra ý đồ này, bèn thu kiếm, chọn tay không đương đầu. Kẻ ngoài giới võ lâm hiển nhiên đâu biết nàng còn ẩn giấu tuyệt kỹ quỷ dị, tưởng lầm là đầu hàng nên chúng lơi lỏng bảy tám phần. Thế là bỗng chốc, trước mắt chỉ còn bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như ma quỷ trong đêm, hổ khẩu [1] đau như rách, trường thương lách cách gãy đôi với tốc độ chớp nhoáng. Tiếp đó, tiếng hộp sọ của chúng vỡ tan.
[1] Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Triệu Mẫn đi về phía đông một hồi, sau lưng nàng đã có tiếng vó ngựa đuổi theo. Nàng ngoảnh mặt thì thấy đó là Chu Chỉ Nhược, bấy giờ mới thở phào.
Chu Chỉ Nhược bắt kịp Triệu Mẫn bèn xốc Tĩnh Chiếu lên ngựa của mình, sờ trán sư tỷ và xem mạch. Sắc mặt Tĩnh Chiếu tệ đi nhiều.
"Đêm hôm khuya khoắt không tìm ra chỗ chữa trị. Đằng trước là một cái nhà tranh ta sai thuộc hạ chuẩn bị, bên trong có sẵn thuốc trị thương, chi bằng mang hai vị sư thái qua đó xử lý trước?".
"Ngươi suy tính cũng chu đáo lắm" - Chu Chỉ Nhược đáp, giọng điệu tỏ ý tán thành.
"Ta là người không thích đánh mà không có sự chuẩn bị nha" - Triệu Mẫn nói.
Cả hai lại đi thêm một quãng thì bắt gặp một con đường nhỏ rợp bóng trúc. Triệu Mẫn cho hai con ngựa tiếp tục phi về hướng đông, dấu chân ngựa cứ thế xa dần. Rồi sau, nàng cùng Chu Chỉ Nhược cõng người men theo đường nhỏ tìm gian nhà lẩn khuất trong rừng.
Họ đặt thương binh xuống giường, Chu Chỉ Nhược vén áo Tĩnh Chiếu, thở dài não nề, sau không đành lòng nên nhắm mắt lại.
"Sao vậy?" - Triệu Mẫn xem xét thương thế Tĩnh Già bên kia, cảm thấy chẳng đáng ngại là bao, đoán chừng thoa thuốc sát trùng, tái tạo da mới, rồi nội ngoại điều trị một trận là ổn. Song, khi nàng dòm sang vết thương đen sì của Tĩnh Chiếu, da thịt quanh đó cũng chuyển một mảng lớn thâm đen, đầu nàng chỉ hạ được kết luận: E là không qua khỏi.
Chu Chỉ Nhược lắc đầu, vẫn thoa thuốc cho Tĩnh Chiếu, đàng hoàng đắp chăn cho Tĩnh Chiếu và Tĩnh Già, những mong họ được ngủ ngon. Rồi sau, nàng và Triệu Mẫn, hai kẻ lành lặn nhất chốn này, ngồi lặng yên ở đầu giường.
Lát sau, Triệu Mẫn bỗng dưng đứng dậy - "Bếp có sẵn thức ăn, để ta đi xem, dù sao vẫn nên ăn một ít cho lại sức".
Chu Chỉ Nhược không nói năng gì.
Triệu Mẫn vốn chẳng cần đối phương lên tiếng, tự đi vào gian bếp, vén nắp nồi trên lò. Bên trong là một miếng thịt tươi, một ít gạo và hành. Nàng dở khóc dở cười. Nàng trước đó dặn dò chuẩn bị ít thức ăn, tên mật thám này cũng 'tài', bỏ mấy thứ nguyên liệu sống vào đây, lẽ nào muốn quận chúa đích thân nhóm lửa nấu cơm hay sao? Nhưng rồi nhớ người kia vẫn chưa về, e rằng đã không về được nữa, với cả nàng cũng chưa kịp hỏi tên hắn, lòng đột nhiên trống vắng.
Mà thôi, ta làm, ta làm, Triệu Mẫn nghĩ thầm, dù sao ở trên đảo cũng mấy lần nấu cơm cho Trương Vô Kỵ, về khoản này đã chẳng còn cao quý gì nữa. Nàng vén áo toan nhóm lửa đun nước, thế mà lại nghe thấy Chu Chỉ Nhược ở cạnh cửa nói - "Để ta".
"Sao ngươi vào đây?".
Nếu không phải quan hệ hai người có hơi hòa hoãn thì Triệu Mẫn suýt nữa đã bị chiêu vô tung vô ảnh này dọa mất mật. Nhở đột nhiên bị tập kích thì ai đỡ được đây?
"Chả phải vì có một số người chỉ biết lãng phí thức ăn hay sao?" - Chu Chỉ Nhược múc một ít nước vo gạo.
Triệu Mẫn nhìn điệu bộ chăm chú, tỉ mỉ của nàng, lòng lại rung động, ở bên cạnh khoanh tay nói - "Không ngờ ngươi đã là chưởng môn mà vẫn còn hiền thục như thế".
"Từ nhỏ đã quen bếp núc, liên quan gì đến chưởng môn hay không chưởng môn? Quận chúa nương nương nên nghỉ ngơi sớm đi" - Giọng điệu Chu Chỉ Nhược uể oải, mí mặt nặng trĩu mà khép hờ, liếc qua đã biết thể xác và tinh thần rệu rã bao nhiêu.
Triệu Mẫn cũng không đi, quyết ngồi xuống cùng Chu Chỉ Nhược trò chuyện - "Để ta làm cũng đâu hẳn là lãng phí. Trước kia ở Linh Xà đảo, rõ ràng ngươi khen canh rong biển của ta ngon mà. Lẽ nào cũng là giả?".
"Thật hay giả trong lòng ngươi còn không rõ sao?" - Chu Chỉ Nhược giơ lên một nắm gạo ra trước mặt nàng - "Lần này cũng vậy, toàn là bụi, sạn, ngươi đổ hết vô nồi. Lúc trước nếu không phải ta lọc kỹ, e rằng khó gạt mọi người nuốt trôi".
"Đã hạ độc vô canh, không biết xấu hổ thì thôi còn dám trách người khác" - Triệu Mẫn vỗ đùi, mắng.
Chu Chỉ Nhược nào chịu thua - "Nói sự thật thôi. Có người tử tế dạy ngươi thì khiêm tốn mà học, kẻo sau này lại than sống không nổi với Trương Vô Kỵ".
Lời qua tiếng lại là thế, vậy mà tinh thần bỗng chốc phấn chấn hẳn. Triệu Mẫn hằn học cãi - "Nếu Chu chưởng môn đã giỏi việc nước đảm việc nhà, vậy sao hai cô nương bị phu quân ruồng bỏ như chúng ta không sống chung cho tiện. Ngươi rủ lòng từ bi, mỗi ngày nấu canh cho ta, để ta khỏi chết đói ngoài đường".
Chu Chỉ Nhược nghe thấy lời kỳ quặc, chướng tai, cuối cùng chỉ lo xắt hành và thịt, kèm theo một câu lạnh lùng - "Chỉ sợ Triệu cô nương mới là người bỏ người ta. Cái danh bị phu quân ruồng bỏ, một mình ta gánh là đủ. Huống hồ, nếu ngay cả quận chúa ăn ngon mặc đẹp như ngươi còn lưu lạc tới chết đói thì đám cỏ dại bọn ta chả phải đã sớm chết bảy, tám lần rồi sao?".
"Chu Chỉ Nhược, ta làm sao nghe ra ngươi có ý trách ta giàu sang phú quý?" - Triệu Mẫn lại nói - "Ể, kỹ thuật dùng dao của ngươi được phết đấy".
"Giang hồ nhi nữ bọn ta xưa nay đều thù kẻ vi phú bất nhân [2]" - Chu Chỉ Nhược khinh thường đáp câu kế - "Có thể dùng kiếm trừ ma vệ đạo [3], đương nhiên cũng có thể dùng dao thái thịt".
[2] Làm giàu bất nhân.
[3] Trừ ma đạo, bảo vệ chính đạo.
"Vậy thì ta an tâm rồi. Ta đây nhân từ nhất nha, chả phải bây giờ đang hành hiệp trượng nghĩa sao? Ngươi có thù cũng chưa tới lượt ta" - Triệu Mẫn tiếp lời.
"Hừ, đây mới là đáng ngờ! Ta đến giờ còn đang nghĩ ngươi rốt cuộc vì sao giúp ta".
"Ngươi thừa nhận ta giúp ngươi là được rồi" - Triệu Mẫn gác má lên tay, nhe răng cười.
Chu Chỉ Nhược tất bật một hồi, cháo thịt trong nồi cuối cùng thơm phưng phức.
Triệu Mẫn bỗng thấy bụng cồn cào. Mặt khác, mọi thứ trong nhà đều do nàng cung cấp, nhưng hễ đối mặt với Chu Chỉ Nhược lại ngại mở miệng.
Chu Chỉ Nhược liếc mắt đã biết vẻ thèm thuồng của Triệu Mẫn, bèn thốt - "Muốn ăn thì tự mà múc" - rồi bưng bát luồn vào buồng trong.
Triệu Mẫn nhìn nàng đi khỏi liền vứt hết điệu bộ đoan trang, thổi lấy thổi để, húp trọn hai bát cháo nóng hổi, chưa kể còn âm thầm nhận xét - "Tay nghề cũng tạm. Nếu có ngày Chu Chỉ Nhược không còn chỗ dung thân trên giang hồ, ta rủ lòng từ bi thu nạp cô ta vào vương phủ đi nhóm bếp cũng là ý hay".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com