Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6


Các trận đấu thuộc khuôn khổ cúp Demacia cuối cùng cũng vượt qua thời kỳ khó khăn và tổ chức ngoại tuyến, tuyển thủ hai bên đều năm lần bảy lượt ốm nặng, anh ho thì tôi sốt nhưng cuối cùng vẫn là có một kết thúc viên mãn. BLG đánh bại TT và giành chức vô địch đầu tiên cho đội.

Khoảnh khắc Lạc Văn Tuấn nâng cốc uống ngụm nước, cậu quay đầu liếc nhìn Triệu Gia Hào, chỉ thấy người phía sau hơi ngẩng đầu nhìn lên mái nhà trên cao, một nơi tối tăm nhưng lại có vô số ánh đèn chiếu rọi theo. Những quang ảnh đó phản chiếu trong mắt Triệu Gia Hào, rực rỡ sáng lạn 

Lạc Văn Tuấn sửng sốt bất giác mở miệng trong chốc lát nhưng lại nhanh chóng quay mặt đi nhìn sang chỗ khác. Dáng vẻ này thật biết cách lừa người rồi. Lạc Văn Tuấn nghĩ. Nhưng thật sự rất dễ nhìn.

Sau trận đấu còn có phỏng vấn và quay phim, khắp nơi tràn ngập tiếng ho đến hỗn loạn, vì có quá nhiều người bị bệnh nên nơi này khá vắng vẻ, càng làm tăng thêm cô đơn cho sự hỗn loạn kia. Lạc Văn Tuấn chán nản chờ đợi, cậu từ dương sang âm tính nên hiện tại trở nên không hề kiêng dè, cậu không đeo khẩu trang cũng không có ý định phòng bệnh, chỉ ngồi trên ghế duỗi chân một cách uể oải lười biếng quan sát mọi thứ xung quanh.

Bên kia Triệu Gia Hào vẫn còn ho, vui vẻ kích động với chiến thắng qua đi thì dấu hiệu suy nhược của bệnh lại bắt đầu ập đến khiến anh có chút khổ sở. Anh vẫn đeo khẩu trang ngồi sang một bên, thỉnh thoảng ho nhẹ. Lạc Văn Tuấn mím môi suy nghĩ một lúc, đột nhiên hít một hơi nhỏ quay người hỏi: "Anh đỡ hơn chút nào chưa?"

Lời hỏi thăm của cậu khiến Triệu Gia Hào có chút kinh ngạc, mấy giây sau mới đáp lại: "Không sao rồi." "Ồ," Lạc Văn Tuấn nói: "Vậy được." Đại não ngây ngốc không biết nói gì thêm. Triệu Gia Hào lại ho một tiếng sau đó nhẹ giọng hỏi: "Tối nay đi ăn gì để ăn mừng một chút không?"

Lạc Văn Tuấn nói: "Tuỳ ý, đều được" Có lẽ hôm nay Lạc Văn Tuấn đã chủ động trò chuyện với mình nên nụ cười của Triệu Gia Hào lúc này đặc biệt ôn hòa: "Vậy để anh hỏi trong nhóm xem, tối nay phải ăn gì ngon ngon để kỷ niệm mới được."

Lạc Văn Tuấn cúi đầu ừm một tiếng sau đó dùng ngón chân trái đá vào gót chân phải. "Âu Ân không ăn cay được đúng không?" Triệu Gia Hào hỏi: "Nhớ lần trước em ăn đồ cay sẽ bị nghẹn." Lạc Văn Tuấn nói: "Cũng tàm tạm thôi."

"Vậy tụi mình ăn gì đó thanh đạm đi, vừa hay mọi người mới âm tính," Triệu Gia Hào nghiêm túc lướt điện thoại, "Em có muốn ăn lẩu bò Triều Sơn không, hay là..."

"Đều được.." Lạc Văn Tuấn vẫn nghiêng đầu, "Đều nghe anh." Triệu Gia Hào giật mình nhưng trên lông mày lại có một tia ấm áp tan chảy. "Họ nói quán này rất ngon, canh trong đó cũng rất ngon, khá hợp với em..." Anh cúi đầu lẩm bẩm, Lạc Văn Tuấn đang định nói đừng lựa nữa quán kia cũng được thì người của TT đến. Trong số đó đương nhiên có đồng đội cũ của cậu là Đường Hoán Phong.

Đường Hoán Phong còn chưa đến gần thì từ xa đã hướng cậu nở một nụ cười, Lạc Văn Tuấn biết tính của hắn, khi hắn chưa kịp mở miệng đã giáng một đòn sắc bén dặn dò hắn phải cẩn thận lời nói. Đường Hoán Phong nhướng mày nhìn Triệu Gia Hào bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại ra vẻ hiểu chuyện nhìn Lạc Văn Tuấn. Lạc Văn Tuấn tiếp tục liếc hắn một cái: Cút nhanh

Nhưng Đường Hoán Phong lại không nhanh không chậm bước tới trước mặt Triệu Gia Hào, người nãy giờ vẫn chăm chú nhìn điện thoại: "...Quán này không tệ. Món hầm rất ngon. Âu Ân, em có thích món hầm không... Âu Ân?"

Anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đường Hoán Phong ở trước mặt, khoảng cách khá gần, khiến anh có chút bất ngờ lùi về sau "Aiya, chúc mừng đã giành quán quân," Đường Hoán Phong nói, giọng điệu nghe có vẻ nghiêm túc nhưng lại khiến Lạc Văn Tuấn cảm thấy nguy hiểm, "Cựu Mộng, vừa rồi cậu với Owo phối hợp rất hay."

Triệu Gia Hào mỉm cười lịch sự nói: "Cảm ơn."

"Đang nghĩ thực đơn cho bữa tối sao?" Giọng điệu Đường Hoán Phong có chút hứng thú, "Chỉ có hai người?"

"Không phải," Lạc Văn Tuấn đứng dậy ngắt lời hắn, "Đi cùng các đồng đội, anh mau cút đi, đừng ở đây làm phiền em"

"Aiya, có người mới rồi nên vứt huynh đệ sang một bên rồi phải không?" Đường Hoán Phong ép giọng nói: "Lạc Văn Tuấn, anh thật không biết xấu hổ a~!" Lạc Văn Tuấn nhịn không được nữa: "Cút đi sb!"

Giây tiếp theo, đồng đội cũ nắm lấy cánh tay cậu và kéo sang một bên.

"Anh có bệnh hả?" Lạc Văn Tuấn bị đẩy sang một bên nhưng cũng không quên quay đầu lại nhìn Triệu Gia Hào, "Có chuyện gì thì nói, không thì nhanh cút, em cmn nói mệt rồi đó"

"Sao cậu lại gấp gáp thế?" Đường Hoán Phong ở phía sau liếc nhìn Triệu Gia Hào, "Sao vậy, cậu với cậu ta có chuyện gì à?" Một lời của Đường Hoán Phong nắm thóp được suy nghĩ của Lạc Văn Tuấn, cậu trợn mắt như muốn giấu nó, quay người bỏ đi. Nhưng Đường Hoán Phong kịp tóm lấy Lạc Văn Tuấn. "Tốt xấu gì cũng phải nghe anh em nói, sau đừng trách anh không nhắc nhở tên ngốc nhà ngươi". Hắn nhìn Lạc Văn Tuấn, lại nhìn Triệu Gia Hào, ái muội mím mím môi . "Anh thấy cậu ta không dán miếng dán ức chế, vừa rồi anh và cậu ta đứng rất gần nhau nhưng lại không có bất cứ một mùi pheromone nào cả." Giọng nói của Đường Hoán Phong mang theo nụ cười quái đản. "Một omega bình thường, tình huống hiện tại chỉ có thể là..." hắn nháy mắt với Lạc Văn Tuấn, "Cậu ta đã bị đánh dấu." Đôi mắt của Lạc Văn Tuấn đột nhiên mở to. Đường Hoán Phong nhướng mày, nửa trêu chọc nửa khéo léo.

"Khẩu vị của cậu cũng thú vị đó owo, sao đấy, thích đập chậu cướp bông à?"

___

Tối hôm đó cả đoàn đi ăn vài món thanh đạm. Một đám người vừa mới khỏi bệnh nặng, vừa ho vừa chơi BO5, nhưng niềm vui đoạt chức vô địch cũng không giấu được sự kiệt sức, ngồi vào bàn ai nấy đều có vẻ hơi héo hon, ôm chén canh trước mặt uống hết thìa này đến thìa khác, trò chuyện cũng ít đi. Lạc Văn Tuấn ngồi trong góc, hồn vía cũng lơ lửng trên mấy tầng mây. Mãi đến khi Tăng Kỳ chọc chọc cậu, cậu mới ngơ ngác ngẩng đầu: "Hả?"

"Người ta dâng canh lên cho cậu rồi kia kìa" Tăng Kỳ nắn điếu thuốc trong tay, muốn hút nhưng lại kìm nén, "Cậu nhận đi chứ." Lạc Văn Tuấn ồ một tiếng, sau đó lại nhìn thấy tay Triệu Gia Hào. Bàn tay thon dài trắng nõn cùng chiếc thìa sứ màu trắng, nhất thời không rõ cái nào trắng hơn. "Owen," Triệu Gia Hào nói, "Súp bồ câu là món ăn Quảng Đông quê em phải không? Thử xem?"

Lạc Văn Tuấn nhận lấy cái bát cầm trong tay, cúi đầu chậm rãi nhấp một ngụm cũng không nói một lời. Vẫn là Tăng Kỳ tặc lưỡi một tiếng: "Đây là bị gì, có tâm sự sao?" Lạc Văn Tuấn nói: "Không có."

"Sao lại giống như có người bỏ rơi vậy? Ai không biết lại tưởng tụi này bắt nạt cậu đấy." Lạc Văn Tuấn lại lắc đầu, khóe mắt nhìn thấy Triệu Gia Hào đang nhìn mình, vội vàng nói: "Thực sự không sao."

Người quản lý thay cậu giải thích: "Chắc là do di chứng của Covid-19, một số người sẽ trở nên dễ mệt mỏi". "Có cái rắm," Tăng Kỳ thấp giọng lẩm bẩm, "Tôi thấy trạng thái của cậu chiều nay cùng Elk đợi phỏng vấn tốt muốn chết"

"Owen mệt rồi," Triệu Gia Hào cũng nói, "Uống canh xong thì về nghỉ ngơi sớm đi, mấy ngày nữa sẽ khỏe lại." Vừa nói, anh còn dùng thìa nhỏ nhấp một ngụm canh trong suốt, cách Triệu Gia Hào ăn rất tinh tế, anh thổi một lúc rồi nhấp nhẹ, nếm thử mùi vị trước khi nuốt. Mềm mại và ôn nhu, thực sự là dáng vẻ của một omega

Lạc Văn Tuấn rời mắt khỏi anh, nhưng giọng nói của Đường Hoán Phong vẫn vang vọng trong đầu. "Đừng nói là anh đây không nhắc nhở cậu ý nghĩa của việc đánh dấu omega," cậu hiểu rõ "Điều đó có nghĩa là cả đời cậu ta cơ bản đã là người của alpha kia rồi. Nghĩ mà xem, người có thể đánh dấu Cựu Mộng còn có thể là ai ?"

Hắn vừa nói vừa cười khẩy: "Lạc Văn Tuấn, cậu ta và Missing đã quen biết bao nhiêu năm, có khi còn ngủ chung đến mòn giường rồi. Cậu ta hiện tại đã bị đánh dấu vĩnh viễn, đừng dại dột mà động, đến lúc đó coi chừng là một mớ hỗn độn đấy. Cẩn thận đừng như anh, kẻo lại thân bại danh liệt a~"

Lạc Văn Tuấn hít sâu một hơi, máy móc múc canh trong tay đưa vào miệng, đầu lưỡi có chút tê liệt, tựa hồ đang nuốt xuống nhưng lại không biết mùi vị. Không biết qua bao lâu, có một bàn tay cầm lấy chiếc bát trên tay cậu. "Âu Ân, bát chạm đáy rồi," là giọng nói của Triệu Gia Hào mang theo nụ cười nhẹ, "Em đang húp không khí đấy à?"

Tăng Kỳ không nói nên lời: "Tiểu tử này lười chết đi được, đợi em múc cho nó đấy." Triệu Gia Hào cười: "Không sao đâu, em..."

Lạc Văn Tuấn bỗng nhiên đứng dậy: "Em đi vệ sinh!" Hắn mặc kệ bản thân hành động đột ngột đứng dậy đi ra khỏi phòng riêng, như thể ở nơi đó có thứ gì mà cậu không dám và không thể chịu được khi nhìn vào. Khi vào phòng vệ sinh, Lạc Văn Tuấn mở vòi nước tạt dòng nước lạnh như băng lên mặt.

Sau đó cậu ngẩng đầu lên, đôi lông mày ướt đẫm sắc mặt cực kỳ khó coi, giống như một con thú bị mắc bẫy rơi xuống nước không ngừng vùng vẫy. Cậu cảm giác như mình sắp bất tỉnh lần nữa, nhịp tim đập dồn dập, pheromone trong cơ thể trào lên không kiểm soát như muốn lao ra ngoài, giống như giấc mơ đêm đó tự do bay lượn trong không khí để một lần nữa hoàn thành trò chơi thuần hóa

Lưng cậu nóng như lửa đốt, thậm chí dưới làn nước lạnh mà vầng trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi nóng hổi, Lạc Văn Tuấn vội vàng tìm được lọ thuốc trên người, đổ ra một viên và cắn mạnh vào miệng. Vị đắng ngắt quãng lan ra khiến cậu lại càng khó chịu hơn.

Cựu Mộng, AD hiện tại của cậu thật sự đã bị đánh dấu sao? Đang miên man suy nghĩ, bên cạnh đã truyền đến thanh âm của Triệu Gia Hào: "Owen, em khó chịu trong người sao?" Toàn thân Lạc Văn Tuấn run lên, cậu đứng thẳng dậy quay đầu nhìn sang.

"Cảm thấy không thoải mái thì về trước đi," Triệu Gia Hào ho khan, cầm khăn giấy từ bên cạnh đưa cho Lạc Văn Tuấn, "Đi thôi, anh báo cho quản lý một tiếng..." Anh bước lại gần, Lạc Văn Tuấn cũng nhắm mắt lại nỗ lực cảm nhận pheromone của Triệu Gia Hào lần cuối. Song cậu đã thất vọng

Đúng như Đường Hoán Phong đã nói, Triệu Gia Hào chưa bao giờ có miếng dán ức chế sau gáy, hiện tại trên người quả thực không có mùi pheromone. - Anh ấy thực sự đã bị đánh dấu. Hô hấp Lạc Văn Tuấn có chút cứng nhắc, thậm chí cảm giác phổi mình có chút đau nhức, cậu lui về phía sau một bước, thân hình cao lớn gầy gò dường như loạng choạng. Triệu Gia Hào khẽ mở to mắt, vươn tay định đỡ Lạc Văn Tuấn, nhưng vừa chạm vào thì đột nhiên bị Lạc Văn Tuấn hất văng ra. Một tiếng "bốp" không nhẹ cũng không nặng vang vọng lại từ bức tường lát gạch của phòng tắm.

Triệu Gia Hào sửng sốt, anh ngước mắt lên, lần đầu tiên nhìn Lạc Văn Tuấn với một ánh mắt bất lực. Đôi mắt của người sau cũng mở to, trong con ngươi có những cảm xúc mà Triệu Gia Hào không thể giải thích được - phiền muộn, bất an, bàng hoàng và thậm chí còn có chút áy náy.

Chỉ một giây sau, Lạc Văn Tuấn quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi vội vàng chạy trốn khỏi tầm mắt của Triệu Gia Hào như một hiệp sĩ bại trận.

____

Chị au nhây cái sự hiểu lầm của Owo tới tận chap 12 T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com