Chương 56: Tò mò hay hứng thú
Kể từ khi Ran lại rơi vào khóa huấn luyện địa ngục đặc biệt này, ngoại trừ việc nấu nướng, cô không còn cần phải làm những công việc nội chợ khác nữa.
Vodka nhận được cuộc gọi từ Gin, ngay lập tức đưa hai quản gia cực kỳ chuyên nghiệp đến dọn nhà, sạch sẽ đến nối có thể soi gương được, thật khiến Ran phải xấu hổ.
Cô từng nghĩ rằng sao Gin có thể sống trong một ngôi nhà không có ai dọn dẹp? Vì có những người quản gia chuyên nghiệp như vậy, tại sao lại phải bắt cô ấy làm nô lệ? Thật là một người đàn ông ác độc.
Chỉ tiếc Ran chỉ dám chửi thầm trong lòng, mỗi khi vị nào đó liếc đôi mắt xanh đậm về phía cô, Ran chỉ đành cũi đầu rũ mắt mà thôi.
Ài, khi nào mới có người đến cứu cô đây? Cô thực sự rất muốn về nhà. May mắn là kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc và cô hiện đang trong kỳ nghỉ. Nếu không, những vụ bắt cóc liên tiếp của cô chắc chắn sẽ gây chú ý ở trường trung học.
Năm nay mùa xuân dường như đến sớm hơn, hoa anh đào trong sân cũng đã nở rộ, càng làm tăng thêm vẻ đẹp cho khoảng sân vốn đã cổ kính trang nhã trước đó. Không biết có phải đã thích nghi được với cường độ tập luyện hay không nhưng số lần chấn thương bây giờ đã ít hơn trước rất nhiều, cũng không còn mỗi lần đi tắm đều thảm không nỡ nhìn nữa. Làn da của Ran vốn rất tốt, trắng trẻo hơn nữa khả năng phục hồi cũng tốt. Tuy rằng trong quá trình huấn luyện vết thương lớn nhỏ nào cũng có nhưng trên người cũng không để lại nhiều sẹo.
Chỉ là đao kiếm không có mắt, trên cơ thể luôn có một số dấu vết không thể xóa bỏ.
Haiz, Ran thở dài một tiếng, có cô gái nào mà không yêu sắc đẹp, nhưng khi đối mặt với sự sống và cái chết, sắc đẹp có lẽ là thứ kém quan trọng nhất. Cô nhẹ nhàng xoa xoa vài vết sẹo trên cơ thể, nở nụ cười tự giễu, dù sao thì cô cũng đã từ bỏ Shinichi, trong tương lai có lấy chồng hay không cũng quá xa xôi, những vết sẹo này đó cũng chẳng là gì, đều là dấu vết chứng tỏ cô vì sinh tồn mà ngày càng mạnh mẽ, liều mạng cố gắng để chứng minh bản thân, với cô mà nói, đó chính là những dấu ấn đáng tự hào.
Ran xốc lại tinh thần, nhìn vào tấm gương trong phòng tắm mà vỗ nhẹ vào mặt mình, đôi mắt xanh lam xinh đẹp ánh lên sự quyết tâm. Cho dù điều gì đang chờ đợi phía trước, cô cũng sẽ không sợ hãi.
“Jin tiên sinh?” Không tìm thấy Gin ở thư phòng nên Ran đi ra sân tìm.
Ngày hôm đó, Gin đột nhiên đặt cho cô biệt danh "Alice", từ đó trở đi, hắn thường gọi cô bằng tên này, chỉ khi nào chế nhạo cô hoặc là nói những lời độc địa mới gọi cô bằng cả họ tên. Mỗi lần nghe thấy giọng nói lạnh buốt âm trầm của hắn gọi Mori Ran, cô đều cảm thấy bụng mình co rút một cái.
Lần trước gặp được Vodka, cô đã gọi Vodka là "Vodka tiên sinh". Sau khi nghe điều này, Gin liếc mắt nhìn cô một cái, yêu cầu cô sau này đừng gọi hắn là "tiên sinh" nữa, Ran kinh ngạc nhìn hắn, không gọi hắn là “tiên sinh” vậy sau này cô nên gọi hắn là gì đây?
Gọi hắn là Gin thôi? Mặc dù Gin chưa bao giờ nói ra nhưng cô nhạy cảm phát hiện ra rằng, mỗi khi có người gọi hắn là Gin, khí tức giết người đáng sợ liền xuất hiện. Chịu đựng sự huấn luyện của Gin đã rất khó khăn, cô không muốn khiến nó trở nên tồi tệ hơn vì một cái tên. Nhưng nếu gọi cả họ và tên của hắn, Kurosawa Jin, cô chắc chắn sẽ lại nghe được những lời cay độc của hắn. Cô đã thử gọi hắn là “Kurosawa tiên sinh” nhưng sau đó chỉ nhận được một ánh mắt châm chọc của hắn, sau đó cô bất chấp tất cả gọi hắn là “Jin tiên sinh”, dường như hắn rất hài lòng, còn vuốt tóc cô như khen ngợi. Tuy rằng hắn vẫn mỉm cười không đổi nhưng trong cô vẫn rợn hết người, chỉ là cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề xưng hô.
Lúc này Gin đang ở dưới gốc cây hoa anh đào trong sân. Vào đầu mùa xuân, hoa anh đào nở rộ, những cánh hoa rơi rụng xuống, bay theo gió, giống như những bông tuyết trắng tinh khiết nhất.
Ran vô thức đi chậm lại khi đến gần, ngạc nhiên khi thấy Gin đã ngủ quên trên ghế tựa. Trong suốt khoảng thời gian biết Gin, cô chưa bao giờ thấy hắn ngủ mà không bố trí phòng vệ. Người đàn ông này giống như con sói đơn độc nguy hiểm nhất khu rừng, sự cảnh giác cao đến mức biến thái, có lúc Ran còn nghi ngờ rằng hắn thậm chí còn không biết ngủ là gì.
Gin hẳn là vừa mới tắm xong, hắn mặc một bộ yukata đen tuyền, tùy ý nằm trên ghế tựa, đôi chân dài của hắn trực tiếp gác lên mép bàn đá. Giờ phút này, mái tóc bạch kim của hắn xõa sang một bên, mí mắt lặng lẽ nhắm lại, hàng mi đen dày tạo thành bóng mờ trên khuôn mặt, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, tuấn mỹ đến không thể tưởng tượng nổi. . Những cánh hoa anh đào nhẹ rơi xuống mái tóc bạch kim của hắn và bộ yukata đen, rõ ràng là một vẻ đẹp mỏng manh nhưng ở trên người Gin lại mang theo cảm giác lạnh lẽo tiêu điều.
Người ta hay nói rằng, sinh vật nào càng đẹp đẽ thì càng nguy hiểm, khi đó cô còn cảm thấy điều đó thật buồn cười. Nhưng bây giờ không thể không thừa nhận rằng bản thân quá ngu dốt. Câu nói này không thể phù hợp hơn trong tình cảnh này.
Ánh mắt Ran di chuyển đến phần dưới cổ của Gin. Cổ áo yukata của hắn hơi hé mở, để lộ ra xương quai xanh tinh tế cùng lồng ngực cường tráng, làn da hắn trắng đến nỗi có cảm giác lạnh lẽo, có một vẻ ưu nhã sang trọng không nói lên lời. Ran cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, cô cũng thật là, tại sao cứ đứng đờ ra đó mà nhìn chằm chằm, nếu như bị Gin phát hiện, cô cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Ran ngượng ngùng quay mặt đi, nhưng không thể khống chế được mà liếc nhìn hướng eo bụng cùng đôi chân dài của Gin, mặt càng đỏ hơn. Cô biết hắn vốn dĩ rất cao lớn, có tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, nhưng toàn thân trên dưới của hắn đều được bọc kín mít, đến mức không thể nhìn thấy cả cổ, chứ đừng nói đến việc cô có thể không thèm che dấu trực tiếp đánh giá cơ thể hắn như lúc này.
Không móc mắt cô ra mới lạ.
Tất nhiên, không tính thời điểm khi cô băng bó vết thương cho hắn, tất cả đều là những vết thương dữ tợn, máu thì chảy khắp người, làm gì có thời gian đi xem dáng người hắn có đẹp hay không.
Nói đến vết thương, Ran vốn muốn rời đi, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Cô nhịn không được mà đến gần Gin, cẩn thận nghiêm túc nhìn chằm chằm vào phần da thịt lộ ra ngoài cổ áo.
"Nhìn đủ chưa?" Một giọng nói lười biếng, mỉa mai vang lên, Gin mở mắt ra, cười như không cười.
Ran vô thức lùi lại vài bước, nhưng cô thực sự nghĩ không ra, đôi mắt nhịn không được mà nhìn về ngực Gin, lúc này hắn đã ngồi dậy, phần áo trên của hắn căng ra, để phần da thịt bị lộ ra nhiều hơn trước, thật sự một chút dấu vết đều không có. Sao có thể? Cô nhớ rất rõ lần tớc Gin bị thương rất nặng, vị trí ngực bị dao đâm xuyên qua, có hai vết đâm suýt xuyên qua phổi. Tại sao bây giờ một chút dấu vết đều không còn?
Đối với người có tính tình như Gin, chẳng lẽ sẽ đi làm phẫu thuật xóa sẹo? Nếu có làm phẫu thuật xóa sẹo thật, cũng không có khả năng phục hồi như cũ được như vậy?
Gin cười nhạo một tiếng, chống khuỷu tay lên thành ghế ngón trỏ thon dài ngoắc ngoắc về phía cô: “Mori Ran.”
Ran ngơ ngác dùng ngón tay chỉ chính mình rồi bước tới với vẻ mặt bối rối. Gin hỏi cô: "Em có hứng thú với cơ thể tôi?"
Ran ngây ngốc gật gật đầu, nhìn thấy Gin nhướng mày, cô bàng hoàng nhận ra mình đã hiểu lầm ý của Gin. Cô lắc đầu liên tục: “Không, không, tôi không có hứng thú với cơ thể của anh. Tôi, tôi chỉ là có chút tò mò về cơ thể của anh..."
Gin đột nhiên đứng lên, tiến đến gần cô, đôi mắt xanh đậm trầm xuống, nụ cười ác liệt: "Tò mò? Tình cờ tôi cũng đang rất có tâm trạng, chúng ta cùng nghiên cứu một chút nhé? Cô đã thành niên chưa?"
Hả! Ran thở dốc vì kinh ngạc, nháy mắt đã hiểu thâm ý của Gin, sợ tới mức nhảy ra thật xa, vẻ mặt cảnh giác: “Jin tiên sinh, anh đừng xằng bậy.”
Gin cảm thấy thật mất hứng, từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn Ran một cái: “Xằng bậy? Haha, cô gái, những lời cô vừa mới ám chỉ đổi là người khác sẽ nghĩ cô đang mời gọi. Ít nhất tôi còn tôn trọng cô một chút.”
Nói tới đây, Gin sờ sờ cằm, tựa hồ cảm thấy có thể làm được, nụ cười của hắn càng thêm ác liệt, đôi mắt xanh đậm híp lại, giọng nói âm trầm như rượu: “Ran… tôi có thể thỏa mãn trí tò mò của em, tất cả các phương diện.”
Trái tim nhỏ bé của Ran thiếu chút nữa bị dọa sợ mà vỡ tan, những lời này quá mức dọa người. Gương mặt cô đỏ bừng đến mức như muốn vỡ mạch máu, cô thực sự chống đỡ không được, chỉ có thể nhượng bộ: “Xin lỗi anh Jin, tất cả là lỗi của tôi. Tôi sẽ đi xem bữa tối chúng ta ăn gì.” Nói xong, cô xấu hổ mà bỏ chạy. Ôi trời ơi, cô đã làm cái quái gì vậy? Ran xấu hổ, tức giận muốn chết, biểu tình cùng thanh âm của Gin ban nãy thực sự giống như Santa dụ dỗ cô, làm trái tim cô như sắp nhảy ra cổ họng vậy.
Hắn quả thật là sinh vật nguy hiểm nhất trên thế giới này, không gì sánh nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com