Chương 21
Sinh con hướng, có nhị thai
Đột phát kỳ tưởng, nếu Cung Viễn Chủy là Cung Thượng Giác và Cung Tử Vũ hài tử, Cung Tử Vũ sinh.
Xem nhẹ tuổi tác, vô logic, chỉ do thỏa mãn chính mình, không mừng chớ nhập.
Bổn văn CP
Cung Thượng Giác * Cung Tử Vũ
Kim Phồn * Cung Tử Thương
Nguyệt công tử * Cung Viễn Chủy
Còn lại đều là tri kỷ tình
Thấy rõ ràng lại tiến vào, không cần chọc chính mình không mau.
Bổn văn giác vũ đã lão phu lão thê, cho nên mặt sau bắt đầu sẽ thiên hướng hình tượng.
Ta đã trở về hắc hắc hắc
-----------------------
Cung Viễn Chủy trở lại Nguyệt tộc tộc địa, Nguyệt Tầm đang ở trong viện phơi nắng, Tiểu Chi đang thu thập dược liệu đã phơi khô, Cung Viễn Chủy có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện của bọ họ ở ngoài sân. Nguyệt Tầm đối xử với mọi người đều giống nhau, ôn nhu có lễ.
Cung Viễn Chủy đứng ở ngoài sân, ôm chặt những bông hoa tươi trong tay, trong lòng hắn tràn đầy vui mừng khi ngắt lấy hoa tươi, hiện tại như tâm tình của hắn giống nhau.
"Viễn Chủy." Tiếng bước chân của Cung Viễn Chủy, Nguyệt Tầm rất quen thuộc, nhưng là hắn đợi một hồi, không thấy Cung Viễn Chủy tiến vào, mở miệng hô.
"Chủy công tử." Tiểu Chi dò ra đầu, nhìn ngoài viện cảm xúc hạ xuống Cung Viễn Chủy.
"Như thế nào không tiến vào?"
"Ta liền."
"Viễn Chủy" Nguyệt Tầm cắt ngang lời nói của Cung Viễn Chủy, hắn đến gần Cung Viễn Chủy, đem Cung Viễn Chủy trong tay hoa lấy ra.
"Vào đi." Nguyệt Tầm nhìn Cung Viễn Chủy lòng bàn tay đỏ bừng, nắm lên, dẫn hắn trở lại trong phòng, ấn hắn ngồi ở mép giường.
Nguyệt Tầm lấy ra khăn lụa đem Cung Viễn Chủy lòng bàn tay thoa sạch sẽ.
"Như thế nào cùng chính mình không qua được đâu?"
"Nguyệt ca ca"
Nguyệt Tầm trong lòng cứng lại, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tràn đầy nước mắt của Cung Viễn Chủy.
"Nếu ta thật sự thành thân, ngươi sẽ vui vẻ sao?"
"Ta không vui." Cung Viễn Chủy nước mắt nhỏ giọt, hắn tưởng tượng đến cùng Nguyệt Tầm chia lìa, trong lòng thực khó chịu.
"Ngươi" vì cái gì liền không thể thích ta một chút đâu, chẳng sợ chỉ có một chút.
"Không được xem" Cung Viễn Chủy ngay sau đó phản ứng lại đây, nghiêng thân mình, duỗi tay đi lau nước mắt trên mặt, quá mất mặt. Lại không có nghĩ đến càng lau càng nhiều, nước mắt ngăn không được rơi xuống.
"Không cần lo cho ta, ta chính mình có thể hảo?" Cung Viễn Chủy đưa lưng về phía Nguyệt Tầm, ngửa đầu tưởng đem nước mắt nghẹn trở về. Hắn mấy ngày hôm trước còn cùng phụ thân hắn nói, Nguyệt Tầm tồn tại liền hảo, chẳng sợ không thích hắn. Nhưng là khi thật sự tới rồi thời điểm muốn buông bỏ phần tình yêu say đắm này, hắn vẫn là luyến tiếc, ngực rất đau.
"Đều nói không cần lo cho ta." Tay của Nguyệt Tầm đụng tới Cung Viễn Chủy bả vai, Cung Viễn Chủy đẩy ra Nguyệt Tầm tay và quát lên.
"Viễn Chủy." Nguyệt Tầm ánh mắt đau lòng, hắn run rẩy vươn tay xoa Cung Viễn Chủy mặt, trong lòng bàn tay đều là Cung Viễn Chủy nước mắt.
"Thực xin lỗi." Nguyệt Tầm cùng Cung Viễn Chủy áp trán vào nhau.
"Không phải chuyện liên quan đến ngươi, chỉ là do ta quá yếu ớt mà thôi."
"Không." Nguyệt Tầm ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay ôn nhu lau khô Cung Viễn Chủy khóe mắt nước mắt.
"Là ta sai, ta làm Viễn Chủy của ta thương tâm."
"Ta không nên băn khoăn" khi Nguyệt Tầm nhìn đến Cung Viễn Chủy nước mắt, liền biết chính mình sai rồi.
Cũng Viễn Chủy vẫn đang đắm chìm trong những lời nói của Nguyệt Tầm về câu nói Viễn Chủy của ta, hắn ngơ ngác nhìn Nguyệt Tầm.
"Viễn Chủy, còn nguyện ý cho ta một cái cơ hội sao?"
"Ý của ngươi là ngươi thích ta?" Cung Viễn Chủy không xác định hỏi.
"Thực thích."
"Liền bởi vì ta khóc sao?" Cung Viễn Chủy không cần sự thương hại của Nguyệt Tầm.
"Không phải."
"Rất sớm trước kia."
"Nguyệt Tầm tâm duyệt Cung Viễn Chủy." Nguyệt Tầm nhìn Cung Viễn Chủy đôi mắt, nói ra những lời đã che giấu rất lâu.
Cung Viễn Chủy nước mắt lại rơi xuống.
"Ngươi hỗn đản."
"Vậy ngươi vì cái gì muốn từ bỏ ta."
"Ngươi dựa vào cái gì thay ta làm quyết định."
"Ta hôm nay không tới, ngươi có phải hay không tính toán cả đời đều không nói ra tới."
"Ta thành thân, ngươi có phải hay không còn muốn tới chúc mừng một phen."
Cung Viễn Chủy nhìn Nguyệt Tầm im lặng.
"Ta đều như vậy, ngươi đều không muốn ôm ta một cái sao?"
"Thực xin lỗi." Nguyệt Tầm ôm chặt Cung Viễn Chủy
"Là ta quá tưởng."
"Không có lần sau."
"Nguyệt Tầm, ngươi không thể ném xuống ta." Cung Viễn Chủy gắt gao ôm cổ Nguyệt Tầm.
"Sẽ không." đây là Nguyệt Tầm đối Cung Viễn Chủy hứa hẹn.
Tiểu Chi ở ngoài phòng nghe hết thảy, cảm động khóc, theo sau chạy đi ra ngoài
Nguyệt bà bà vẻ mặt ý cười đi xa
Cung Viễn Chủy phản ứng lại đây khi, lại bực lại thẹn, đem đầu vùi ở Nguyệt Tầm trong lòng ngực.
"Các ngươi Nguyệt tộc tộc nhân đều thích nghe góc tường như vậy sao?"
"Vừa lúc nghe được." Nguyệt Tầm bật cười
"Ngủ một giấc đi." Nguyệt Tầm đem Cung Viễn Chủy vớt ra tới, Cung Viễn Chủy vừa rồi cảm xúc dao động lại còn khóc lâu như vậy.
"Không cần." Cung Viễn Chủy thẳng người, hắn rất tốt.
"Kia bồi ta một hồi." Nguyệt Tầm nằm xuống.
Cung Viễn Chủy đem Nguyệt Tầm cánh tay mở ra, dán đi lên, nghe Nguyệt Tầm tiếng tim đập.
Hai người gắt gao ôm nhau
"Nguyệt Tầm."
"Ta ở."
"Nguyệt ca ca."
"Ân."
"Ngươi là của ta."
"Ta là của ngươi."
"Chỉ có ta có thể kêu ngươi Nguyệt ca ca."
"Hảo."
"Nguyệt Tầm."
"Ta ở."
"Nguyệt ca ca."
"Ta ở."
"Chờ ngươi khỏe lại, chúng ta đi gặp cha ta cùng phụ thân."
"Hảo."
"Liền tính phụ thân ta không đồng ý, ngươi cũng không thể từ bỏ ta."
"Sẽ không.."
"Ngủ đi." Nguyệt Tầm nhìn Cung Viễn Chủy buồn ngủ đến không mở mắt ra nổi còn ráng chống lại, cúi đầu khẽ hôn một cái lên trán Cung Viễn Chủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com