01
Tác giả: 啊空空空
Edit: Dưa
BẢN EDIT CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI CHỖ KHÁC
KHÔNG ÁP ĐẶT LÊN NGƯỜI THẬT
HE cho OnElk, BE cho XunGao
Nếu yêu thích xin mọi người hãy vào Lofter của tác giả để ủng hộ chị
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
————
Kết thúc World 2023, kết thúc một năm làm việc chăm chỉ và vất vả của bầy cừu, bước vào kì nghỉ tương đối dài, thời gian rời giường của các tuyển thủ cũng trở nên thoải mái hơn.
Có điều, hôm nay, tại Gaming house của BLG dường như có gì đó khang khác.
Vừa qua giờ trưa, đã có vài người bước ra khỏi phòng, dưới sự hướng dẫn chuyên nghiệp của đội ngũ nhân viên, mọi người bị Bululu đóng gói đưa lên xe.
Lạc Văn Tuấn mơ mơ màng màng theo sát phía sau Triệu Gia Hào, ngồi xuống bên cạnh anh.
"Chúng ta đi đâu dọ ~" Cậu nghiêng đầu tựa vào vai Triệu Gia Hào, vẻ mặt ngái ngủ.
"Teambuilding, chơi Escape Room." Triệu Gia Hào ngồi thẳng dậy, để cậu dựa được thoải mái hơn, "Em mệt thì ngủ đi, đến nơi anh gọi em dậy."
Thế là Lạc Văn Tuấn cũng không nói gì thêm, như mèo con cọ cọ, dụi dụi người Triệu Gia Hào, nhắm mắt lại.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính lọt vào bên trong xe, từng tia ánh sáng vàng quấn quanh bóng dáng vai kề vai của hai người.
Theo động tác dụi đầu của thiếu niên, đôi ba sợi tóc con mềm mại vô thức quẹt vào cổ anh, Triệu Gia Hào khẽ liếc mắt, ngắm nghía xoáy tóc trên đỉnh đầu nho nhỏ của cậu, trong lòng như vừa bị đuôi của một bé mèo con phớt ngang, tan chảy thành một hồ nước Xuân.
Khác với sự thân mật khắng khít của bộ đôi đường dưới, Tăng Kỳ và Bành Lập Huân xếp sau họ ngồi cách nhau một lối đi, một người bên trái một người bên phải, cả hai chọn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.
Ngồi sau hai người thêm một dãy ghế là Trần Trạch Bân đang đeo tai nghe, nghi ngờ nhìn hai người, cậu cứ có cảm giác nếu không phải giới hạn trong xe chỉ có nhiêu đây thì Mid Jung chắc chắn còn ngồi cách xa nhau hơn bây giờ.
Nếu đã thế, mắc gì không một người ngồi trước, một người ngồi sau luôn đi?
Hiện tại, cả hai không khác gì hai khối nam châm trái dấu, nhìn thì có vẻ bài xích lẫn nhau, nhưng thực tế lại ngầm dây dưa, hút lấy đối phương.
Giữ khoảng cách thì có vẻ gượng gạo, ra vẻ thân thiết thì lại trông có hơi xa cách.
Tăng Kỳ quay đầu đi, áp trán lên kính xe, cố gắng mặc kệ ánh mắt đang chăm chú nhìn mình ở phía bên phải kia.
Bành Lập Huân chú ý đến động tác trốn tránh của anh, gương mặt xưa giờ vẫn luôn rạng rỡ thoáng hiện chút buồn bã. Cậu kiềm chế bản thân dời mắt sang chỗ khác, ngón tay ấn nhẹ lên màn hình, tai nghe dừng lại một nhịp, chuyển sang một bài hát khác.
----- Nhịp đồng hồ xuyên qua thời gian và ký ức.
----- Từ hướng ngược lại bắt đầu chuyển động.
Thế nhưng, năm tháng sẽ không dừng lại, thời gian vẫn sẽ trôi, mà họ, cũng sẽ luôn tiến về phía trước.
Giao thông vào giờ trưa khá thông thoáng, sau khoảng chừng nửa tiếng, chiếc xe dừng lại trước cửa một căn biệt thự.
"Âu Ân. . ." Triệu Gia Hào vươn tay, nhéo nhẹ cằm mèo con một cái, gọi cậu một cách nhỏ nhẹ, "Chúng ta tới nơi rồi."
Lạc Văn Tuần ừm ừm, hai mắt vẫn nhắm, tay thì đặt trên eo Triệu Gia Hào.
"Buồn ngủ quá à anh ơi ~." thiếu niên vừa mới tỉnh ngủ, giọng vẫn còn hơi khàn khàn, vì là ngồi gần nhau, nên bao nhiêu hơi nóng cậu thở ra đều thổi hết vào tai, vào cổ Triệu Gia Hào.
Thế là, Triệu Gia Hào vốn định theo lẽ đẩy mèo con dính người ra để rút tay về, giờ lại chui ngược vào lòng cậu, để yên cho cậu ôm mình thêm năm phút nữa.
Sau khi xe mở cửa, Tăng Kỳ xuống xe đầu tiên, Bành Lập Huân chậm hơn vài bước đuổi theo anh, chỉ riêng Trần Trạch Bân lúc đi ngang qua cặp đôi đường dưới thì tỏ vẻ ghét bỏ liếc Lạc Văn Tuấn.
"È, ấu trĩ." Cậu cố ý nói.
Lạc Văn Tuấn ngoảnh mặt làm ngơ, cậu quấn lấy Triệu Gia Hào, thỏa mãn mà dụi dụi người anh, lạnh lùng quay mặt đi không thèm nhìn Trần Trạch Bân.
"Em đừng ôm chặt như vậy, anh đau." Triệu Gia Hào cảm nhận cánh tay đặt trên hông mình ngày càng siết chặt hơn, giơ tay vỗ vỗ tay Lạc Văn Tuấn, "Đi thôi, mình xuống xe."
Lạc Văn Tuấn nghe lời ngồi dậy, đứng lên chờ anh.
Triệu Gia Hào thấy cậu đứng im không đi, khó hiểu nhìn cậu.
Lạc Văn Tuấn lời ít ý nhiều duỗi tay tới: "Muốn nắm tay."
Triệu Gia Hào im lặng nhìn cậu 2 giây, sau đó cũng vươn tay nắm tay cậu.
Hai người một trước một sau dính lấy nhau, men theo lối đi ra tới cửa xe, lúc sắp đến cửa, Triệu Gia Hào chợt siết tay Lạc Văn Tuấn mạnh hơn một chút.
"Sao vậy anh?" Lạc Văn Tuấn đi trước, một chân đã đặt xuống bậc thang, vì đang trong tư thế này nên cậu không thể xoay người, vậy nên đã bỏ lỡ mất nụ cười ngập tràn sự dịu dàng trong đáy mắt Triệu Gia Hào.
Cũng như ánh mắt, giọng nói cũng là thứ không thể che giấu được việc một người thích một người, Triệu Gia Hào quơ quơ đôi tay đang nắm lấy nhau của cả hai, nhẹ giọng nói, "Anh cũng thích người ấu trĩ lắm."
Toàn thân Lạc Văn Tuấn chợt cứng lại, cậu không quay đầu, nhưng ngón tay lại mạnh mẽ lấp đầy từng khe hở giữa những ngón tay của anh, để mười ngón tay của hai người đan khít vào nhau.
Đợi đến khi cả hai đã anh anh em em đủ và tiến vào biệt thự, bầu trời Thượng Hải đột nhiên tối sầm đi, bầu trời vào lúc ba giờ trưa ngày cuối Thu bỗng chốc trở nên âm u như một ngày chập tối mùa Đông.
Từ dưới đất một trận gió to nổi lên.
Trong hộp thư nằm ngoài cửa ngôi biệt thự, trong chiếc đồng hồ đạo cụ nhìn rất tầm thường, chiếc kim thời gian rỉ sét đang lặng lẽ chuyển động.
Hết chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com