03
Ánh sáng dần hội tụ, tầm nhìn một lần nữa được thắp sáng.
Trần Trạch Bân từ trong màn đen mở mắt, phát hiện bọn họ vẫn đứng ở căn phòng cũ, nhưng cảnh vật xung quanh thế mà lại thay đổi trở nên khác hoàn toàn, ngay cả quần áo trên người cũng không phải quần áo mặc lúc bước vào biệt thự.
Cậu cúi đầu nhìn bản thân, chiếc áo hoodie lúc đầu giờ lại biến thành một bộ đồ Tây, với phần thân trên gồm ba lớp, lớp tiên là áo sơ mi cổ xòe màu nâu, lớp thứ hai là áo gile ngoài ngoài là áo vest cùng màu, quần ngủ caro đương nhiên cũng biến thành quần Tây tông xoẹt tông với áo. Mà quan trọng nhất là, đôi dép cá mập cậu yêu thích đã biến thành một đôi boot cổ ngắn cực kỳ kích chân, và theo cậu thì dù không chật cũng rất khó mang.
Tóm lại, cậu cảm giác toàn thân khó chịu như cái cây bị người ta cột lại vậy, nhìn lại đồng đội phía sau, trang phục của Bành Lập Huân và Tăng Kỳ trông thoải mái hơn cậu nhiều.
Bành Lập Huân mặc một bộ quần áo thường tối màu, áo trong màu trắng được may bằng chất liệu mềm mại, phối kèm với áo gile hoạ tiết caro đen trắng. Cục quản lý Thời Không không cho cậu mặc vest, mà cho cậu mặc một chiếc áo bành tô màu nâu, quần là quần Tây màu xám, phối với giày da kiểu Anh.
Trẻ trung nhưng không màu mè, lịch sự nhưng không già dặn.
Còn Tăng Kỳ, trang phục của anh thậm chí còn đơn giản hơn Bành Lập Huân, áo sơ mi dáng dài phối với áo khoác lông cừu màu xám, quần là kiểu quần nhung thịnh hành hiện nay, nhìn sơ qua thì giày có vẻ cũng cùng mẫu với giày của Bành Lập Huân. Trên cổ anh quàng một chiếc khăn lông, điểm nhấn là phần đuôi với họa tiết caro xọc xanh, mixmatch với áo gile của Bành Lập Huân.
Về phần cặp đôi đường dưới. . .
Trần Trạch Bân lờ mờ nhìn thấy cậu bạn trúc mã của mình và anh AD đang lôi lôi kéo kéo nhau trong góc tối, nên là cậu quay đi, tập trung chú ý vào nội dung cốt truyện hiện tại.
Đèn dầu thắp sáng cả căn phòng, thay vì nói là phòng khách của một căn biệt thự, nói nơi đây là sảnh chính của một buổi tiệc long trọng thì đúng hơn.
Dưới đất là thảm trải sàn lộng lẫy phong cách retro, trải dài đến tận chân cầu thang, lấy hai điểm cuối của hai đầu cầu thang hình vòng cung làm mốc, đặt chính giữa chúng là một chiếc đồng hồ phương Tây cũ xưa tinh xảo.
Vách tường bên hông hai đầu cầu thang không phải tường trơn, mà cách mỗi khoảng sẽ là một khung cửa, với mặt cửa làm bằng kính ngũ sắc. Nằm bên trái và phải nơi bọn họ đứng lần lượt là hai cánh cửa mở toang. Nhưng do lớp kính mờ trên các khung cửa sổ xung quanh khiến cho ánh sáng không thể lọt vào trong phòng, khiến tổng thể độ sáng nơi đây tối hơn bên ngoài một chút.
Phía bên trái sảnh đặt một cây dương cầm ba chân màu đen như mực, bóng lưỡng tinh tế thể hiện rõ sự sang quý của nó.
Trần Trạch Bân nheo mắt, có thứ gì đó vụt qua trong đầu cậu, bỗng nhiên cậu cảm thấy cách bày trí này khá quen mắt, nhưng lại không nói được đã gặp ở đâu.
Tăng Kỳ cũng đang quan sát cây dương cầm kia.
"1900." Anh đi đến cạnh Trần Trạch Bân, "Huyền thoại 1900." (*)
(*) Mọi người có thể lên mạng tìm, có review về phim để dễ hình dung bối cảnh nha.
"Nhưng hiện là năm 1912." Bành Lập Huân vẫn luôn theo sát anh nhắc nhẹ.
Tăng Kỳ nghiêng đầu liếc cậu một cái, anh mím môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bảo: "1900 là tên của anh ta, nếu hiện tại thật sự là năm 1900, vậy thì anh ta vẫn mới chỉ là một đứa bé."
Bành Lập Huân sờ mũi, lúng túng bảo "À ừ."
Theo Tăng Kỳ thấy, Bành Lập Huân hiện tại trông không khác gì một chú vịt con bị vứt bỏ, đập cánh vùng vẫy dưới hồ, toàn thân ướt nhẹp lông lá dính hết vào nhau, bình thường nhanh mồm nhanh miệng lắm, bây giờ đến ngay cả gương mặt hay cười ngây ngô như đứa trẻ cũng trở nên chù ụ.
Có phải mình tàn nhẫn quá rồi không, Tăng Kỳ nhớ lại những chuyện xảy ra giữa hai người, không khỏi cảm thấy mềm lòng.
"Không sao, có phải năm 1900 không cũng không ảnh hưởng." Anh kéo kéo tay Bành Lập Huân, ngữ điệu hơi mất tự nhiên hỏi, "Jung sẽ bảo vệ Mid mà, đúng không?"
Bành Lập Huân vừa được Tăng Kỳ kéo tay thì hai mắt liền sáng rực lên, cậu gật đầu cái rụp: "Phải, em sẽ bảo vệ anh."
Trần Trạch Bân nhận ra hai cục nam châm này lại có dấu hiệu sắp hút nhau, bèn quay đi định tìm trúc mã bàn về cốt truyện.
"Hai người ngồi chồm hổm ở đây làm gì?" Cậu đi tới, vỗ vai Lạc Văn Tuấn.
Lạc Văn Tuấn không đề phòng, xém chút đè xè lẹp Triệu Gia Hào đang trốn trong lòng mình. Cậu ngồi đàng hoàng lại, từ từ đứng lên, chầm chậm xoay người, giấu đầu lòi đuôi dịch sang phải hai bước, ý đồ che chắn cho người phía sau.
Có điều, một góc đuôi váy bị lòi ra lại khiến Trần Trạch Bân chú ý, "Triệu Gia Hào? Sao anh lại mặc váy?"
Triệu Gia Hào xịt keo, cào cấu chiếc nơ con bước trước ngực, vịn vào tay Lạc Văn Tuấn, đứng dần lên, anh thò nửa cái đầu ra từ sau lưng Lạc Văn Tuấn, bất lực thở dài nói: "Ừ, anh cũng muốn biết lý do vì sao."
Vừa mới thấy được cảnh vật xung quanh, đập ngay vào mắt anh là dáng vẻ Lạc Văn Tuấn mặc nguyên một bộ vest.
Xám khói là một màu rất nhã nhặn và dịu mắt, tựa như dòng mực, chầm chậm len lỏi, chuyển dần từ màu sáng thành nhạt, sau đó hòa quyện tạo nên cảnh sắc như một bức tranh thủy mặc, mây mù lượn lờ, tầng tầng lớp lớp, cuồn cuộn nhấp nhô.
Sơ mi cổ nhọn gài hết nút, áo gile vạt chéo màu xám tro, ôm trọn cơ thể để lộ thắt eo của thiếu niên. Phối cùng là Suit Jacket, nếu nói ăn mặc kín kẽ là chiếc lồng giam nhốt dục vọng, vậy thì một chiếc áo Suit Jacket không cài nút chính là công tắc phá vỡ gông xiềng cấm dục, kết hợp với nốt ruồi đen trên vành tai Lạc Văn Tuấn, mức độ sát thương còn cao hơn nữa.
Ngoại trừ những buổi lễ quan trọng cuối năm của giới Liên Minh, Triệu Gia Hào rất ít khi nhìn thấy Lạc Văn Tuấn ăn mặc như vậy, ánh mắt khó mà kiềm nén vẻ bất ngờ.
Điều anh không ngờ là, vẻ mặt ngơ ngác, hai mắt mở to, cùng hình ảnh với một thân váy áo của anh cũng rơi gọn vào trong mắt của Lạc Văn Tuấn.
Kia là kiểu trang phục thịnh hành một thời của phụ nữ Tây Âu những năm chín mươi của thế kỷ trước, để tiện cho việc truy đuổi thì các chi tiết rườm rà đã được lượt đi bớt, ngoại trừ phần tùng váy và hai tay áo phồng, thì tổng thể bộ quần áo khá tiện lợi.
Mặc dù Triệu Gia Hào không hề thấy vậy.
Đằng trước phần áo sơ mi cổ quan có đính một chiếc nơ hình bướm, tuy lỏng lẻo nhưng vẫn không làm mất đi hình dáng vốn có của nó, Váy và áo khoác ngoài màu rượu Champagne, từ chất liệu và cách may có thể thấy, bộ đồ này được may từ cùng một nhà may với bộ quần áo của Lạc Văn Tuấn. Có điều, phần áo vest của Triệu Gia Hào lại khá ngắn, chiều dài chỉ vừa tới thắt lưng, cũng vừa khéo ngang với phần eo của chân váy, mà chân váy thì lại dài tới mắt cá chân, vừa hay che khuất được đôi chân trắng nõn.
Triệu Gia Hào khóc không ra nước mắt nện nện đôi giày búp bê quai ngang trên chân xuống sàn, không rõ vì sao lần quay về quá khứ này lại cứ như nhắm vào anh vậy, không chỉ bắt anh mặc đồ nữ, còn tự động biến tóc anh thành tóc dài.
Mái tóc dài ngang vai được cuốn lại hất sang một bên, để lộ cần cổ mịn màng bóng loáng.
May mà trên đầu anh có đội một chiếc mũ chóp cao, ít ra phần viền nón nhô ra có thể giúp anh tạm che mắt mọi người.
"Phiền quá đi ~" Triệu Gia Hào ngồi xổm xuống đất làm một cây nấm.
Lạc Văn Tuấn cũng ngồi xuống theo anh, cúi đầu nhìn anh: "Anh ơi nếu anh không quen thì, chúng ta đổi đồ nhé."
Triều Gia Hào "A" một tiếng, nhíu mày suy nghĩ, nhưng rồi vẫn lắc đầu: "Kệ đi, cứ để vậy đi."
Thực chất thì Lạc Văn Tuấn là người rất dễ ngại ngùng, cho dù biết đối phương hướng nội nhưng vẫn bằng lòng vì mình mà nhượng bộ, Triệu Gia Hào vẫn không thể để chuyện đó xảy ra.
Huống hồ nhóc con mặc bộ đồ này trông đẹp lắm, anh xoa xoa cổ chân đau nhức: "Đừng bảo anh thực sự biến thành nữ nha trời."
Lạc Văn Tuấn sờ sờ người anh, trầm giọng cười cười: "Vẫn còn mà anh."
Hết chương 3.
Outfit cho mọi người dễ hình dung. Nếu lâu quá mọi người không thấy mình ra chương mới, thì một là do mình bận thi, hai là do edit bị vướng, chương này tác giả miêu tả cao siêu quá mình đọc đi đọc lại chục lần mới tạm edit được bản này 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com