Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hai





Son Si-woo chưa từng nghĩ Hàn Nhứ sẽ tự mình hẹn anh đến làm khách, khi ấy trong phòng còn có sự xuất hiện của một người lạ mặt - một cô gái có nước da ngăm hơn bình thường, để mặt mộc, đường quai hàm sắc nét cùng chiếc váy ôm màu xanh ngọc nhẹ nhàng phối với áo khoác lông trắng làm cho mái tóc đen ngắn kiểu quân đội có chút không ăn nhập.

Kim Hee Won là đàn chị năm cấp ba của Hàn Nhứ, học đại học ở trường quân sự Daegu và vừa mới trở về Seoul. Tin em trai lớp dưới kết hôn đúng là dịp đáng để chúc mừng, vậy là hai người liên nối lại liên lạc.

Ba người ngồi buôn chuyện trong phòng khách, vì lí do công việc mà các chủ đề chỉ xoay quanh chuyện xã hội. Son Si-woo sớm đã phát hiện ra cô gái này không hay mặc váy, vì chiếc ghế sô pha mềm mại vẫn không thể khiến cô nàng thôi ngọ ngoạy. Anh hô lên "Bắt lấy" rồi ném chiếc áo khoác của mình sang, Kim Hee Won giơ tay tóm được, nhưng phải đơ ra hai giây mới đắp lên, sau đó lén lút bắt chéo chân, lúc này cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Thoải mái.

Ánh mắt hài lòng của Hàn Nhứ dời đi: "Chị, bọn chị làm trong quân đội mà, sao giờ mùa đông đi chân trần vẫn không chịu được vậy?

"Hôm nay chị đi bộ đến đây, lúc ngồi xuống mới nhận ra mình cứ để ý tới việc cái váy cũn cỡn thế này có bị lộ không."

Park Do-hyeon vừa bước vào cửa liền trông thấy cảnh tượng người phụ nữ lạ mặt trong nhà đang cười với Son Si-woo, miệng còn nói "cảm ơn nhé". Cậu cụp mắt xuống, lòng thừa biết người kia sẽ trả lời thế nào.

Phần lớn tình tiết mở đầu trong các bộ phim về những cặp đôi mới cưới sẽ chiếu cảnh một trong hai người vừa đi làm về, nửa kia lại sẽ dịu dàng hỏi thăm "Mình về rồi đấy à". Gia đình này cũng không ngoại lệ, Park Do-hyeon "Ừ" một tiếng, quay ra chào hỏi một câu với Kim Hee Won rồi xỏ dép tiến thẳng đến ghế sô pha. Tay cậu cầm một chiếc hộp nhỏ, khi mở ra mới phát hiện đó là một quả táo đỏ có hình dáng rất đẹp. Thứ quả ấy chỉ dừng lại trên tay Park Do-hyeon vỏn vẹn hai giây rồi bị ném về hướng khác. Bên tai Son Si-woo vẫn còn tiếng gọi "chồng" của Hàn Nhứ, anh ngẩn người dõi theo thức quà màu đỏ ấy, song không chọn bắt lấy.

Quả táo lăn một vòng trên sô pha rồi vẫn trở về bên tay anh.

Kim Hee Won đứng dậy, trên tay vẫn còn cầm chiếc áo khoác của Son Si-woo. Như nhớ ra có việc cần làm, cô vội vàng cáo lui. Son Si-woo cũng cảm thấy có chút khó xử, anh cũng muốn nhân cơ hội này chuồn đi cùng. Park Do-hyeon vẫn nhanh hơn một bước, cậu gọi tài xế riêng đến đưa tiểu thư Kim Hee Won về nhà, mà cô tiểu thư kia càng vô tư không nhận ra ý đồ của Son Si-woo, vui vẻ trả lại áo khoác rồi đi ra ngoài.

Sau khi tiễn Kim Hee Won ra khỏi cửa, Hàn Nhứ mới quay lại phàn nàn: "Sao có mỗi quả táo thôi mà còn phải dùng hộp đựng làm gì?"

Có lẽ bởi vì đêm Giáng sinh đã gần kề? Son Si-woo thầm nghĩ. Anh toan lấy chiếc hộp đựng vào để mang về. "Để em rửa giúp anh nhé", Hàn Nhứ nhận lấy, tỏ ý tốt. Song đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào lớp vỏ thì đã bị Park Do-hyeon đứng bên cạnh cướp lấy. Cậu dùng lòng bàn tay lau qua vài cái, và hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm, cậu đắc ý cắn một miếng lớn, phát ra âm thanh giòn rụm. Ngay cả khi bị né tránh, ánh mắt cậu vẫn không ngừng dõi theo Son Si-woo.

"Thật là, sao anh giành với em?" Hàn Nhứ ngoài mặt cười giả lả, tay hích nhẹ chồng mình, đối phương cũng vừa khéo quay lại phối hợp cười với cậu ta.

Dù có là cao thủ tình trường thì Son Si-woo cũng không thể nuốt trôi đống cơm chó này, anh viện cớ rời đi nhưng Park Do-hyeon vẫn một mực tỏ ý muốn tiễn. Đến khi cả hai đã xuống tầng lúc này Son Si-woo mới để ý bộ đồ cậu đang mặc.

Là một bộ vest đen được đặt may riêng, điểm nhấn không nằm ở kiểu dáng hay chất liệu mà ở những đường may. Bờ vai rộng của Park Do-hyeon sớm đã nổi danh trong đám bạn, khi cài hết cúc sẽ dễ dàng nhìn thấy phần phần ngực căng lên. Đây là món quà cưới mà phải Son Si-woo cất công tìm vài nhà thiết kế nổi tiếng, khi thành phẩm cuối cùng đã hoàn thiện, người thợ may còn hỏi có phải anh đang làm trang phục chú rể cho mình không.

Son Si-woo chú ý tới chiếc ghim cài ngực bằng bạc đơn giản, là một chữ cái. Anh tiến lại gần để chạm vào, Thiếu gia Park bị lừa rồi, anh nói một cách cường điệu, mua phải hàng trông xiêu vẹo thế kia.

Trong thang máy chỉ có hai người này là lần đầu tiên bọn họ ở chung sau khi tin tức kết hôn nổ ra, Park Do-hyeon ngoan ngoãn đứng im nhìn xuống xoáy tóc của người phía dưới, khóe miệng lại bất giác cong lên, nhưng vẫn phản bác lại anh: "Không hiểu thì đừng đánh giá."

"Vớ vẩn!" Son Si-woo cầm điện thoại chụp lại, gửi vào nhóm chat: "Mấy đứa nhìn xem, cái này trông hơi giống chữ L nhỉ?" Hai người ra khỏi thang máy, trên đường đi bộ đến gara, Son Si-woo  miệng ngân nga, bận rộn phản bác lại những tin nhắn đi ngược với ý kiến của mình. Khi Park Do-hyeon quay đầu lại đã thấy người đằng sau sắp tông vào cột điện thoại, nhưng cậu không có vẻ muốn nhắc nhở, chỉ bước chậm lại để đợi, cười xong lại sánh bước cùng anh, nói rằng nếu một người đi nhanh một người đi chậm, vậy chi bằng để cậu tự thay đổi.

Đêm đó tiết trời se lạnh, đường về nhà đã thưa thớt bóng người, ngay cả ánh trăng cũng sắp khuất sau hàng cây. Park Do-hyeon lái xe, đầu ngón tay gõ vào vô lăng không theo nhịp điệu. Đến khi đi được một phần ba quãng đường, người ngồi trên ghế lái phụ đã lim dim dựa hẳn vào ghế, khuôn mặt thả lỏng, không có vẻ muốn trò chuyện.

"Anh muốn biết tại sao em kết hôn với Hàn Nhứ không?"

"Em muốn nói không?"

"Anh muốn biết không?"

"Em muốn nói không?"

Park Do-hyeon chọn cách đi thẳng vào vấn đề, bỏ qua cuộc đối thoại máy móc vô vị: "Trong ấn tượng của em, từ lúc em thông báo sắp kết hôn, anh hiếm khi chủ động tìm em, trả lời tin nhắn cũng rất chậm..."

"Yo, biết gọi anh rồi này..."

"Chặn họng người ta thế này không lịch sự đâu."

Park Do-hyeon có lắm cách chọc người khác tức điên thật, dù cũng rất tò mò nhưng anh lại khéo léo chuyển chủ đề, bắt đầu luyên thuyên "Bác tài xế này, móng tay của bác hồng hào như con gái vậy, hợp làm móng tay lắm đấy." Chà, dù sao thì Park Do-hyeon là kiểu người sẽ không thể kìm lòng được khi muốn có câu trả lời. Ngay cả khi đoán trước câu chuyện sẽ đi theo chiều hướng xấu, cậu vẫn sẽ khát khao bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Em nhớ lúc đó em đang đứng chơi game trước cửa nhà thì trông thấy cậu ấy, hình như do chuyện lập di chúc và xem mắt mà hôm đó tâm trạng em rất tệ, cậu ấy gọi tên em rồi chìa tay ra..."

Mọi sự chú ý của Son Si-woo đã đổ dồn vào ba từ lập di chúc, Park Do-hyeon thấy dáng vẻ ngạc nhiên của anh liền giải thích gần đây sức khỏe cha mình không tốt, nhưng chủ yếu là muốn cậu yên bề gia thất, như vậy mới có thể hoàn toàn tập trung vào sự nghiệp.

"Quả nhiên Do-hyeon mê tiền, thế kỉ 21 rồi mà sao vẫn còn có người nghe lời gia đình kết hôn vì tiền. Y hệt mấy idol trên truyền hình vậy, vì tiền mà chấp nhận bán đứng cả bản thân?"

Đương sự không quá bận tâm với việc bị chỉ trích: "Vì em không nghĩ kết hôn sẽ thay đổi được điều gì, nên em mới không thấy có vấn đề. Như hiện tại cũng rất tốt, em đã nói rõ với cậu ấy chỉ cần giữ cho nhà họ Park yên ổn là đủ, dù có những ánh mắt kì lạ dòm ngó thì cũng tốt hơn việc kết hôn với một người phụ nữ, cãi vã vì bị đám người đó giục chuyện sinh đẻ." Cậu ngừng lại, "Dù sao... em không muốn... với người mình không thích... ừm."

Quả thực danh gia vọng tộc có rất nhiều chuyện phải lo toan, nhưng Son Si-woo không chấp nhận được lối suy nghĩ này, không phải anh ngây thơ cho rằng hôn nhân sẽ luôn màu hồng, chỉ có điều... khi bước vào cánh cửa ấy, ít nhất đó cũng phải là tình yêu chứ? Một cuộc hôn nhân không có chỗ cho tình cảm, nếu mai này gặp được người mình thích thì phải làm sao? Li hôn? Vụng trộm? Nhẫn nhịn?

"Em có nói cậu ấy đã chìa tay ra chào hỏi."

"Ừm?"

"Sau đó thì sao?"

Chiếc xe đánh lái khiến Son Si-woo ngồi không vững, trong giây phút vẫn còn váng vất, anh nghe thấy tiếng cười của Park Do-hyeon. "Em không bắt tay, cũng không quan tâm tới cậu ta. Vậy mà sau này cậu ta lại chủ động đề xuất cho em cách này, em còn tưởng cái này sẽ làm cậu ta tức điên lên chứ."

Mí mắt của Son Si-woo chợt giật nhẹ, một giây sau tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi tới là Hàn Nhứ. Không lòng vòng, cậu ta nói rằng mình muốn làm mối cho anh và Kim Hee Won, sau đó số điện thoại của Kim Hee Won liền được gửi tới. Vốn còn muốn phàn nàn với Park Do-hyeon rằng anh chưa có ý định này, nhưng khi nghĩ đến mối quan hệ hiện tại của Hàn Nhứ với Park Do-hyeon mà từ chối cậu ta, nghĩ tới mặt mũi của hai người, anh chỉ có thể nhắm mắt xuôi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com