Chapter 10
Cố Nguỵ tới bệnh viện liền lập tức thay đồ tiến vào phòng phẫu thuật, ca mổ lúc bắt đầu tiến hành rất thuận lợi, nhưng đến lúc chuẩn bị cắt bỏ khối u, Cố Nguỵ cảm giác trước mắt mình tối sầm, choáng váng từng trận, Cảnh Trạm bên cạnh phát hiện anh có điểm không thích hợp liền kịp thời đỡ anh một cái, "Cố Nguỵ, cậu sao vậy?" - đầu Cố Nguỵ đặt biệt choáng, trước mắt từng mảng đen nhánh, anh từng chút hoà hoãn lại, "Tôi có chút choáng, mắt tối sầm, phần cắt bỏ tiếp theo sợ là..." - Cố Nguỵ biết, bản thân là mổ chính lúc này nói như vậy nghĩa là không thể tiếp tục ca mổ, trong quá trình mổ, đây là một việc vô cùng nguy hiểm và cực kỳ vô trách nhiệm, thế nhưng Cố Nguỵ hiểu rằng tình trạng cơ thể hiện giờ của anh không thể tiếp tục chống đỡ để mổ tiếp cho bệnh nhân, việc này đối với bệnh nhân mà nói rất vô trách nhiệm, cho nên Cố Nguỵ lựa chọn ăn ngay nói thẳng, anh không thể quản người khác sẽ nhìn anh như nào. Bây giờ còn đang trong quá trình mổ, kéo dài càng lâu rủi ro càng lớn, cho nên nhất định phải cầu các vị bác sĩ quyết định thật nhanh*, đưa ra phương án giải quyết.
*当机立断 (thành ngữ tiếng Trung) /dāngjīlìduàn/: nắm thời cơ, quyết đoán kịp thời, quả quyết.
Theo sắp xếp của Trương viện trưởng, kết quả vị trí mổ chính của Cố Nguỵ do Cao Hy, Cảnh Trạm hỗ trợ, Cố Nguỵ tạm thời rời khỏi bàn mổ, anh hiểu và đồng ý quyết định của Trương viện trưởng, cường độ cao như vậy, hơn nữa ca mổ với hệ số rủi ro cực lớn các bác sĩ không được phép mắc bất kỳ sai sót nào, an toàn của bệnh nhân mới là quan trọng nhất, không có thời gian để họ lãng phí. May mắn trải qua hơn 3 giờ phẫu thuật, ca mổ cuối cùng cũng kết thúc, các dấu hiệu sống của bệnh nhân vẫn còn phải cần quan sát thêm, phẫu thuật thành công, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, mặc dù vẫn sẽ có nguy cơ nhiễm trùng và xảy ra các biến chứng sau này, nhưng thật may mắn đã vượt qua thử thách đầu tiên.
Ra khỏi phòng phẫu thuật cùng người nhà bệnh nhân đơn giản nói mấy câu liền đưa bệnh nhân vào phòng bệnh, Trương viện trưởng thay đồ rồi trở về phòng làm việc.
Cố Nguỵ vừa vào văn phòng liền thấy mọi người đã đến đầy đủ liền ngồi xuống: "Hôm nay triệu tập mọi người đến đây cũng không có việc gì khác, thân là bác sĩ, việc cứu bệnh nhân luôn là ưu tiên hàng đầu, đây là trách nhiệm của chúng ta. Các bác sĩ trước khi lên bàn mổ phải đánh giá xem tình trạng sức khỏe của mình có thể lên được bàn mổ hay không, bởi vì một khi đã đứng trên bàn mổ, mọi người còn đang nắm giữ sinh mệnh của..." - Cố Nguỵ không nghe được những gì Trương viện trưởng nói sau đó. Tất cả những gì anh biết là Trương viện trưởng đã yêu cầu anh viết báo cáo chi tiết và tạm đình chỉ anh thực hiện phẫu thuật, tất cả các ca mổ của anh đều được chuyển cho bác sĩ Cảnh Trạm và Vương Khải, còn anh tạm thời đến khoa ngoại trú làm việc.
Cố Nguỵ biết mình đã làm Trương viện trưởng thất vọng, đều do anh quá tự tin, nhưng lần này nếu như không có ông, chỉ sợ đã xảy ra sự cố y khoa nên anh tôn trọng quyết định và sắp xếp của ngài ấy. Ra đến cửa, Cố Nguỵ cúi đầu trước mặt tất cả mọi y bác sĩ ở đó "Thật xin lỗi, đã phụ lòng tín nhiệm của các vị, làm phiền các vị rồi!"
Cố Nguỵ sau khi đi, chủ nhiệm Vương Khải nói với Trương viện trưởng "Lão Trương, ông cũng quá nghiêm khắc với Cố Nguỵ rồi, cậu ấy còn trẻ, chuyện lần này cũng không thể đều trách cậu ấy, cơ thể xảy ra vấn đề, kịp thời xin dừng lại cũng là một loại có trách nhiệm với bệnh nhân".
"Ây, thế nhưng Cố Nguỵ là bác sĩ mổ chính, là trụ cột cũng như chỗ dựa tinh thần của ca phẫu thuật, hôm nay nếu như không có bác sĩ thay thế Cố Nguỵ tiếp tục, chẳng lẽ ca mổ phải ngừng lại giữa chừng? Chúng ta làm sao đối mặt với sự tín nhiệm của bệnh nhân." - Trương viện trưởng nghiêm túc* nói: "Không phải tôi khắt khe với Cố Nguỵ, Cố Nguỵ cậu ấy là một 'con dao' tốt, có thiên phú, nhưng lại chưa từng nếm trải thất bại, cậu ấy quá tự tin vào bản thân, nếu muốn tiến bộ, viên ngọc quý này cần phải từng chút mài giũa."
*语重心长 (thành ngữ tiếng Trung) /ngữ trọng tâm trường/: lời nói trịnh trọng và nghiêm túc, chân thành.
Cố Nguỵ sau khi ra ngoài liền thấy Cao Hy cùng Cảnh Trạm chờ anh ở hành lang, "Cố Nguỵ, không sao đâu, đừng tự gây áp lực cho mình, Trương viện trưởng là nhắc nhở tất cả mọi người chứ không chỉ nhắm vào cậu, ai cũng có lúc không thoải mái." - Cao Hy an ủi Cố Nguỵ.
"Tôi không sao, nhưng quả thật nếu như hôm nay không có ai thay thế tiếp tục mổ thì không biết đã xảy ra chuyện gì." Cao Hy cùng Cảnh Trạm bên cạnh nghe xong cũng không nói gì, bọn họ trong lòng vô cùng rõ ràng, hôm nay nhận nhiệm vụ lúc khẩn cấp là thử thách lớn thế nào, nhưng càng rõ ràng hơn, bác sĩ mổ chính Cố Nguỵ áp lực vô cùng lớn, Cảnh Trạm thấy sắc mặt Cố Nguỵ không tốt lắm "Cố Nguỵ, cơ thể cậu không sao chứ? Sắc mặt sao lại kém như vậy?"
"A, không có gì, chắc là không nghỉ ngơi tốt, tôi đi trước." - Cố Nguỵ chào bọn họ rồi trở về phòng làm việc.
Cao Hy nhìn bóng lưng Cố Nguỵ, vô cùng lo lắng, Cảnh Trạm vỗ vỗ bả vai cô "Không sao đâu, Cố Nguỵ rất kiên cường, để cậu ấy yên tĩnh đi."
Mấy ngày kế tiếp, Cố Nguỵ vẫn luôn làm việc tại khoa ngoại trú, đi làm rồi tan làm, về nhà cũng chỉ một người ăn cơm đi ngủ, không có gì thay đổi, nhưng trong bệnh viện dấy lên tin đồn này nọ, nghị luận sau lưng, đều nói Cố Nguỵ không có năng lực, làm bác sĩ mổ chính mà lại không hoàn thành ca mổ, tuổi còn trẻ đã trở thành bác sĩ chủ nhiệm kiêm Phó giáo sư chỉ sợ cũng là danh bất chính ngôn bất thuận*, được Trương viện trưởng coi trọng như vậy còn bị điều đến khoa ngoại trú, nghe nói các ca phẫu thuật của cậu ta đều giao cho các bác sĩ khác... đủ loại âm thanh.
*名不正言不顺 (thành ngữ tiếng Trung): danh bất chính ngôn bất thuận
Con người đều là như vậy, vội vàng tin tưởng những gì mình nghe được, phủ định tất cả những công lao mà người đó trước đây đạt được, Cố Nguỵ không đáp lại, cảm thấy bọn họ chính là nói thật, còn có thể đáp lại cái gì? Vẫn như cũ mỗi ngày làm công việc của mình.
Nhưng vẫn là xảy ra chuyện, bệnh nhân kia không vượt qua được biến chứng, dẫn đến nội tạng bị lây nhiễm qua đời, chuyện này trực tiếp trở thành ngòi nổ, chỉa hết mũi dùi về Cố Nguỵ. Gia đình bệnh nhân trước đó rõ ràng đã đồng ý phẫu thuật lại lật lọng nói trước đây vốn không đồng ý, náo một trận lớn ở bệnh viện dẫn đến bệnh viện đối mặt với áp lực dư luận cực lớn, những bác sĩ lúc đầu không ủng hộ phẫu thuật đều hướng mọi chỉ trích vào Cố Nguỵ, quá mức tự tin, không xem ý kiến người khác ra gì*, trước đây rõ ràng đã kiến nghị không nên phẫu thuật. Cảnh Trạm, Cao Hy và bác sĩ Vương Khải vẫn luôn đứng về phía Cố Nguỵ, dù sao cụ ông đã lớn tuổi, lại có bệnh nền, không thể chỉ trích một mình Cố Nguỵ.
*目中无人 (thành ngữ tiếng Trung) /mục trung vô nhân/: trong mắt không chứa ai, không coi ai ra gì.
Tóm lại đủ loại âm thanh, đủ loại ồn ào, Cố Nguỵ chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, anh chủ động yêu cầu tạm thời từ chức kiểm điểm, nhưng lại bị Trương viện trưởng bác bỏ.
Chuyện này đã náo loạn hơn nửa tháng, cách thời gian Trần Vũ rời đi cũng đã gần một tháng, Cố Nguỵ cảm thấy những việc phát sinh trong một tháng này đều khiến anh không thở nổi, hơn nữa anh không biết gần đây cơ thể lại làm sao, lúc nào cũng mệt mỏi dị thường, cảm xúc thất thường một xíu thì bụng dưới liền đau, ăn không ngon miệng, khiến Cố Nguỵ hơn nửa tháng hốc hác đi thấy rõ, anh vốn dĩ đã gầy, bây giờ trông hệt như cây trúc, gió thổi một cái là gãy.
Cố Nguỵ về đến nhà, nhìn thấy nhà cửa lạnh tanh, anh tùy tiện gọi một phần đồ ăn ngoài, bày ra trên bàn lại không muốn ăn, cầm điện thoại lên gọi cho Trần Vũ.
'Xin chào, người dùng đã khoá máy, vui lòng gọi lại sau...' - Cố Nguỵ trực tiếp cúp điện thoại, vĩnh viễn không liên lạc được, vĩnh viễn lúc anh cần cậu nhất đều không liên lạc được...
Cố Nguỵ nhìn miếng đậu phụ đầy dầu mỡ trong hộp cơm, đột nhiên cảm thấy choáng váng, bụng một trận cồn cào, một cỗ khí tức không thể áp chế trào ngược từ dưới lên trên, anh che miệng chạy đến phòng vệ sinh "Ọe... Ọe..." nhưng không nôn ra được bất cứ thứ gì, "Ọe..." vừa nôn vừa run chân, ngồi bệt trên mặt đất, một lúc lâu sau Cố Nguỵ mới chống đỡ thân thể đứng dậy, đánh răng xong, thậm chí không còn một chút sức lực nào để dọn dẹp.
Cố Nguỵ vùi mình vào chăn, cơ thể không thoải mái làm ảnh hưởng đến tâm trạng, anh thật sự rất nhớ Trần Vũ, kết hôn 2 năm, Trần Vũ vẫn luôn chăm sóc anh rất tốt, nhưng hiện tại, mỗi khi anh cần cậu bên cạnh, cậu lúc nào cũng không có mặt.
Cố Nguỵ không phải là kiểu người thích cằn nhằn, anh lớn hơn cậu sáu tuổi, luôn quan tâm thông cảm ủng hộ công việc của Trần Vũ, nhưng nếu cứ phải thông cảm chỉ bởi việc anh trưởng thành hơn cậu thì có quá thiệt thòi cho anh? Cố Nguỵ suy cho cùng cũng là một con người, anh có tình cảm, anh muốn người yêu bên cạnh mình, muốn có được cái ôm và sự an ủi của người yêu, anh cần Trần Vũ, anh hiểu tính chất công việc của Trần Vũ đặc thù, anh luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ, chỉ sợ sẽ có một ngày nhận được điện thoại nói rằng Trần Vũ bị thương, có lẽ lúc không có tin tức gì cũng được coi là an toàn, nhưng cuộc sống như vậy lúc nào mới kết thúc, anh còn có thể tiếp tục kiên trì không, Cố Nguỵ thật sự không dám nghĩ tới.
Nhắm mắt lại, nước mắt trượt dài, Cố Nguỵ không biết đó là nước mắt sinh lý hay là cảm xúc.
———
Tác giả:
Phải phát sinh một số chuyện khiến tâm lý hai người bị ảnh hưởng, tình cảm mới xảy ra vấn đề, chương kế tiếp bắt đầu ngược ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com