Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 11: "Cố Nguỵ, chúng ta ly hôn đi"


Thành phố M.

Hôm Trần Vũ xuất phát, đã thấy Dương Tập đợi cậu trong xe.

Dương Tập lái xe, Trần Vũ trầm tư một chút rồi nói "Cậu thật sự không cần phải đi với tôi, tôi đối với nơi này có khúc mắc, còn cậu..." "Cái rắm, con mẹ nó Trần Vũ, cậu nghĩ sao vậy, tôi là anh em của cậu, nguy hiểm như vậy tôi làm sao có thể để cậu đi một mình?"

Dương Tập liếc cậu một cái phẫn nộ nói, "Hơn nữa tôi còn không rõ tiểu tử nhà cậu, bất kỳ thứ gì liên quan đến chuyện đó đều khiến cậu tinh thần bất ổn, nói cho cậu biết tôi chính là đi trông cậu!"

"Dương Tập, cậu nói xem nghề nghiệp của chúng ta có phải không nên kết hôn làm chậm trễ người khác." - Trần Vũ không trả lời Dương Tập mà lảng sang chuyện khác, nhưng đây chính là chuyện khiến cậu luôn canh cánh trong lòng, cậu không sợ chết, cống hiến cho Tổ quốc vẫn luôn là tín ngưỡng của cậu, nhưng bây giờ cậu không phải chỉ có một mình, cậu có mối bận tâm, nếu cậu xảy ra bất trắc gì, Cố Nguỵ phải làm sao?

"Trần Vũ, đừng nghĩ quá nhiều, sao có thể nói là chậm trễ người khác, chẳng lẽ chỉ vì nghề nghiệp đặc thù thì không có quyền lợi hôn nhân? Hoặc là nói, có lẽ bởi vì mang mối bận tâm như vậy nên mới phải càng có trách nhiệm." - Dương Tập biết Trần Vũ có rất nhiều chuyện không muốn nói cho Cố Nguỵ, vừa vặn đó chính là chỗ khúc mắc của cậu, bọn họ sắp tới đây phải đối mặt với cái gì còn không biết, đối với Trần Vũ mà nói đây cũng là một phương thức bảo hộ Cố Nguỵ, có thể cách làm này sẽ không khiến Cố Nguỵ yên tâm. Là người yêu mà lại chỉ có thể 'đồng cam' chứ không 'cộng khổ', nhưng Trần Vũ chính là lựa chọn như vậy, nghề nghiệp đặc thù, cậu luôn hy vọng có thể bảo hộ tốt Cố Nguỵ.

"Trần Vũ, cậu nên hỏi đến cảm nhận của Cố Nguỵ, không thể luôn đẩy anh ấy ra ngoài, cậu có từng hỏi Cố Nguỵ anh ấy muốn loại bảo hộ này hay chưa?" - Dương Tập cũng không tiện nói quá nhiều, dù sao cũng là chuyện của hai người bọn họ.

Trần Vũ không nói gì, từ tận đáy lòng, cậu không thể chịu đựng được Cố Nguỵ chịu bất kỳ thương tổn nào, cậu rất rõ ràng tình cảm mà Cố Nguỵ dành cho mình, yêu nhiều, quan tâm nhiều, Cố Nguỵ chính là như vậy, yêu một cách dứt khoát. Cha mẹ cậu ân ái một đời, Trần Vũ luôn hướng về cuộc sống hôn nhân trọn vẹn giống như cha mẹ, mặc dù bây giờ có thể cậu rất sợ hôn nhân của mình sẽ nối gót cha mẹ. Cha ngoài ý muốn rời bỏ cậu, mẹ mấy tháng sau cũng đi theo ông, mất đi song thân là một đả kích cực lớn đối với Trần Vũ, lúc đó nếu không có Cố Nguỵ bên cạnh, chỉ e là... Nếu như cậu có bất trắc gì, Cố Nguỵ phải làm sao?

Trần Vũ lay nhẹ mi tâm.

Mà sự việc phát sinh mấy ngày tiếp đó càng làm cho ý muốn trong lòng Trần Vũ thêm kiên định, để Cố Nguỵ cách xa mình chính là cách bảo hộ anh tốt nhất.

Hai người bọn họ vừa tới thành phố M liền gia nhập Đội cảnh sát đặc nhiệm địa phương và tổ chuyên án đội cảnh sát hình sự, nhưng băng đảng phạm tội năng lực phản trinh sát quá mạnh, nhiệm vụ hành động khó có điểm đột phá. Thật vất vả mới tìm ra địa điểm hoạt động của chúng, nhưng trong quá trình hành động không biết ai để lọt tin tức, kết quả bọn Trần Vũ rơi vào một cái bẫy.

Sau một hồi đánh nhau kịch liệt, vai Trần Vũ trúng đạn, lúc cậu đang xử lý một tay bắn tỉa, đằng sau truyền đến tiếng Dương Tập la lên "Cẩn thận!" - Trần Vũ bị Dương Tập đẩy ngã xuống đất rồi gắt gao đè lên người, Trần Vũ cảm giác thứ gì ấm nóng chảy lên mặt, "Đừng lên tiếng... Khụ", máu từ miệng Dương Tập chảy ra.

"Cậu bị thương chỗ nào? A?" - Trần Vũ lấy tay sờ sau lưng Dương Tập, dừng lại... đạn xuyên qua tim từ phía sau, là Dương Tập đỡ thay cậu.

"Tốt quá... Khục... Phải... sống... Cố Nguỵ... còn chờ..."

"Dương Tập? Dương Tập cậu tỉnh lại cho tôi, Dương Tập!"

...

Cuối cùng, một đám người đặc công đi vào tóm gọn băng đảng này, nhưng thẩm vấn mới biết chỉ là một đám tay sai nhỏ nhoi, căn bản không bắt được những kẻ nòng cốt.

Trần Vũ mở mắt ra liền thấy trần nhà, quay đầu mới phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, cậu chống đỡ cơ thể ngồi dậy, Lâm cục từ cửa bước vào, "Đạn đã lấy ra, cậu mất máu quá nhiều, bất tỉnh, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe." - Lâm cục nhanh chóng đỡ lấy Trần Vũ muốn ngồi dậy.

"Lâm cục, Dương Tập đâu?" Trần Vũ bắt lấy tay Lâm cục vội vàng hỏi.

"Trần Vũ" - Lâm cục xoa xoa bả vai Trần Vũ, "Dương Tập hy sinh rồi..."

"Sẽ không, sẽ không... đều là lỗi của tôi" - Trần Vũ một lần nữa mất đi người cậu yêu quý tại thành phố M.

"Trần Vũ, Trần Vũ, không thể trách cậu, là lỗi của tôi, lỗi của tôi..." - Lâm cục trong lòng đau xót Dương Tập hy sinh, nhưng may mắn Trần Vũ không xảy ra chuyện gì, bằng không thì ông làm sao có mặt mũi đối diện với linh hồn cha mẹ Trần Vũ trên trời...

Trong phòng bệnh, hai người đều thật lâu không nói gì, nhưng bả vai run lên không ngừng của Trần Vũ đã cho thấy rõ tâm trạng cậu lúc này.

...

Cố Nguỵ ở bên này, cuối cùng là Trương viện trưởng thay Cố Nguỵ gánh vác tất cả mọi chuyện, Trương viện thay Cố Nguỵ mổ chính, ca mổ không liên quan gì đến Cố Nguỵ, nhiều nhất là Cố Nguỵ mạo hiểm đưa ra phương án phẫu thuật, nhưng người đồng ý và thực hiện ca mổ chính là ông, cho nên ông tình nguyện gánh chịu mọi hậu quả, cuối cùng trải qua kiểm tra của bệnh viện, xét thấy Cố Nguỵ không phải người thực hiện phẫu thuật, đề nghị cấm anh hai tháng không được phẫu thuật, hơn nữa yêu cầu anh viết kiểm điểm, còn Trương viện trưởng xin nghỉ hưu sớm, và kiên quyết bồi thường cho người nhà bệnh nhân...

Cố Nguỵ không đồng ý quyết định này, muốn tìm bệnh viện nói rõ tình huống liền bị Trương viện trưởng ngăn lại, Trương viện trưởng nói với anh "Tuổi tác ta lớn rồi, không làm được chuyện gì, con còn trẻ, tương lai còn dài, phải tiếp tục kiên trì, làm những gì bản thân muốn làm..."

Trương viện trưởng đã làm việc ở bệnh viện này gần 40 năm, cuối cùng cũng chỉ để xảy ra duy nhất một tai nạn y tế, rời khỏi bệnh viện.

Cố Nguỵ, trở lại văn phòng, cầm điện thoại lên liền thấy tin nhắn Trần Vũ gửi cho anh hơn một giờ trước: "Cố Nguỵ, chúng ta ly hôn đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com