Chapter 15: "Cậu tại sao lại tới Mạnh Ca?"
Trần Vũ cùng Ngụy Thần tới một nhà hàng riêng tư, tính bảo mật vô cùng tốt, lúc ăn cơm Ngụy Thần luôn gắp thức ăn cho Trần Vũ, hỏi đông hỏi tây, Trần Vũ cảm giác giống như đang bị tra hộ khẩu.
"Cô chú bây giờ sống ở đâu? Cậu đi làm ở đây, có thời gian chăm sóc bọn họ sao?" Ngụy Thần ăn một miếng ậm ờ hỏi.
"Cha mẹ tôi qua đời đã năm ngoái" - Trần Vũ bình tĩnh trả lời.
"Hả" - Ngụy Thần sặc một ngụm, uống một hớp nước.
"Sao lại như vậy? Ngã bệnh sao?"
"Nguyên nhân cơ thể"
"Xin lỗi, nhắc đến chuyện đau lòng của cậu rồi" - Ngụy Thần thấy Trần Vũ không muốn nói chi tiết liền vội vàng kết thúc chủ đề, đúng là bản thân quá gấp, vừa mới gặp mặt còn chưa thân, khách sáo một chút là chuyện bình thường.
"Không sao" - Trần Vũ phủi phủi tay, sau đó cậu cũng không có tâm trạng mấy, không mặn không nhạt mà trả lời những câu hỏi của Ngụy Thần.
Một bữa cơm này cũng tính là thuận lợi trôi qua, nhà hàng "Khói lửa" này hương vị cũng không tệ, Trần Vũ nhìn nghệ thuật trang trí bên trong nhà hàng, "Chuyện ăn uống bốn phương, chẳng qua là một chén khói lửa nhân gian, phố chợ ngõ hẻm, tụ lại là năm tháng, tản đi là đời người..." - Trần Vũ đã hiểu tại sao nhà hàng này tên "Khói lửa", khói lửa sinh hoạt, một nhà hai người ba bữa cơm bốn mùa trôi qua, cũng chính là điều cậu muốn hướng tới nhất... cũng chính là điều bản thân cậu đã từng có...
Nhưng cũng vì một số người, những thứ "rác rưởi " phá hủy đi mỗi một gia đình vốn đang hạnh phúc mỹ mãn, Trần Vũ âm thầm hạ quyết tâm, bản thân phải không tiếc bất cứ giá nào đưa những kẻ này ra thực thi công lý, nhận lấy những hình phạt thích đáng, thành phố M và càng nhiều người có thể sống dưới "bầu trời xanh".
Không biết Cố Nguỵ ăn cơm chưa? Bây giờ đang làm gì...
...
Lúc Cố Nguỵ bị đưa vào phòng phẫu thuật, dưới thân vết máu nhuộm đỏ cả quần, anh cảm thấy toàn thân rất lạnh, khắp nơi đau đớn, phần bụng giống như đang bị dã thú vô hình cắn xé, cơ thể không tự chủ run rẩy, đứa bé chưa thành hình giống như không thể chờ đợi muốn rời khỏi cơ thể Cố Nguỵ, anh có thể cảm nhận được đưa bé giống như đang gấp gáp đi xuống, không khỏi phát ra từng trận rên rỉ đau đớn....
Đèn phẫu thuật trên đầu rọi vào người anh, Cố Nguỵ cảm giác bản thân giống như đi tới một thế giới khác, hình như anh nhìn thấy Trần Vũ... Trần Vũ, anh đau quá.
Bác sĩ Vương từ phòng phẫu thuật đi ra, Cảnh Trạm gấp gáp hỏi "Bác sĩ Vương, Cố Nguỵ sao rồi?"
"Đứa bé có dấu hiệu đi xuống, nhưng có lẽ nó thật sự có duyên phận với Cố Nguỵ, miệng cổ tử cung không mở, túi thai không vỡ, có thể tiếp tục giữ đứa bé, tôi đã cho cậu ấy uống hoàng thể đồng*, còn lại chỉ có thể xem tạo hoá của nó" - Bác sĩ Vương mệt mỏi nói, một ngày nay liên tiếp giải phẫu, hết lần này tới lần khác, còn thêm Cố Nguỵ tình huống đặc biệt khẩn cấp.
*Mình tra baidu thì hoàng thể đồng là một loại dược liệu có nhiều công dụng đối với người mang thai, mình không chuyên về y dược nên nếu có sai sót mong mọi người nhắc nhở.
"Bác sĩ Vương vất vả rồi, cảm ơn" - Cảnh Trạm nghe đứa bé không sao, cuối cùng cũng thở ra được một hơi, tình trạng hiện tại của Cố Nguỵ quả thật không tiếp thu được thêm bất kỳ đả kích nào, đứa bé này là hy vọng duy nhất của cậu ấy...
Trần Vũ và Ngụy Thần ở đầu cầu thang tách ra, Ngụy Thần nhìn bóng lưng Trần Vũ, nhớ lại thời tiểu học, hắn khi đó vừa thấp vừa béo, điều kiện gia đình không tốt, nhưng mẹ hắn lúc nào cũng đem quần áo giặt sạch sẽ, nhưng vẫn luôn có một vài bạn nhỏ ỷ vào điều kiện gia đình tốt, chê cười hắn không có ba, lúc nào cũng bị bắt nạt, bọn chúng đem rác rưởi ném lên bàn học hắn, làm hư cặp sách của hắn, vẽ lung tung lên đó, hắn lúc nào cũng chịu đựng, không lên tiếng, mẹ luôn nói với hắn, chúng ta không được như gia đình người khác, cùng bọn họ không giống nhau, không trêu chọc nổi bọn họ...
Ngày đó một đám bạn học chặn hắn bên cạnh thùng rác, miệng nói lời ác độc, xô đẩy mắng chửi, ném đồ vật, giống như thế giới này từ khi mới bắt đầu đã không công bằng, có người cái gì cũng có, lại có người cái gì cũng không có mà vẫn còn bị cướp đoạt bắt nạt...
Đột nhiên có một đứa trẻ chạy tới, "Các cậu làm cái gì? Không cho phép bắt nạt người khác! Ba tôi là cảnh sát, chuyên môn bắt người xấu, cẩn thận tôi mách lão sư!"
Đám bạn học kia bị doạ chạy, Trần Vũ kéo Ngụy Thần trên đất lên, "Cậu đừng sợ bọn họ, bọn họ chính là cậy mạnh hiếp yếu, chúng ta sau này cùng đi với nhau, không ai dám bắt nạt cậu nữa", Ngụy Thần nhìn ánh mắt chân thành và chính nghĩa của Trần Vũ, giống như một tia sáng chiếu lên người hắn, vốn dĩ trong thế giới của hắn tất cả đều là đen tối u ám, đột nhiên xuất hiện một tia sáng lại ấm áp lại tươi sáng...
Ngụy Thần cúi đầu cười cười, sau khi tốt nghiệp tiểu học mẹ hắn tái giá, liền dẫn theo hắn đến một thành phố khác, cũng chưa từng gặp lại Trần Vũ, những năm này mẹ hắn luôn giục hắn cưới, cũng sắp xếp rất nhiều buổi xem mắt, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có một người như vậy... chính là Trần Vũ, không ngờ sau nhiều năm vậy mà có thể gặp lại ở đây, Ngụy Thần cảm thấy tâm tình mình tốt vô cùng, đợi chút, vừa nãy vẫn chưa thêm phương thức liên lạc của Trần Vũ, bộ phận kỹ thuật chắc là ở dưới lầu.
Ngụy Thần đi đến giữa lầu liền nghe thấy ở góc rẽ có người nói chuyện, "Cái gì? Cậu cùng Ngụy thư ký đi ăn cơm riêng? Trần Vũ tôi không phải đã nói cậu không thể hành động một mình, cậu sao lại không có tính kỷ luật như vậy, cậu có biết thân phận của mình hiện giờ hay không!"
"Gì cơ? Bạn tiểu học? Hắn biết tên của cậu?"
"Thân phận của cậu bây giờ là Dương Chấn! Cậu bị hắn ta biết thân phận thật, cậu biết có bao nhiêu phiền phức không?"
"Tôi sẽ nói lại với Lâm Cục, cho cậu rút khỏi hành động lần này"
"Dương đội trưởng, tôi... Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không bại lộ thân phận, tôi sẽ xử lý tốt, xin cậu đừng..."
"Các cậu đang nói cái gì? Dương quản lý" - Ngụy Thần từ cửa cầu thang đi ra, cười híp mắt nhìn Dương Lộ.
"Ngụy thư ký " - Dương Lộ chào hỏi theo quy củ, cậu không biết Ngụy Thần xuất hiện khi nào, có nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ không, nghe được bao nhiêu, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Đây là ai ?" - Ngụy Thần chuyển sang nhìn Trần Vũ.
"Đây là Dương Chấn của bộ phận kỹ thuật tôi vừa mới tuyển dụng" - Dương Lộ lau vệt mồ hôi, cậu biết Ngụy Thần đã biết thân phận của Trần Vũ, nhưng bây giờ Trần Vũ là lấy thân phận "Dương Chấn" thâm nhập, cậu chỉ có thể mạnh miệng nói như vậy.
"À ~ Không sao, quản lý Dương cậu làm việc đi, Dương Chấn đúng không, máy tính của tôi đúng lúc trục trặc, không biết cậu có thể giúp tôi xử lý không?" - Ngụy Thần nhìn chằm chằm Trần Vũ.
"Tôi..." - Trần Vũ không biết trả lời như thế nào, cục diện như bây giờ dường như vượt ra khỏi phạm vi cậu có thể khống chế, hơn nữa bọn họ đều có thể gặp nguy hiểm.
"Quản lý Dương, cậu ta vừa mới tới, sợ là kỹ thuật không tốt làm hỏng máy tính của anh" - Dương Lộ khẩn trương nhìn Ngụy Thần.
"Tôi làm việc cần cậu dạy sao?" Ngụy Thần trừng mắt nhìn Dương Lộ.
"Đi"
Trần Vũ không thể làm gì khác hơn là đi theo Ngụy Thần đến phòng làm việc của hắn.
Ngụy Thần đóng cửa phòng làm việc lại, nhìn chằm chằm Trần Vũ, "Trần Vũ, không đúng, nên gọi là Dương Chấn, cậu có phải nên giải thích một chút cho tôi?" - Hắn từng bước từng bước tiến lên phía trước.
"Cậu tại sao lại tới Mạnh Ca?"
...
Cố Nguỵ chậm rãi tỉnh lại, nhìn lên trần nhà, tay sờ qua bụng, anh không biết dưới lớp bụng mềm mại này đứa bé còn ở đó hay không, nhưng anh đã hết đau, khóe mắt Cố Nguỵ xẹt qua một tia nước mắt, có lẽ đây là số mệnh...
Cảnh Trạm đi vào thấy Cố Nguỵ đã tỉnh, nhưng ánh mắt anh trống rỗng, cậu đưa cháo đến bên miệng Cố Nguỵ nhưng anh lại không có bất kỳ phản ứng nào, Cảnh Trạm để cháo xuống, thở dài "Ai, xem ra bác sĩ Vương uổng phí công sức rồi, cậu đã không muốn đứa bé này như vậy, bác sĩ Vương sao phải phí lực cứu giúp, có điều nếu cậu đã không muốn ăn, nó cũng không giữ được, kết quả như nhau, chỉ là vất vả cho bác sĩ Vương" - Cảnh Trạm ngữ khí nhẹ nhàng từ tốn nói.
"Cái gì?" - Cố Nguỵ hơi hơi chống người lên, "Đứa bé vẫn còn?", Cảnh Trạm đỡ Cố Nguỵ "Coi như đứa nhỏ này mạng lớn, có duyên với cậu, giữ được rồi, nhưng mà cậu phải tĩnh dưỡng thật tốt, nằm trên giường nghỉ ngơi bảy ngày, còn phải liên tiếp dùng hoàng thể đồng mấy ngày..."
Cố Nguỵ mừng rỡ sờ lấy bụng, "Nó vẫn còn nó vẫn còn?" nhìn nhìn Cảnh Trạm.
"Đúng vậy, đứa bé vẫn còn, bây giờ có thể ăn đàng hoàng được chưa?"
"Nhanh cho tôi, tôi muốn ăn thật ngon" - Cố Nguỵ từng chút ăn cháo Cảnh Trạm đút cho, miệng há lớn, anh phải chăm sóc bản thân, chăm sóc đứa bé thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com