Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 5

Trần Vũ ngồi trên ghế hồi lâu, thẳng đến khi Dương Tập đi vào, nhìn thấy dáng vẻ âm trầm của Trần Vũ, có chút bối rối.

"Cậu sao vậy? Bị Lâm cục phê bình rồi? Vụ án không phải đã kết thúc rồi à?"     

"Không gì, chỉ là có chút mệt mỏi." - Trần Vũ ngồi xuống, cậu vẫn còn chưa quyết định, nên cũng không cần nói cho người khác biết .

"Sao vậy? Tìm tôi có chuyện gì?"

"A, suýt nữa quên mất, hồ sơ vụ án này thiếu một vật chứng, cần cậu ký tên, còn có thêm báo cáo vụ án này,  cần cậu lưu hồ sơ nữa là xong."

"Được " - Trần Vũ nhanh chóng xem xong báo cáo, ký tên, "Đúng rồi còn có một việc, Lâm cục kêu cậu bàn giao các công việc còn lại cho Đội phòng chống ma tuý, bọn tội phạm hiện vẫn giam giữ ở chỗ chúng ta, chờ xem phía họ muốn xử lý như thế nào."

"Được, tôi lập tức qua đó." - Dương Tập lấy tài liệu ra khỏi văn phòng.

Trần Vũ đi đến bên cửa sổ, xoay xoay eo, lắc lắc đầu, không nghĩ nữa. Ngồi trở lại trước bàn bắt đầu chỉnh lý báo cáo, lập hồ sơ, cất vào phòng tài liệu, lại đi một chuyến phòng thẩm vấn làm cho xong bản ghi chép. Xong xuôi tất cả đã 5:30, Trần Vũ nhìn thời gian, suy nghĩ rồi cầm chìa khóa xe lên, đi đón bác sĩ Cố của cậu tan làm.

Về phần Cố Nguỵ, đã thảo luận về phương án phẫu thuật cả một buổi trưa, tuy nói rằng Trương viện trưởng ở đây cho anh không ít tự tin, nhưng vẫn phải xem lại tiền sử bệnh án của bệnh nhân. Trước khi tan làm lại dẫn một số thực tập sinh kiểm tra các phòng bệnh.

Cố Nguỵ từ phòng bệnh trở về phòng làm việc, vừa đẩy cửa đã trông thấy Cao Hy đang đợi.

"Sao vậy?" - Cố Nguỵ ngồi xuống, mệt mỏi vuốt vuốt huyệt thái dương.

"Cố Nguỵ lần phẫu thuật này cậu nắm chắc không? Tôi rất lo lắng cho cậu." - Cao Hy thật sự khẩn trương vì Cố Nguỵ.

"Vấn đề chắc không lớn, không phải còn có Trương viện trưởng sao, còn có cô cùng Cảnh Trạm hỗ trợ, rủi ro cũng giảm xuống rất nhiều."

"Được, tôi tin tưởng cậu, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình hỗ trợ."

"Ừm, cảm ơn cô Cao Hy." - Cố Nguỵ lễ phép đáp.

"Cố Nguỵ, cậu với tôi không cần khách khí thế, vậy tôi đi trước."

Cao Hy nhìn thấy Cố Nguỵ đối với mình xa cách, không khỏi trong lòng có chút khó chịu, cô biết Cố Nguỵ hôm nay rất mệt mỏi, cũng không muốn lại làm phiền Cố Nguỵ, liền rời đi.

Cố Nguỵ nhìn Cao Hy đi ra cửa, tâm tình phức tạp.

Không sai, Cao Hy thích Cố Nguỵ, hai người là bạn thời đại học, nếu như trước kia Cao Hy không ra nước ngoài du học, hai người có lẽ đã ở bên nhau, thế nhưng hai người bọn họ quá giống nhau, từ tính cách đến nghề nghiệp, Cố Nguỵ không muốn tan làm về đến nhà lại phải đối mặt thêm một "bản thân", rất mệt mỏi. Hai người chỉ thích hợp làm đồng nghiệp, hỗ trợ nhau. Huống hồ anh bây giờ anh đã cùng Trần Vũ kết hôn được hai năm, đột nhiên có chút nhớ cún con, không biết Trần Vũ đã tan làm chưa.

Cố Nguỵ vuốt vuốt thắt lưng đau nhức, tối hôm qua thật điên cuồng khiến eo của anh có chút chịu không nổi, sáng hôm nay lại làm một ca phẫu thuật, rồi lại phải thảo luận phương án phẫu thuật hết cả một buổi chiều, anh quả thật sức cùng lực kiệt.

Trần Vũ vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy bác sĩ Cố nhà mình xoa eo, cậu lập tức đi qua đỡ cơ thể Cố Nguỵ dựa vào mình, "Anh sao vậy? Eo lại đau?" - Trần Vũ vừa xoa bóp vừa hỏi.

"Em còn mặt mũi để hỏi hả, là ai tối hôm qua làm không biết mệt." - Cố Nguỵ nhắm mắt lại oán trách. Ngửi được mùi cơ thể cún con nhà mình, anh cảm thấy đặc biệt yên tâm, một đôi tay hữu lực vuốt vuốt lưng anh, Cố Nguỵ cảm thấy cực kỳ thoải mái.

"Thế nào? Đỡ hơn chưa?"

"Ừm, đỡ hơn nhiều rồi." - Cố Nguỵ kéo cái tay đặt ở hông mình xuống, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào Trần Vũ. Trần Vũ đem anh kéo vào trong lòng "Mệt chết rồi đúng không, chúng ta về nhà." -  Trần Vũ ôm vai, hôn lên trán anh.

"Ừm, đợi anh thay đồ." - Cố Nguỵ đứng dậy cởi áo blouse trắng, mặc áo khoác, đem giấy tờ bỏ vào ba lô, Trần Vũ thuận tay cầm giúp anh, đỡ anh nói "Đi thôi". Các bác sĩ và y tá của bệnh viện đã sớm quen với hình ảnh này, cảnh sát Trần mỗi khi không có nhiệm vụ sẽ đến đón Bác sĩ Cố tan tầm, y tá đi ngang qua cùng Cố Nguỵ chào hỏi "Bác sĩ Cố, tan làm rồi à, ngày mai gặp", Cố Nguỵ cười cười đáp lại "Ngày mai gặp".

Các thực tập sinh bên cạnh thì thầm, "Soái ca bên cạnh bác sĩ Cố là ai vậy? Đẹp trai quá, rất xứng đôi với Bác sĩ Cố."

"Đó là người yêu của bác sĩ Cố, cảnh sát Trần" - Cảnh Trạm đi ngang qua vô tình nghe thấy tiếng bàn tán liền trả lời.

"Bác sĩ Cảnh", Cảnh Trạm gật gật đầu, các thực tập sinh trật tự lại cùng Cảnh Trạm chào hỏi, bởi vì Cảnh Trạm cũng coi như là lão sư của các cô, sau lưng bàn tán về bác sĩ Cố bị nghe thấy, quả thật không tốt lắm. 

"Thì ra bác sĩ Cố đã kết hôn rồi" - Một thực tập sinh to gan nói ra.

"Phải, đã kết hôn hai năm rồi, rất hạnh phúc, cho nên mấy tiểu cô nương các người cũng không cần mơ tưởng bác sĩ Cố, nên làm việc cho tốt đi." - Cảnh Trạm trêu đùa nói.

"Vâng ạ bác sĩ Cảnh." - Thực tập sinh có chút hơi mất mác, dù sao bác sĩ Cố rất đẹp trai, là "tình lang trong mộng" của rất nhiều cô gái, nhưng đã kết hôn rồi, tất cả mọi người không khỏi có chút ghen tị với cảnh sát Trần, bất quá cảnh sát Trần cũng rất đẹp trai, là kiểu đẹp toả nắng nhưng cũng rất cứng rắn. Hai người đi bên cạnh nhau cực kỳ xứng đôi, tất cả mọi người trong lòng thầm nghĩ như vậy, một mặt vẫn tiếp tục làm công việc của mình, tuy nói nhìn soái ca là cảnh đẹp ý vui*, nhưng mà các cô không muốn điểm thực tập không đạt yêu cầu đâu.

*赏心悦目 (thành ngữ tiếng Trung) /thưởng tâm duyệt mục/: cảnh đẹp ý vui, rất đáng thưởng thức

Translator: Người ta đều ghen tị với cảnh sát Trần có người yêu đẹp, vậy mà nỡ lòng nào đòi ly hôn với con người ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com