Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21: Phi lý

---Trong không khí chỉ có những tia lửa khủng khiếp đó, chẳng sợ phải trả giá bằng cả mạng sống, hắn vẫn muốn bắt lấy nó.

Tấm rèm màu trắng che khuất ánh mặt trời, thanh niên nằm an tĩnh trên giường bệnh đang thở đều đặn, hai tay đặt bên hông, lồng ngực theo hô hấp dưới tấm chăn trải giường trắng gần như không nhìn thấy được phập phồng.

Atsushi Nakajima đứng trước giường bệnh, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của thanh niên, mặc dù còn chưa tỉnh dậy, giữa mày của thanh niên vẫn đọng lại vẻ u ám không thể xua tan, khuôn mặt thon gầy càng trở nên tái nhợt hơn bởi tấm chăn đơn màu trắng, môi không chút hồng hào nào mím chặt.

Ban đêm khi đã đưa Akutagawa về Cơ quan Thám tử Vũ trang, cậu đã có một giấc mộng.

Cậu mơ thấy một ngọn núi lửa phun trào dung nham, làn khói đặc cuồn cuộn trực tiếp bao phủ khắp không trung, từng luồng khói dày đặc lao thẳng vào trong hốc mũi, ý đồ muốn khiến cậu nghẹt thở vì thiếu oxy.

Đất đai cháy thành màu vàng, những vết rạn dữ tợn trải rộng khắp mặt đất không theo quy tắc nào, toàn bộ thế giới vô cùng an tĩnh, cậu không thấy có bất kì ai, như thể cậu là người duy nhất còn sót lại trên thế giới, ngay cả tiếng chim sẻ cũng biến mất.

Không có nước, không khí khô khốc đến mức tưởng chừng như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào, cậu nhìn ngọn núi lửa kia, một sức mạnh không thể kháng cự khiến cậu vô thức chạy lên trên đó.

Ngay cả cậu cũng không rõ tại sao sẽ bắt đầu leo núi lửa, biết rõ đây là con đường tự hủy trái với lẽ thường, cậu lại vâng theo sự thôi thúc nguyên thủy nhất trong lòng.

Mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt, lại lặng yên không một tiếng động hòa vào trong đất, khi leo lên gặp phải đống đá lộn xộn và mấy thứ khác, mặc dù đã cố gắng tránh đi nhưng cánh tay vẫn để lại vết thương nhỏ, có lẽ khoảng một giờ sau, có lẽ là lâu hơn, rốt cuộc cậu đã bò lên trên được đỉnh núi lửa, cậu có thể thấy được dung nham ở khoảng cách gần đang sôi sục tỏa sáng như mặt trời rực rỡ.

Cậu rõ ràng biết đây không phải hiện thực, nhưng đối với cảnh tượng phi lý trước mắt lại không nảy sinh bất cứ cảm xúc hoài nghi nào, dường như mọi thứ ở trong tầm nhìn đều là sự tồn tại hợp lý đến mức thậm chí còn có cảm giác muốn chạm vào dung nham nóng hầm hập kia.

Ngón tay còn chưa kịp vươn ra, một bàn tay khác từ phía sau đã duỗi tới đây, đánh gãy động tác của cậu. Cậu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy đứng ở phía sau mình là một người mặc áo khoác màu đen sẫm, không biết khi nào đối phương đã đi tới bên cạnh cậu, nhìn chăm chú về phía trước.

Theo tầm mắt của người nọ trông về phía xa, cậu thấy một khu rừng xanh um tươi tốt, còn có ánh sáng xanh thẳm lung linh như những gợn sóng phía sau.

“Biển?” – Cậu nghe thấy chính mình thốt ra câu hỏi như câu cảm thán.

"Biển." - Người kia trả lời, như chỉ đơn giản là tự lẩm bẩm với chính mình.

Cậu nhìn sườn mặt của người đó, một cảm giác vô cùng quen thuộc ập vào trong lòng, nhưng như thế nào cũng gọi không ra tên đối phương.

“Cậu cảm thấy phi lý không?”

Cậu nghe thấy người kia hỏi, nhưng cậu còn chưa kịp suy nghĩ đã tự mình đưa ra câu trả lời

“Cái gọi là hạnh phúc lại tràn ngập niềm vui phi lý, sự hỗn loạn vô mục đích sinh ra niềm vui vô mục đích, giống như địa ngục lúc nào cũng tràn ngập vui cười phi lý.”

“Trên người những người theo chủ nghĩa duy lý thường có bóng dáng của thống khổ đồng hành, đó là bằng chứng cho khả năng chống lại sự phi lý của họ.”

Cậu ngẩn ngơ, không thể nghĩ ra được bất cứ lý do gì để phản bác quan điểm của người nọ. Cậu thấy khóe miệng của người kia dường như toát ra ý cười, sương khói trên miệng núi lửa thì ngừng bốc lên.

“Không có giải pháp nào cho sự cô độc cả, bởi vì khoảnh khắc ý thức được nó thì ta sớm đã quen với nó rồi.”

Cậu trơ mắt nhìn người kia bình tĩnh đi vào trong dung nham đang thiêu đốt, theo bản năng mà vươn tay nhưng lại xuyên thấu qua cơ thể người đó. Vào khoảnh khắc người kia nhảy vào núi lửa rồi quay đầu, cậu thấy được một gương mặt vô cùng quen thuộc, còn có đôi mắt màu xám khói tĩnh lặng như pha lê, toát lên vẻ thờ ơ.

Cậu bị doạ tỉnh, khi tỉnh lại thì phát hiện ra hiện tại vẫn là 3 giờ sáng, mở rèm ra, ngoài cửa sổ là màn đêm mờ mịt dày đặc, đêm nay không có ánh sao, cây cối ngoài cửa sổ đứng lặng im, giống như lính canh đã chết.

Nakajima Atsushi nhìn chăm chú vào Akutagawa Ryunosuke đang nằm trên giường bệnh ngủ say, giờ phút này vết máu trên người thanh niên đã hoàn toàn được xử lý sạch sẽ, cậu nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, xoay người lại.

“Dazai-san... Yosano-san…” - Nakajima Atsushi nhìn bọn họ, nhìn người phụ nữ tóc ngắn đi đến bên giường bệnh: “Akutagawa còn… bao lâu thì tỉnh lại……”

“Không biết.”

Khiến người ta kinh ngạc chính là Yosano rất nhanh đã đưa ra câu trả lời, Nakajima Atsushi hoang mang mà lặp lại một lần: “Không biết…? Vì sao ạ? Dazai-san?” – Cậu quay đầu sang chỗ Dazai Osamu muốn tìm kiếm đáp án, người trong ấn tượng rằng không gì là không biết.

Khóe miệng của người đàn ông mặc áo khoác màu cát vàng không hề có ngả ngớn mà là một nụ cười hư ảo, hắn nhìn người phụ nữ mang vẻ mặt lãnh đạm kia: “Bác sĩ Yosano, Akutagawa thật sự không thể tỉnh lại sao?”

Yosano Akiko lắc đầu: “Thực chất trên lý thuyết thì cậu ta hẳn có thể tỉnh lại.”

“Vậy vì sao hiện tại còn không tỉnh?” - Trên nét mặt của Dazai Osamu xen lẫn hỗn loạn và nôn nóng, còn có sự mờ mịt nhạt đến gần như không thể thấy rõ.

Bang!

Cửa bị đẩy ra một cách mạnh bạo, Nakahara Chuuya – toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng đỏ tiến vào, trong mắt bùng lên lửa giận, phớt lờ biểu cảm lập tức cảnh giác của Nakajima Atsushi và Yosano Akiko, túm lấy cổ áo của Dazai Osamu, hung hăng đập hắn vào vách tường: “Tên cá thu xanh khốn nạn, mi đã làm gì Akutagawa!”

“Tôi không có làm gì nhé, bây giờ Chuuya cũng học được cách bịa đặt lung tung cho người khác rồi sao!” - Dazai Osamu vô tội mở tay ra: “Ngày đó dị năng của Akutagawa bạo tẩu, tôi chính là cứu cậu ta đó nha.”

Nahara Chuuya hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại ta muốn mang Akutagawa đi.”

“Không được đâu.” - Sắc mặt Dazai Osamu nháy mắt tối sầm: “Trước đó bị Chuuya mang đi, vậy vì sao Akutagawa hiện tại còn chưa tỉnh lại?”

“Akutagawa chính là bởi vì bị ảnh hưởng xấu bởi cái đồ cá thu xanh khốn nạn nhà mi!” – Lông mày của Nakahara Chuuya giật giật, xương ngón tay kêu răng rắc, dường như giây tiếp theo sẽ trực tiếp một đấm vào mặt hắn.

“Bản thân không chỉ tự sát, mà còn lây lan thói quen này sang Akutagawa, thậm chí thằng nhóc đó vì mất trí nhớ nên đã tự đồng hóa những thói quen của mi vào bản thân nó.".” – Nakahara Chuuya càng nói càng giận, xem ra theo anh ngọn nguồn cho tất cả hành vi của Akutagawa đều hướng vào tên cá thu chết tiệt này.

Mắt thấy một buổi biểu diễn võ thuật trực tiếp sắp diễn ra trong phòng y tế, Nakajima Atsushi không thể không căng da đầu khuyên can: “Cái đó, nơi này dù sao cũng là phòng y tế, nếu lỡ đánh nhau ảnh hưởng đến Akutagawa còn chưa có tỉnh lại thì sẽ rất tệ.”

Sắc mặt của Nakahara Chuuya biến sau đổi vài giây, miễn cưỡng buông nắm đấm xuống, anh chuyển hướng sang Yosano Akiko - bác sĩ duy nhất của phòng y tế: “Akutagawa khi nào thì tỉnh lại.”

“Khả năng vĩnh viễn sẽ không tỉnh dậy.”

“Cái gì?!” – Bộ bao kêu lên, Yosano Akiko liếc bọn họ một cái, rồi dùng dụng cụ kiểm tra tình trạng thể chất của thanh niên, sau đó gỡ xuống, nhìn vào nhiệt kế.

“Tôi chắc chắn chức năng cơ thể của cậu ta đã hồi phục, nhưng hiện tại cậu ta vẫn chưa tỉnh lại, vậy thì chính là do ý chí chủ quan của cậu ta đã kháng cự việc tỉnh lại." – Miệng lưỡi của Yosano Akiko rất lạnh lùng, nhưng giây tiếp theo cô lắc đầu, nói với một cảm xúc phức tạp:

"Chúng ta không bao giờ có thể đánh thức một người muốn chết."

Giờ phút này, lời nói bình tĩnh không chút gợn sóng của thanh niên lần nữa vang lên bên tai Nakajima Atsushi.

“Nhân gian so với địa ngục còn địa ngục hơn.”

Thiếu niên tóc bạc có chút mờ mịt mở to mắt, vô thức lặp lại câu nói kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com