Chap 6: Thiên nga
---Thiên nga bị lột chế, cổ đã phát triển và thẳng tắp, cả bộ lông bị đục khoét.
Edogawa Ranpo đeo mắt kính nhìn chằm chằm bóng dáng của Akutagawa Ryunosuke, anh vẫn duy trì tư thế này thật lâu, thám tử lừng danh thường chỉ cần vài giây là có thể nhẹ nhàng nói ra chân tướng bây giờ lại hiếm khi không nói một lời. Những người khác đương nhiên cũng chú ý tới tình huống này, hướng ánh mắt dò hỏi tới.
Mà đợi đến lúc thân ảnh của thanh niên biến mất sau cánh cửa, Edogawa Ranpo tháo mắt kính xuống, giống như mất đi tất cả hứng thú, lấy ra một quả cầu thủy tinh đùa nghịch.
“Ranpo-san?” - Nakajima Atsushi hỏi - “Anh thấy được cái gì sao?”
Edogawa Ranpo dừng chơi với quả cầu thủy tinh, vị thám tử đội mũ Beret với đôi mắt xanh lục như những chiếc lá non rực rỡ liếc nhìn Atsushi Nakajima một cái, không nói gì.
Atsushi Nakajima nhớ lại chuyện vừa xảy ra, thái độ của Ryunosuke Akutagawa quả thực vô cùng xa cách, trong lòng cậu càng thêm hoang mang, truy vấn nói: "Quả nhiên Akutagawa đã xảy ra chuyện gì ạ?"
Thay vì nói ra chuyện gì đã xảy ra với Akutagawa, không bằng nói nó giống như một người dù biết họ nhưng lại giữ thái độ xa lạ như điều hiển nhiên, cái khí chất không khoẻ này lại vô cùng khéo léo mà hòa nhập với cả người thanh niên, hiện ra một cảm giác hài hòa đến kỳ dị.
Thậm chí, Edogawa Ranpo thế nhưng cảm thấy đối phương với toàn bộ thế giới đều có một cảm giác xa cách kỳ quái, cái cảm giác này lúc nào cũng mãnh liệt vờn quanh trên người của thanh niên, cùng hơi thở của cái chết giống nhau như đúc.
Hắn nghĩ tới một khả năng gần như vớ vẩn nào đó, chậm rãi nheo lại mắt, thuận tiện liếc mắt qua Dazai Osamu vẫn luôn nhìn chăm chú vào thanh niên rời đi, cũng không nói một lời.
Khi Akutagawa Ryunosuke từ trên lầu chậm rãi đi xuống, phía sau cách đó không xa là nhóm người của Cơ quan Thám tử Vũ trang đi theo. Thanh niên mặc áo khoác mỏng, trên tay cầm di động, sắc mặt vô cùng tái nhợt, bộ dáng ốm yếu giống như có thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào. Đây là điều mà Nakahara Chuuya nhìn thấy lúc này, lập tức liên tưởng tới cái gì, vẻ mặt tức giận đi lên phía trước, phớt lờ ánh mắt cảnh giác của các thành viên Cơ quan Thám tử Vũ trang, quát: "Các người đã làm gì Akutagawa!"
“Aiza, đầu óc của tiểu chú lùn vẫn trước sau như một hoạt động không tốt~” – Giọng nói cà lơ phất phơ này chính là của Dazai Osamu, người sẽ chết nếu không đi tìm đường chết - “Quả nhiên là bởi vì vóc dáng quá lùn nên đại não không phát triển được sao?”
Trên đầu Nakahara Chuuya xuất hiện mấy cái ngã tư đường, hắn nắm chặt tay, âm thầm nói với chính mình tạm thời không thể sinh khí, việc cấp bách hiện tại là mang Akutagawa trở về kiểm tra. Anh rút ra một chiếc thẻ từ trong bóp tiền đưa cho người đàn ông mặc áo khoác dài màu cát vàng kia, tức giận nói: “Tiền chữa bệnh.”
Anh duỗi tay nắm lấy tay của thanh niên đang đứng an tĩnh một bên, bị nhiệt độ lạnh thấu xương kia làm hoảng sợ, đồng thời muộn màng nhận ra hơi ẩm nặng nề tỏa ra từ cơ thể đối phươn, từng giọt nước dọc theo ngọn tóc của thanh niên toàn bộ chảy xuống cổ, cái cổ kia thon dài và tái nhợt, khiến người ta rất dễ liên tưởng đến con thiên nga sắp chết.
“Sao lại thế này?” - Nakahara Chuuya giọng điệu nghiêm khắc, đôi mắt màu xanh thẳm gắt gao mà nhìn chăm chú vào Akutagawa Ryunosuke” - Higuchi nói cậu bị người của Cơ quan Thám tử bắt đi, cậu lại nói muốn trả bọn họ phí chữa bệnh, đã xảy ra chuyện gì?”
“Có phải Cơ quan Thám tử làm cái gì với cậu hay không?!” - Anh đem ánh mắt chuyển hướng tới mọi người trong Cơ quan Thám tử Vũ trang còn chưa rời đi, giá trị tức giận lần nữa dâng lên, Nakajima Atsushi đối mặt với ánh mắt hoài nghi và hung tợn của Nakahara Chuuya, không nhịn được liền kêu lên một cái.
“Chúng tôi mới không có làm cái gì đâu, rõ ràng là Akutagawa…” – Cậu đối mặt với ánh mắt của Nakahara Chuuya, yết hầu nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng nói hết - “Tôi chỉ là tốt bụng vớt anh ta từ trong hồ lên, rõ ràng chính anh ta tự nhảy hồ…” - Âm thanh sau đó càng ngày càng nhỏ, nhưng vẫn không trốn được thính lực ưu tú của Nakahara Chuuya.
“Akutagawa, cậu, nhảy hồ?!” - Nakahara Chuuya hướng ánh mắt quay lại trên người thanh niên, Akutagawa Ryunosuke rũ mắt xuống, chậm rãi gật đầu.
“Vô cùng xin lỗi.” – Y trả lời như vậy.
Nakahara Chuuya bởi vì quá mức khiếp sợ mà đồng tử co rút lại, phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh của thanh niên, anh không có quên Akutagawa Ryunosuke lúc này vẫn đang trong trạng thái mất trí nhớ, hơn nữa vẫn luôn biểu hiện bộ dáng căn bản không quen biết Dazai Osamu. Chẳng lẽ Akutagawa Ryunosuke tuy rằng mất trí nhớ, nhưng nhớ rõ hành vi liên tục tự sát của tên cá thu xanh khốn nạn kia, lại bởi vì thiếu hụt ký ức mà đem chính mình thay thế vào?
Nakahara Chuuya hướng ánh mắt phun hỏa về phía Dazai Osamu đang treo nụ cười ngả ngớn, nắm tay ngày càng siết chặt. Tuy rằng mấy ngày nay là tạm thời chiếu cố, không thể không nói nhưng Akutagawa sau khi mất trí nhớ rõ ràng so với trước khi mất trí nhớ ngoan ngoãn hơn nhiều, hiện tại cảm giác giống như một đứa trẻ thật vất vả mới trở nên đáng yêu và hơi chút nghe lời vừa lơ đãng là lại bị lạc lối!
“Ê tiểu chú lùn, chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với tôi nhé!” - Dazai Osamu liếc mắt một cái liền nhìn ra Nakahara Chuuya đang suy nghĩ cái gì, hắn giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội - “Tôi không có sở thích tuẫn tình cùng đàn ông đâu~ đặc biệt là cùng với người ngoan cố không thay đổi như Akutagawa vậy~”
Nakajima Atsushi dùng sức lôi kéo ống tay áo của Dazai Osamu, hướng ánh mắt u oán tới hắn: Xin anh có thể bớt tranh cãi được không, chứ cảm giác Mafioso đối diện kia sắp lại đây đánh người rồi đó!
Mặt đất dưới chân Nakahara Chuuya đã xuất hiện vết rạn hình tơ nhện, đang lúc anh tính tiến lên đấm một phát vào tên thanh hoa cá trơn trượt ấy, Akutagawa vẫn luôn duy trì trầm mặc mở miệng:
“Thực sự không cùng người đó có quan hệ.”
Akutagawa Ryunosuke bình tĩnh mà nói: “Đây là xuất phát từ ý muốn của tôi, vô cùng xin lỗi đã tạo thêm phiền toái cho anh.”
Con ngươi đen như mực lại rõ ràng hình dáng, dùng một tầm mắt lặng im lãnh đạm nhìn chăm chú vào mọi người.
“Cậu…” – Nakahara Chuuya buông nắm đấm xuống, hơi có chút đau đầu, nhưng khi nhìn thấy thân thể gầy gò của thanh niên đứng trong gió lạnh, nghĩ rồi quyết định vẫn nên đưa Akutagawa mang về phòng y tế kiểm tra lại.
Dazai Osamu cố tình giờ phút này đi về phía trước vài bước, tuy rằng cười tủm tỉm, giọng điệu nhẹ tênh lại không thể phản bác: “Từ từ, về Akutagawa, Cơ quan Thám tử chúng ta đã tốt bụng mà vứt bỏ lập trường cứu chữa bệnh, chỉ đơn giản đưa tiền chữa bệnh như vậy liền đuổi rồi?”
Nakahara Chuuya nhìn chằm chằm Dazai Osamu, người đàn ông mặc áo khoác màu cát vàng, ánh sáng đen tối không rõ chậm rãi chuyển động trong cặp mắt sắc diều kia. Anh hung hăng nhíu mày, tình huống của Akutagawa anh trước nay đều không nghĩ tới có thể giấu diếm được Dazai Osamu, chỉ cần hai người vừa tiếp xúc chắc chắn sẽ bị Dazai Osamu phát hiện ra manh mối.
Thay vì để Dazai Osamu lại lẻn vào mạng lưới của tổ chức đánh cắp tư liệu không bằng cứ dứt khoát nói cho hắn, tình huống này boss sớm cũng đoán trước. Nghĩ đến đây Nakahara Chuuya cố tình lộ ra một biểu tình trào phúng, đi vài bước đến trước mặt Dazai Osamu, hung tợn nhìn chằm chằm hắn rồi mở miệng:
“Không sai, chính là như ngươi nghĩ, Akutagawa đã mất trí nhớ, cậu ấy hoàn toàn không nhớ rõ ngươi.” – Nakahara Chuuya nhẹ nhàng bâng quơ mà ném xuống một quả bom nặng kí, cũng không màng những người khác trong Cơ quan Thám tử Vũ trang lộ ra biểu cảm kinh ngạc, chỉ dùng sức trừng cặp mắt sắc diều kia, cười nhạo một tiếng, giọng điệu nháy mắt tăng lên mấy độ.
“Hiện tại Akutagawa đi theo ta, cho nên cá thu xanh ngươi đừng có mà gây rối với cậu ấy, cậu ấy hiện tại là cấp dưới mới của ta.”
Đồng tử của Dazai Osamu hơi nheo lại, ánh mắt hắn lướt qua Nakahara Chuuya, tập trung trên người thanh niên mặc đồ đen. Akutagawa Ryunosuke đứng bên đường, mây đen trên đầu che mất ánh trăng, ánh mắt chạm nhau với Dazai Osamu, Dazai Osamu lại cảm giác ánh mắt kia nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể mình.
"Nakahara-san, chúng ta có thể rời đi chưa?”
Akutagawa Ryunosuke giờ phút này tâm tình vô cùng bình tĩnh, giống như biển rộng lúc nào cũng bị gió quay cuồng rít gào đột nhiên yên lặng, dường như y chỉ đơn giản là phớt lờ mùi thuốc súng trong cuộc va chạm kịch liệt giữa hai người ở đằng kia. Thanh niên hơi nghiêng đầu, tóc mai bị ướt đẫm nước ngoan ngoãn dính trên sườn mặt y.
Nakahara Chuuya hừ lạnh một tiếng với Dazai Osamu, khoác áo vest lên vai rồi quay người rời đi, Akutagawa Ryunosuke thuận theo mà đuổi kịp bước chân của anh, không khí lần nữa lâm vào im lặng, bộ quần áo ướt đẫm bị gió lạnh thổi bay làm khô ráo hơn nửa, cái lạnh băng giá chui vào làn da của Akutagawa Ryunosuke như một con rắn, nhưng sống lưng thon gầy của y vẫn thẳng tắp như cũ.
Thiên nga lúc sắp chết, cổ vẫn thẳng tắp như cũ.
Dazai Osamu vẫn đứng trong gió lạnh nhìn chăm chằm bọn họ rời đi, khi hai bóng người sắp biến mất ở góc đường, hắn nhìn thấy rõ ràng Akutagawa Ryunosuke quay đầu lại nhìn mình, ánh mắt lãnh đạm ấy giống như liếc nhìn một người lạ khi đi ngang qua họ trên phố.
Dazai Osamu có chút ngẩn ngơ, có lẽ là tất cả sự phát triển này đã vượt qua những đoán trước của hắn.
Cho tới nay những sự vật đó chưa bao giờ vượt qua mong muốn mang lại cho hắn chỉ có buồn chán nhạt nhòa, nhưng khi thật sự phát sinh chuyện vượt ngoài phạm vi đoán trước của hắn, hắn lại không sinh ra bất cứ cảm xúc vui vẻ nào.
Lúc này, ánh trăng lạnh băng lần nữa chiếu rọi trên người hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com