Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2

Khi thấy con mèo trắng quay trở lại bụi cây, Lee Heeseung nhặt điện thoại lên, chống tay lên đầu gối và từ từ đứng dậy. "Vậy tôi đi trước nhé, lúc đứng cậu nhớ cẩn thận, đừng đứng dậy quá nhanh, nếu không sẽ chóng mặt đấy."
Park Sunghoon gật đầu.

"Ok, cảm ơn anh."
Đợi đến khi Lee Heeseung đi xa, Park Sunghoon mới nhặt điện thoại của anh lên, rồi từ từ đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm khó đoán. Vừa rồi, khi ở quá gần Lee Heeseung, hương thơm trên cơ thể của anh còn đậm đặc hơn so với những lần trước. Nếu là một Fork khác, họ sẽ không thể kìm lòng mà cắn một miếng thịt của anh.

Park Sunghoon không vội rời đi. Cậu tìm một quán cà phê bên cạnh công viên, rồi gọi một ly latte—thật ra uống gì cũng giống nhau, cậu không cảm nhận được hương vị gì cả. Park Sunghoon tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ rồi ngồi xuống và bật chiếc điện thoại trong tay lên, hình nền là một con mèo trắng trông rất giống con mèo trong bụi cây kia.

Park Sunghoon lấy một chiếc điện thoại khác từ túi áo ra rồi gửi tin nhắn liên tục với khuôn mặt không có biểu cảm gì. Vừa mới uống một ngụm latte, điện thoại của Lee Heeseung bên cạnh đã reo lên, là số lạ. Park Sunghoon chậm rãi nuốt ngụm latte xuống, rồi mới bắt máy nói chuyện với giọng điệu có chút lo lắng, hoàn toàn đối lập khuôn mặt điềm tĩnh của cậu.

"Alo? Có phải... Heeseung huyng không?"
"Là tôi, cậu có phải là Park Sunghoon không? Hình như chúng ta lấy nhầm điện thoại của nhau rồi."

Giọng nói vang lên qua loa điện thoại, tạo ra một cảm giác đặc biệt mà Park Sunghoon không thể miêu tả, nhưng khi nghe lại khiến cậu cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy.

"Đúng vậy, tôi cũng vừa phát hiện ra, định mượn điện thoại để gọi thì anh đã gọi tới rồi."
"Thật ngại quá, có lẽ là do lúc đi tôi không nhìn kỹ, vô tình lấy nhầm. Cậu đang ở đâu vậy để tôi mang điện thoại qua đổi."

"Tôi đang ở khá xa, đã gần đến khu vực xx rồi..." Park Sunghoon nói dối mà không hề đỏ mặt. "Thế này nhé, tôi sẽ lái xe quay lại công viên, chúng ta gặp nhau ở đó nha?"
"Được thôi."

Sau khi cúp điện thoại, Park Sunghoon nhìn thời gian, rồi từ tốn đứng dậy, rời khỏi quán cà phê, lên chiếc xe đậu bên kia đường và lái đi theo một con đường khác. Mười phút sau, chiếc xe quay lại từ một con đường khác. Park Sunghoon hơi nghiêng đầu nhìn về phía cổng công viên thì thấy Lee Heeseung đã đứng đó chờ.

Cậu nhấn mạnh chân ga, tăng tốc lái về phía đó.
Lee Heeseung nhìn chiếc SUV màu trắng đang chạy với tốc độ hề không nhỏ dừng lại trước mặt mình, ngay sau đó, Park Sunghoon bước xuống xe rồi nhanh chóng đi về phía anh.

Park Sunghoon dừng lại trước mặt Lee Heeseung, đưa điện thoại ra sau đó nói:
"Xin lỗi, vì đã để anh đợi lâu, đây là điện thoại của anh."
Khi đối phương bước đến, có một làn gió nhẹ thổi qua mặt Lee Heeseung, anh ngửi thấy một mùi bạc hà lạnh nhẹ nhàng.

Anh mỉm cười, ra hiệu rằng không sao, đồng thời cũng trả lại điện thoại cho Park Sunghoon. "Có người liên tục nhắn tin đến điện thoại của cậu, không biết có phải có việc gì gấp không?"
Park Sunghoon ồ lên một tiếng, cậu mở điện thoại, rồi cười gượng nói:

"Không phải chuyện gì lớn đâu, chỉ là hôm nay tôi có hẹn ăn tối với đồng nghiệp, nhưng giờ chắc cũng không kịp nữa rồi."

Cậu mở đoạn chat ra, bên trong toàn là những tin nhắn mà cậu vừa gửi lúc nãy. Với diễn xuất xuất sắc cả mình, gương mặt của Park Sunghoon tràn đầy sự áy náy, cậu cau mày, rồi mở tin nhắn âm thanh đã được xử lý qua biến âm. Giọng khàn khàn phát ra từ loa điện thoại, có thể nghe được sự hài lòng bên trong đoạn ghi âm này.

"Sunghoon ơi, em vẫn chưa đến à?"
Lee Heeseung cũng nghe thấy, anh nhìn Park Sunghoon với vẻ xin lỗi, cậu lướt qua các tin nhắn rồi quay lại gửi một tin nhắn âm thanh khác.

"Xin lỗi nhé, em có chút việc, có lẽ không qua được, mọi người cứ ăn trước đi, chi phí bữa ăn này cứ tính vào phần của em là được."

Dù nhìn thế nào, nguyên nhân khiến Park Sunghoon không thể đến buổi họp mặt này đều là do anh, Lee Heeseung nghĩ vậy, khi ngẩng đầu lên thì thấy Park Sunghoon quay lại với vẻ mặt không có chút trách móc hay không hài lòng, cậu chỉ gật đầu chào, như đang muốn nói lời tạm biệt vậy.

Ngay trước khi Park Sunghoon kịp lên tiếng, Lee Heeseung đã bước lên một bước nhỏ và hỏi một cách bất chợt: "Nếu cậu không có việc gì khác, tối nay chúng ta đi ăn cùng nhau nhé?"

Anh ngừng lại một chút rồi nói thêm.
"Nếu không phải vì tôi cầm nhầm điện thoại thì chắc cậu đã không bỏ lỡ buổi họp mặt kia rồi."
Đây chính là kết quả mà Park Sunghoon muốn.

Thực ra, ngay cả khi Lee Heeseung không nói, cậu cũng sẽ mời anh đi ăn tối. Cậu đánh cược rằng Lee Heeseung sẽ không từ chối một người bị ảnh hưởng bởi lỗi của mình. Nhưng không ngờ rằng lòng tốt và đạo đức của "Cake" này lại vượt xa dự đoán của Park Sunghoon, anh đã chủ động hoàn thành bước này.

Thật là... một con bướm tốt bụng.
Lee Heeseung nhìn Park Sunghoon hơi ngơ ngác sau đó mới cười và nói với anh.
"Không sao đâu, không phải lỗi của anh."
"Đó là lỗi của tôi."

Lee Heeseung vẫn nhận hết trách nhiệm về mình.
"Ít nhất thì hãy để tôi bù đắp một chút."
Park Sunghoon càng cười tươi hơn.
"Được thôi."

Giữa "Fork" và "Cake" không có sự khác biệt lớn về thể chất hay hình dáng, vì vậy phương pháp mà Park Sunghoon thường dùng để săn mồi là làm quen với "Cake" trước, rồi khi "Cake" không đề phòng, cậu sẽ ra tay.

Lee Heeseung dẫn Park Sunghoon đến một nhà hàng có phong cách rất độc đáo, dường như anh rất quen với chủ quán, vừa bước vào đã chào hỏi người ta.
Sau khi ngồi xuống, Lee Heeseung rót trà cho Park Sunghoon.

"Ở đây không cần gọi món, chủ quán mang lên món gì thì ăn món đó. Có món nào cậu không thích ăn không? Nếu có, thì nhớ nói trước nhé."
"Tôi không kiêng món gì cả."

Park Sunghoon nhận lấy ly trà ấm, ngón tay cậu vô tình chạm vào tay Lee Heeseung.
"Nghe có vẻ đặc biệt đấy. Anh có hay đến đây không? Trông anh có vẻ quen với chủ quán nhỉ."

Dù cảm giác ấm áp trên đầu ngón tay Lee Heeseung chỉ dừng lại trong khoảnh khắc, nhưng anh đã tinh tế nhận ra nó. Lee Heeseung lặng lẽ rút tay về, bàn tay dưới bàn nắm chặt đầu.
"Tôi cũng đến đây không ít lần rồi, khi không biết ăn gì thì sẽ đến đây."

"Thông minh thật đấy, lần tới khi không biết ăn gì, tôi cũng biết nơi để đến rồi." Park Sunghoon giả vờ khó xử.
"Tôi thường mất nửa tiếng chỉ để nghĩ xem ăn gì."
"Vậy thì đến đây đi."
Lee Heeseung cười rồi nghiêng người về phía trước thì thầm.

"Thật ra trước khi biết đến nơi này, tôi cũng thường mất nửa tiếng để suy nghĩ xem mình sẽ ăn gì."
Lee Heeseung ăn rất yên lặng, giống như con mèo trắng trong công viên, anh ăn từng miếng một rất từ tốn. Có vẻ như món ăn có hơi cay, đôi môi anh đỏ lên một cách khác thường.

Park Sunghoon gắp một miếng đưa vào miệng, dù cậu có thể cảm nhận được miệng mình nóng lên, nhưng lại không cảm nhận được hương vị gì. Park Sunghoon nhai món ăn một cách máy móc, ánh mắt dán vào đôi môi đỏ của Lee Heeseung, trong lòng cậu trào lên những cơn bồn chồn.

Hình như Lee Heeseung nhận ra ánh nhìn của Park Sunghoon, anh ngước lên và nhìn thẳng vào mắt cậu. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Park Sunghoon thấy đôi mắt của anh phủ lên một lớp nước mắt vì cay, nó trông thật long lánh dưới ánh đèn. Park Sunghoon cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cậu bất giác đưa tay chạm nhẹ vào góc mắt Lee Heeseung, nơi có chút nước mắt chưa khô.

Khoảnh khắc ngón tay chạm vào góc mắt, cả hai người đều cứng đờ. Lee Heeseung chớp mắt, hàng mi rung rinh khẽ chạm vào ngón tay của Park Sunghoon, để lại một cảm giác nhột nhạt và mịn màng.

"Anh bị cay đến khóc đấy à?"
Park Sunghoon là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cậu tự nhiên lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt Lee Heeseung rồi rút tay về, như thể cậu vừa thực hiện một hành động rất bình thường vậy.
"À đúng vậy, tôi không ăn cay giỏi lắm." Lee Heeseung chạm vào góc mắt vừa bị Park Sunghoon chạm qua theo phản xạ, bây giờ nơi đó đã khô rồi.

Ngón tay của Park Sunghoon vẫn còn dính chút nước mắt chưa khô. Cậu không biết mình đã phải nỗ lực đến mức nào mới có thể kiềm chế được việc đưa tay lên rồiliếm sạch nó. Chưa bao giờ Park Sụngoon quyết định một cách chắc chắn như vậy – khi đến lúc, nơi đầu tiên cậu hạ miệng nhất định sẽ là đôi mắt của anh.

Sau bữa ăn, Park Sunghoon và Lee Heeseung cùng rời khỏi nhà hàng. Cậu nghiêng đầu nhìn anh rồi hỏi: "Anh về bằng cách nào vậy?"
"À, lát nữa tôi sẽ gọi xe."
Lee Heeseung nhìn đồng hồ.
"Hoặc tôi đi bộ về cũng được, chỉ mất khoảng mười lăm phút thôi. Nhà tôi gần đây."
Nghe vậy, Park Sunghoon chỉ gật đầu.

"Tiếc là tôi có việc rồi, nếu không đã có thể tiễn anh rồi. Khi về đến nhà, nhớ nhắn tin cho tôi nhé."

Hai người đã trao đổi thông tin liên lạc trong bữa ăn, Lee Heeseung cười và đồng ý. Sau khi tạm biệt, Park Sunghoon dõi theo bóng lưng Lee Heeseung, híp mắt lại, rồi quay người bước đến chiếc xe đậu bên lề đường, đây là một chiếc xe khác, cậu chầm chậm lái theo anh.

Park Snghoon giữ khoảng cách rất xa, bóng dáng Lee Heeseung trong tầm mắt chỉ còn là một điểm nhỏ. Một tay cậu cầm vô lăng, tay còn lại chống khuỷu lên cửa sổ xe, ngón tay cong lên chạm vào môi. Nửa tiếng trước, vùng da này vẫn còn dính nước mắt của Lee Heeseung.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào, vị ngọt lập tức lan tỏa trên đầu lưỡi, mang theo hương hoa quả tươi mát, một hương vị rất đặc biệt. Đã lâu rồi Park Sunghoon không cảm nhận được mùi vị gì. Cậu cắn vào ngón tay, nhìn chằm chằm vào bóng dáng xa xăm của Lee Heeseung, có vẻ như cậu phải đẩy nhanh tiến độ.

Quả thực chỉ mất khoảng mười phút, Lee Heeseung đã rẽ vào một khu dân cư, sau  đó điện thoại của Park Sunghoon cũng rung lên.
Heeseung: Tôi đã về đến khu chung cư rồi.
Sunghoon: Được, vậy anh nghỉ ngơi sớm đi nha.
Heeseung: Cậu cũng vậy nhé~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com