Chương 9
Trong ngoài Thiên Hương Các đèn đuốc sáng trưng, truyền ra tiếng nhạc du dương
Ngô ngôn đang ôm một ca nữ xinh đẹp, ca nữ đút Ngô ngôn uống rượu, hai người cười cười nói nói
Một hạ nhân vội vàng đi vào, nói nhỏ bên tai Ngô Ngôn
Ngô Ngôn nhất thời biến sắc, đẩy ca nữ trong tay ra, ném vỡ chén rượu trong tay, "Một đám ăn hại, đến một Tập yêu ti cũng xử lý không xong !"
Hạ nhân sợ tới rời khỏi phòng, Đột nhiên, ca nữ Chỉ Mai vừa rồi rũ đầu ở bên cạnh thoáng cái ra tay, bóp cổ Ngô Ngôn, "Biết mình vì sao phải chết không ?"
Ngô Ngôn sợ tới run rẩy, "Cô, cô là ai ?"
Chỉ Mai – Ly Luân cười, "Ta là người duy nhất có tư cách giết y. Ngươi không tự lượng sức mình, cũng dám động vào y. Người vướng tay vướng chân đều phải chết."
Ngô Ngôn muốn mở miệng gọi người, tay Ly Luân lại bóp càng chặt
Cổ họng Ngô Ngôn nghẹn cứng, chỉ có thể phát ra tiếng lầm bầm, giãy dụa
Ly Luân, "Vẫn giãy dụa ? ....Không muốn chết phải không ? Ta có thể cho ngươi một cơ hội."
"Cô, cô muốn cái gì, ta đều cho...."
Lúc này, Ly Luân dường như nổi lên hứng thú, "Nhìn ta."
Ánh mắt Ngô Ngô biến thành màu vàng, trước mắt đã biến thành bộ dạng của Ly Luân, "Ta muốn một đáp án."
Ngô Ngôn gật đầu không dám động đậy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh
Ly Luân, "Ba câu hỏi, trả lời đúng thì sống. Trả lời sai thì chết. Câu hỏi không khí, đừng sợ."
"Được.... Được...."
"Câu thứ nhất, ngươi nghĩ làm người tốt hay làm yêu quái tốt hơn ?"
Ngô Ngôn lấy lòng trả lời, "Làm yêu, yêu quái tốt.... Làm yêu quái tốt...."
Ngay sau đấy, tiếng xương cổ bị bẻ gãy vang lên, Ngô Ngôn nghieng đầu ngã trên mặt đất
Ly Luân nhẹ nhàng lắc đầu, "Trả lời sai rồi."
Ngô Ngôn ngừng thở ngã trên mặt đất, lúc này, một bóng người đi vào phòng, Chỉ Mai – Ly Luân ngẩng đầu nhìn sang, là quân sư thần bí
Quân sư thần bí không chút sợ hãi nhìn Chỉ Mai, liếc thi thể của Ngô Ngô trên mặt đất, không quan tâm, "Cô giết người của Sùng Võ Doanh ta mà cũng không nói với ta một tiếng sao ?" Chỉ Mai, "Khi ngươi động vào Triệu Viễn Chu cũng không nói với ta tiếng nào."
Hai người giằng co nhìn nhau, không ai nhường ai
Đột nhiên, quân sư thần bí nở nụ cười, "Hắn thực ra là người do Hướng vương phái đến giám sát Sùng Võ Doanh, ta chán ghét hắn vướng tay vướng chân từ lâu rồi, cô giúp ta giết hắn. Đa tạ nhé."
Chỉ Mai, "Biết thì tốt. Đừng quên thỏa thuận của chúng ta."
"Ta nhất định sẽ giúp cô tìm được lệnh bài Bạch Trạch. Hơn nữa mấy người của Tập yêu ti nhất định sẽ càng cố gắng giúp Văn Tiêu tìm lệnh bài Bạch Trạch. Chúng ta ôm cây đợi thỏ là được."
Nói xong, quân sư thần bí rời khỏi phòng
Thần sắc Chỉ Mai thoáng hoảng hốt, ngất đi, sau đó ngồi dậy, thấy Ngô Ngôn đã ngừng thở ở bên cạnh, phát ra tiếng hét chói tai
Ngày thứ ba ký quân lệnh trạng
Triệu Viễn đi tới hậu viện, đụng phải Bạch Cửu
Bạch Cửu như muốn khóc, cõng hòm thuốc nhỏ của cậu, đi vội vàng đụng vào đại yêu
Triệu Viễn Chu, "Vội thế ? Đạp phải phân chó à ?"
Bạch Cửu sắc mặt cầu xin, "A.... Đều tại ta nhỏ con quá, sức lực quá yếu, hòm thuốc của ta quá nhỏ, chứa không đủ thuốc, chỉ có thể bổ sung chút máu cho tiểu Trác đại nhân, nhưng không chuẩn bị đầy đủ Trung Ích Đại Bổ Hoàn, Quy Lộc Nhị Tiên Giao, Sài Hồ Thư Can Tán, Thiên Vương Bổ Tâm Đan...."
Triệu Viễn Chu nghẹn lời trân trối, "Trác đại nhân chỉ bị rách lòng bàn tay, hắn không bị xe ngựa đâm bay."
"Ngươi nghĩ mọi người đều như đại yêu ngươi sao, da thô thịt dày, thi triển pháp thuật, vết thương sẽ lành ngay, trước khi ngươi đến, tiểu Trác đại nhân đã bảo vệ ta và Bùi tỷ tỷ, bị kẻ xấu đó đánh cho đầy thương tích, phải bồi bổ cho huynh ấy thật tốt."
Triệu Viễn Chu bĩu môi, "Thế hắn yếu quá...."
Trác Dực Thần ở trong phòng, vốn đang uống dược, đột nhiên hắt xì ba cái, mơ hồ nhìn xung quanh
"Mắt ngươi mù rồi à. Ta về sẽ mang cho ngươi ít thuốc dưỡng tâm sáng mắt !"
"Ngươi mới cần uống thuốc đó, chữa tốt đôi mắt đi. Ta đường đường đại yêu, pháp lực cao cường, còn ngươi có mắt như mù, trong mắt chỉ có Trác đại nhân, bạn nhỏ, mở rộng tầm mắt một chút, ngươi sẽ phát hiện, có những người lợi hại hơn, phù hợp làm hình mẫu của ngươi."
"Bùi tỷ tỷ sao ?"
"Cô ấy còn yếu hơn."
Bùi Tư Tịnh vừa đi tới bậc thang ở hậu viện Tập yêu ti, đột nhiên bị vấp chân, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, đi tiếp
Bạch Cửu hừ một tiếng, "Ai nha, đừng lãng phí thời gian của ta nữa, ta phải đi bổ sung dược liệu."
Triệu Viễn Chu nhìn hòm thuốc sau lưng Bạch Cửu, giảo hoạt nói, "Không phải ngươi thấy ta rất yếu sao ? Ta có thể dùng pháp lực biến hòm thuốc nhỏ của ngươi thành rất lớn, rất lớn, như vậy sau này ngươi có thể để tất cả thuốc vào trong đó, không còn phải lo lắng khi Trác đại nhân của ngươi mà bị thương, ngươi không thể cứu hắn."
Bạch Cửu trừng mắt, cười, "Nói khoác !"
Triệu Viễn Chu đi tới nhấc hòm thuốc của Bạch Cửu ra, xoay người đặt xuống mặt đất, một quầy thuốc sa hoa xuất hiện
Bạch Cửu há hốc miệng, chạy xung quanh quầy thuốc, miệng không ngừng tấm tắc
"Vậy làm sao thu lại đây ? Chẳng lẽ cứ để to như vậy mãi sao ?"
"Ngươi thấy cái chuông trên đó không, ngươi lắc một cái."
Bạch Cửu giơ tay cầm lấy chuông, quầy thuốc giống như giấy được gấp lại, tự động thu lại thành một hòm thuốc, "Oa !...."
"Thế nào ? Ta lợi hại hơn Trác đại nhân rồi chứ ?"
Bạch Cửu tán thưởng, "Không thể không thừa nhận, ngang tài ngang sức !"
Triệu Viễn Chu nghẹn lời, tức giận trở tay vật Bạch Cửu xuống đất
Bạch Cửu nằm trên đất, gương mặt không thể tin được. Triệu Viễn Chu tức giận rời đi
Sắc mặt Trác Dực Thần tái nhợt, dưới y phục lộ ra băng gạc phủ lên vết thương, hắn có chút suy yếu, được Văn Tiêu đỡ, chậm rãi đi tới bên bàn, Trác Dực Thần nhịn ho khan, không cho mình phát ra tiếng quá lớn
Văn Tiêu thở dài, "A, tiểu Trác, nghe ta khuyên một câu, thực...."
Vừa mở miệng, Triệu Viễn Chu đi tới, nói tiếp lời của Văn Tiêu
Triệu Viễn Chu ghét bỏ, "Thực lực không đủ thì đừng có thể hiện bừa bãi."
Trác Dực Thần nhắm mắt hít sâu, hắn không thể tức giận....
Văn Tiêu rót một chén nước ấm cho Trác Dực Thần, trừng Triệu Viễn Chu, "Con đừng để ý đến y. Ta muốn nói, người biết thời thế mới là anh hùng, nếu không đánh lại thì có thể chạy, không cần phải cố thể hiện."
Trác Dực Thần ngẩng đầu sững người, "...."
"Ừ, Văn Tiêu tiểu thư và ta có cùng quan điểm."
Văn Tiêu cười tủm tỉm, "Chu Yếm.... đúng là một cái tên hay, chữ "Yếm" nào vậy ? "Yếm" trong khiến người chán ghét à ?"
Triệu Viễn Chu trầm mặc
Trác Dực Thần không nhịn được vui vẻ khi thấy Triệu Viễn Chu như vậy
Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần, "Tiểu Trác đại nhân, sau này nếu ngươi muốn bảo vệ người khác, không nhất định phải dùng cách tổn hại bản thân nhất, lấy máu này. Tộc Băng Di các ngươi có một môn bí thuật ngưng nước thành băng, cái đó tốt hơn cắt máu."
"Ta không biết."
"Ngươi không biết sao ?"
Văn Tiêu hỏi Triệu Viễn Chu, "Lẽ nào ngươi biết ?"
"Tất nhiên. Có bao nhiêu sách đều viết mà, đại yêu Chu Yếm tinh thông ngàn loại tiên thuật, vạn kiểu yêu pháp. Văn Tiêu tiểu thư cũng có cái tên rất hay, chữ "Văn" nào vậy ? "Văn" trong mù chữ sao ?"
Trác Dực Thần cũng không nhịn được mà bật cười, nhưng bị Văn Tiêu trừng một cái liền lập tức thu liễm
Triệu Viễn Chu cười, gật đầu, "Tiểu Trác đại nhân, ta có thể dạy ngươi, không khó học đâu. Ở nơi có nước, ngươi có thể lợi dụng huyết mạch cảm ứng, tùy ý điều khiển."
Trác Dực Thần hiển nhiên bị bí thuật trong lời của Triệu Viễn Chu thu hút, nghiêm túc suy nghĩ, "Muốn dạy thì dạy đi, đừng có phí lời."
Triệu Viễn Chu bỗng nhiên lại gần Trác Dực Thần, Trác Dực Thần theo bản năng tránh né, "Làm gì !"
"Bí thuật Băng Di không thể để người ngoài nghe thấy."
Văn Tiêu mím môi, "Vậy người ngoài này xin cáo từ trước."
Triệu Viễn Chu mỉm cười, "Cũng không cần đâu, đây là bí thuật chỉ có dòng máu của tộc Băng Di mới dùng được, người ngoài nghe cũng vô dụng !"
"Vậy ngươi nói những điều này để làm gì, tỏ ra nguy hiểm. Mau qua đây !"
Triệu Viễn Chu cười xong, cũng nghiêm túc đứng lên đi tới phía sau Trác Dực Thần ngồi xuống, giơ tay lên vẽ vào lưng Trác Dực Thần, mỗi lần vẽ là nói ra một khẩu quyết, "Lực từ tri giác, hình từ thần cố.... Ngươi để khí huyết vận hành theo đường tay ta đã vẽ...."
Trác Dực Thần nhắm mắt lại, không ngừng cạm nhận năng lượng trong người tập hợp lại với giác quan
Chén nước trên bàn đột nhiên rung lên, mặt nước trong chén đột nhiên nhấc lên gợn sóng
"Thần ý vô tận, dòng chảy không dứt...."
Đột nhiên, nước trong chén biến thành một khối băng, lập tức bay tới Triệu Viễn Chu, Triệu Viễn Chu dường như sớm chuẩn bị trước, nắm lấy khối băng ngay trước khi đập vào mặt, "A, lấy oán trả ơn, trà lạnh quá, lạnh như lòng ta vậy."
Văn Tiêu, "Uống trà lạnh giảm bớt nóng nảy."
Triệu Viễn Chu nhìn Văn Tiêu, "Chỉ uống trà lạnh không giảm được."
Văn Tiêu đỏ mặt. Triệu Viễn Chu chọc cho người tức giận, quay đầu lại nói với Trác Dực Thần, "Ngộ tính khá tốt, nhưng muốn đánh trúng ta, e rằng phải luyện tập rất lâu đấy."
Trác Dực Thần hít một hơi, đột nhiên đụng tới vết thương, không nhịn được ho khan
Triệu Viễn Chu tiến tới, cố tình vỗ mạnh lưng Trác Dực Thần, "Tiểu Trác đại nhân, bảo trọng sức khỏe nhé."
Lúc này, Trác Dực Thần đột nhiên phát hiện trên đai phong của Triệu Viễn Chu có thứ gì màu đen loang hổ
Trác Dực Thần lại ho khan hai tiếng, vừa ho khan vừa đỡ lấy eo Triệu Viễn Chu, Triệu Viễn Chu sửng sốt, "Ngươi bị thương thật hả."
Văn Tiêu trực tiếp kéo Triệu Viễn Chu ra, đỡ lấy Trác Dực Thần
Văn Tiêu nói với Triệu Viễn Chu, "Ta sẽ ở lại đây chăm sóc tiểu Trác, ngươi về trước đi, đừng cản trở tiểu Trác dưỡng thương."
"Thế không được, ta phải ở lại bảo vệ cô, lỡ Ly Luân tìm đến, Trác đại nhân không đối phó được đâu."
Trác Dực Thần, "Hừ.... Ly Luân.... Ly Luân là ai ?"
----------------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com