Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04. Reaction

【Để nuôi Isagi, hai "người cha" trẻ tuổi vừa lên chức đã thuê một biệt thự nhỏ kiểu duplex có vườn hoa gần CLB Bastard.】

"Căn biệt thự làm người ta hoài niệm quá." Ness lộ ra một nụ cười ngờ nghệch làm người ta thấy ghê, "Nơi này chứa rất nhiều kỷ niệm đẹp giữa tao và Yoichi."

Bởi vì quá ghê nên cậu ta bị Charles và Lorenzo ngồi đằng sau tẩn cho một trận.

Không ai thấy thương cậu ta.

【"Về sau, đây là nhà mới của chúng ta." Ego dắt tay Isagi đẩy mở cửa nhà, thấy đủ thứ đồ dùng vẫn còn phủ bạt chống bụi, khắp nơi chồng chất thùng giấy chứa hành lý, thoạt trông giống như một kho hàng cỡ lớn hơn là một ngôi nhà.

Không có cảm giác ngạc nhiên làm người ta sáng mắt gì cả. Ego có hơi xấu hổ gãi đầu, quả nhiên y không giỏi làm chuyện này mà.

Nhưng Isagi thì không ngại chút nào, em kéo tay Ego tung tăng, "Vậy là hôm nay chúng mình sẽ cùng sắp xếp đồ vào nhà ạ?"

"Sẽ có công nhân xếp đặt những thứ này gọn gàng cho chúng ta." Noa từ phía sau đi vào, trong tay còn cầm số hành lý của Isagi chỉ cần một vali lớn là có thể chứa hết.

Quần áo bốn mùa cộng với vài thứ đồ lặt vặt của một đứa trẻ, một cái vali là đủ, ít đồ thế này đặt trong phòng có lẽ trông sẽ rất trống.】

"Mấy anh là phụ huynh không đáng tin nhất mà tôi từng thấy." Aiku không nhịn được chê bôi, "Tạm không nói đến đồ gia dụng khác, các anh mua đồ mới cho phòng Isagi mà không tản mùi formol (*) hả? Dù chất liệu có tốt đi nữa thì chỉ cần dính keo hay sơn, mẹ nó đều có formol đấy có biết không?"

(* formol: CH₂O, hay chính là formaldehyde, thường được dùng trong các chất tẩy rửa, sát trùng vì có thể tiêu diệt các vi sinh vật, tuy nhiên nếu cơ thể hấp thu quá nhiều formaldehyde thì có thể dẫn đến ung thư, dị ứng, nhiễm độc... Tìm hiểu thêm ở đây: https://hoanmy.com/formol/)

Ego và Noa thoáng sững sờ.

Bọn họ bỗng nhớ ra, khoảnh khắc khi vừa dọn đồ vào nhà mới, Isagi từng ho rất nhỏ......

Tuy họ đã mời công ty kiểm tra tới nhà đo lường, lượng formol không bị vượt tiêu chuẩn, nhưng Isagi là một đứa trẻ nhạy cảm, có lẽ trên dụng cụ là không vượt tiêu chuẩn, nhưng với em thì sẽ không hề thoải mái.

Ngượng quá, xem bộ phim này quả thật không khác gì tham gia đại hội kết tội, bọn họ không nuôi chết Isagi đúng là phải cảm ơn trời đất.

"Hai người họ chắc chưa đến nỗi thiếu hụt thường thức tới mức dẫn bé con vào ở trong phòng có formol, cơ mà chắc cũng không làm Isagi quá thoải mái đâu." Snuffy thanh minh hộ bọn họ một câu.

Tuy nghe thì càng xuyên tim hơn.

【"Hôm nay chúng ta sẽ đi mua đồ dùng cho em trước." Noa ngồi xổm xuống dắt một cái tay khác của Isagi, "Mua thêm vài bộ quần áo, với mua ít đồ chơi cho em nhé, được không?"

Isagi gật đầu, ôm cổ Noa đáp vâng.

Thế là cả hai dẫn Isagi đến bách hóa, vừa đến khu Trang phục cho trẻ em, rõ ràng đã từng lướt qua nơi đây với cái tâm như nước lặng cả trăm ngàn lần, nhưng không biết tại sao mà lần này hai người lớn lại bỗng có cảm giác sa ngã rung rinh trái tim.】

Không chỉ Noa và Ego năm đó có cảm giác sa ngã rung rinh trái tim, mà tất cả mọi người đang ngồi đây đều có cảm giác sa ngã rung rinh trái tim.

Bọn họ nhìn Noa mua mua mua đủ loại, rạp phim này thế mà rất tri kỷ, mỗi khi Noa cầm một món quần áo, nó sẽ lập tức ghép sang bên cạnh một bức ảnh, đó là ảnh chụp Isagi mặc thứ đó sau này.

【"Cái này đẹp đấy." Mới đến quầy đầu tiên mà Noa đã thấy có đồ rất hợp với Isagi. Hắn cầm chiếc quần yếm có hình chim cánh cụt nhỏ ở trên ngực ướm thử ngang dọc trước người Isagi, cảm thấy chiều dài của cái quần này vừa hợp, thế là bỏ luôn vào xe đẩy.】

Isagi mặc chiếc quần yếm hình chim cánh cụt nhỏ này đến thủy cung cho bé cánh cụt ăn, sao lại có thể có một bé cưng cánh cụt đáng yêu như bé Isagi thế này chứ.

【Hoodie nhỏ màu xanh đen này cảm giác rất hợp với Isagi, mua.】

Isagi mặc áo hoodie nhỏ màu xanh đen này đi đá bóng, ôi, tay chân nhỏ xinh này, đá bóng còn có thể đá nhanh nhẹn như vậy, đáng yêu quá.

【Áo len đan nhỏ màu trắng này vừa vặn mặc lót trong, mua.】

Isagi vươn tay nỗ lực đợi Ego giúp mình chui đầu qua cổ áo, trông đáng yêu quá đi. Ego chết tiệt, anh không thể nhẹ tay một chút khi mặc quần áo cho bé Isagi sao? Noa chết tiệt, anh có biết đường chọn kích cỡ khi mua đồ cho bé Isagi không vậy?

【Áo khoác outdoor ghép màu xanh vàng này trông vừa tiện dụng vừa dễ mặc, mua.】

Isagi mặc bộ này lúc đi dã ngoại cắm trại với Ego và Noa, không phải chứ, mấy anh cắm trại ở đâu vậy, sao lại có cả gấu với lợn rừng thế kia?

Mọi người nhìn về phía hai tên già dê kia, ánh mắt lại trở nên thật là phức tạp.

【Quần tây nhỏ với áo sơmi và chiếc ghi-lê kẻ caro xanh trắng kiểu học sinh này là một bộ, không cần nhọc lòng phối đồ, mua.】

Isagi mặc bộ này biểu diễn văn nghệ cho Noa và Ego, đáng ghét, mình cũng muốn xem Isagi bé nhỏ trong hội diễn văn nghệ.

【Thế mà còn có trang phục thủy thủ nữa, dành riêng cho những người bạn nhỏ đến từ Nhật Bản sao? Thế thì nhanh tay mua một bộ thôi.】

Trang phục thủy thủ, he he he, mặc đồ thủy thủ, hé hé hé......

Đến cuối cùng, rạp phim cũng chỉ còn những tiếng cảm thán vô nghĩa như vậy, một đống đàn ông con trai lăn lộn quắn quéo trong rạp, tình hình có thể khái quát đơn giản là 'bị sự moe đánh gục'.

"Có mỗi tôi muốn phàn nàn là anh, một tên khốn với mức lương một năm lên đến chục triệu, thế mà lại đi siêu thị mua quần áo cho Isagi ư?" Reo không chịu nổi, "Đặt may riêng cho tôi, không kịp thì bét nhất cũng phải ra cửa hàng thời trang của nhãn hiệu nổi tiếng chứ, có phải mấy anh không mua nổi đâu."

Khi đó không có kinh nghiệm nuôi trẻ con, đâu có nghĩ nhiều như thế......

"Chủ yếu là thấy mấy bộ quần áo đấy thì không khống chế được cái tay." Noa vuốt mặt.

Cái này thì đúng thật...... Cứ mua đi đã, đến lúc đó lại mua đồ tốt hơn sau.

Cả đám bừng bừng hứng thú đợi Noa lấy thêm nhiều quần áo hơn.

"Sao lại không lấy cái hoodie nhung nhỏ có gắn mấy con teddy bear ban nãy vậy, cái áo đó đáng yêu thế mà!" Bachira sốt ruột.

"Còn cái áo khoác nhỏ kẻ caro màu nâu kia nữa, nó hợp với cái sơmi nhỏ anh mua trước đó lắm đấy? Noa anh có mắt thẩm mỹ không thế?" Chigiri bực mình đến độ chỉ ước gì có thể duỗi tay vào lấy cho Noa.

"Phụ kiện riêng lẻ như mũ mà sao anh cũng không biết đường lấy cái nào vậy." Loki không chịu nổi, "Anh có biết phối đồ không thế, Noa, có đôi khi tôi thật sự rất nghi ngờ anh có phải người Pháp thật không đấy."

"Ego đi về phía khu trang phục cho bé gái kìa." Otoya phát hiện điểm mù, "Ý tưởng của anh độc đáo quá nha, Ego-san."

"Hay là thêm một bộ thủy thủ kiểu nữ đi?" Shidou càng để trí tưởng tượng bay xa hơn.

"Không thể để Isagi tự chọn mấy bộ mình thích sao? Noa-san, Ego-san, đôi khi cũng nên xét đến sở thích của bé chứ." Yukimiya khiển trách.

Vừa dứt lời, lại nghe thấy Ego và Noa cùng lúc thở dài có phần cảm thán.

"Các cậu xem tiếp đi." Ego không giải thích.

【"Cậu kiềm chế tí đi, có tiền cũng không thể mua lắm vậy đâu." Ego chắn tầm mắt Noa định lượn một vòng sang chỗ trang phục cho bé gái.

"Mấy bộ này cũng đâu có đắt." Bọn họ chỉ là mua chút quần áo ở Costco thôi, có phải hàng hiệu gì đâu.

Noa nhìn đồ ngủ lông nhung liền thân thỏ con trên tay Ego, vô cùng 'rung rinh', "Lấy đâu thế? Còn kiểu dáng khác không?"

Ego khựng lại, ánh mắt hơi chếch đi, "Khu trang phục cho bé gái."

Noa: Vậy mà cậu còn không cho tôi đi?

Ego: Bét nhất cậu cũng đi len lén thôi, tuy Isagi sẽ không từ chối, nhưng nếu biết mình mua đồ của bé gái thì em ấy sẽ ngượng lắm.

"Hai anh không cần mua nhiều đồ vậy đâu ạ, em có đủ quần áo để mặc rồi." Isagi bỗng gọi lại hai người, em bày đồ mới được trại trẻ mồ côi tặng vào sinh nhật vừa qua, "Đây là quần áo mới mà trại trẻ đã tặng em hôm sinh nhật đó."

Noa vừa định an ủi Isagi, bảo mấy món này không đắt thì Ego đã kéo hắn lại.

"Cậu nên chia thành từng đợt từ từ mua cho em ấy." Ego đổi sang tiếng Pháp, y thì thầm với Noa, "Cậu nhìn vẻ mặt của em ấy kìa."

Cả hai quay đầu nhìn về phía Isagi ngồi trên ghế trẻ em trong xe đẩy, em không còn tung tăng và hưng phấn như lúc đầu tới mua sắm nữa, trái lại bắt đầu bồn chồn không yên.】

Rạp phim trở nên im lặng.

Cuộc sống trong trại trẻ mồ côi, cuộc sống trong gia đình nhận nuôi tồi tệ kia, khiến Isagi đánh mất cảm giác 'mình xứng đáng có được'.

Không dám cưỡng cầu, không dám chờ đợi, thậm chí được yêu nhiều hơn chút thôi cũng sẽ khiến em bất an.

Đây thật sự là thứ mình được có sao?

Cho mình nhiều thế này, họ có thấy thật phiền phức không?

Không cần mua cho Yocchan nhiều vậy đâu, Yocchan chỉ cần quần áo đơn giản nhất, thức ăn đơn giản nhất, và có bóng đá để đá bóng là có thể nuôi được Yocchan rồi.

"Yukimiya, Yukimiya, anh có ổn không?" Kurona nhìn Yukimiya ngã gục ở bên cạnh, vô cùng hoảng hốt.

"Tôi không sao, tôi vẫn ổn." Yukimiya lã chã nước mắt, "Phát ngôn này của tôi thật khốn nạn mà."

【"Lời cậu nói không có tác dụng gì cả, sẽ chỉ khiến em ấy bất an thôi." Ego bỏ bộ đồ ngủ lông nhung kia vào xe, gọi Isagi, "Quần áo cũng mua hòm hòm rồi, chúng ta đi mua đôi giày bóng đá mới nhé?"

Nghe đến 'giày bóng đá', hai mắt Isagi lập tức sáng lên, em cười tươi thỏa mãn lại thẹn thùng, gật đầu thật mạnh.

Cả hai lại đẩy xe đến khu cho trẻ em.

Mua giày bóng đá và thêm vài đôi tất đá bóng, cộng thêm mấy miếng ốp bảo vệ ống đồng cho trẻ em, đoạn cả ba đi đến khu đồ chơi.

Ô tô nhỏ, máy bay nhỏ, khối đồ chơi, trò xếp hình, và đủ loại búp bê cùng thú bông.

Noa lại có hơi không khống chế được tay mình, Ego bèn vội nhấn hắn xuống.

"Isagi có muốn gì không?" Ego hỏi, "Chọn một món nhóc thích nhất để làm quà vào nhà mới nhé?"

Isagi ôm hộp giày bóng đá mới của mình, "Em có cái này là đủ rồi ạ."

"Em thích bóng đá nhất, không có thứ gì thú vị hơn bóng đá cả." Isagi thành khẩn nhìn hai người, "Vậy nên hai anh thật sự không cần mua đồ chơi cho em đâu ạ."】

Itoshi Sae xem đến đây thì không nhịn được đạp một cú vào Itoshi Rin.

Itoshi Rin: ?

"Thấy Isagi không dám đòi dù chỉ một món đồ chơi, rồi lại nhớ tới hồi nhỏ mày nghịch hỏng nhiều đồ chơi như thế, bố mẹ còn không chê phiền mua lại cho mày, nên tao bực." Itoshi Sae lại đạp Rin mấy phát nữa, "Không thì mày xin lỗi Isagi cách thời không đi, mày tồi lắm."

Rin: ......

Rin im lặng một hồi, sau đó thật sự xin lỗi Isagi cách một khoảng thời không.

"Đúng là kỳ quan thế giới." Karasu Tabito không nhịn được phải vỗ tay.

【Ego có hơi bị Isagi thuyết phục, quả thật, niềm yêu thích của Isagi đối với bóng đá là chân thật, không hề giả dối.

Noa dõi theo hướng nhìn của Isagi, đăm chiêu, lại cũng chưa nói gì.

Tiếp theo cả ba lại đi mua ít đồ dùng hàng ngày, trả tiền xong xuôi bèn cùng ra bãi đỗ để cất đồ lên xe, đang cất thì Noa ghé vào tai Ego thì thầm, "Cậu với Isagi vào xe chờ tôi một lúc, tôi quay lại mua một thứ."

"Cậu định mua gì?" Ego ngạc nhiên.

"Hồi nhỏ tôi cũng thích nhất là bóng đá." Noa cảm thán bằng tiếng Pháp, "Dù có tiền hay không thì đều có thể chơi rất vui, kẻ có tiền thậm chí còn không vui vì tôi chơi quá vui nữa."

Dù sao thì hắn mà chơi vui vẻ, tất nhiên sẽ có một nhóm người khác bị đá cho són ra quần.

"Nhưng không có nghĩa ngoài bóng đá ra thì tôi không thích thứ khác." Noa nhìn về phía Isagi, "Tôi cũng muốn chơi ô tô điều khiển từ xa, máy bay điều khiển từ xa, còn cực kỳ muốn có robot Transformers."

"Yên tâm, tôi không mua lung tung đâu, chỉ mua một thứ thôi, chắc chắn Isagi sẽ thích." Noa phất tay, chạy chậm về siêu thị.】

"Là con tôm bông kia nhỉ?" Hiori đăm chiêu, "Isagi cũng từng bảo cậu ấy thích tôm hùm nhất."

"Trong phòng của Isagi ở ký túc xá có tôm bông tương tự, tương tự." Kurona bổ sung, "Isagi thích cực kỳ, sẽ ôm ngủ, ôm ngủ."

"Còn trò chuyện với tôm bông nữa." Yukimiya cũng bò dậy, "Đang ngủ mà nhỡ tay hất tôm bông xuống giường thì sẽ nói lời xin lỗi với tôm bông."

Nói lời xin lỗi với tôm bông là khung cảnh đáng yêu làm người ta muốn chết kiểu gì vậy.

Đừng nói nữa...... Cái đám cùng phòng ngủ các cậu, các cậu được hưởng phúc lợi quá tốt rồi đó, muốn tìm cách giết người.

"Con thú bông này là bản phục chế riêng cho em ấy khi em ấy phải về Nhật, bản gốc vẫn đang ở trong căn nhà tại Đức." Noa vô cùng bình tĩnh bổ sung, cơ mà nghe vào lại rất là thèm đòn, "Em ấy sợ mang qua đây sẽ làm hỏng rồi đánh mất, tiếc lắm."

Chắc chắn là anh đang khoe Isagi trân trọng thú bông anh tặng, đúng không? Anh tưởng bọn tôi không nhìn ra thứ tâm tư tanh tưởi của mình sao? Đồ già mà không nên nết.

【"Noa-nii đâu ạ?" Isagi tập trung nhét giấy vệ sinh vào trong xe, ngoảnh đầu nhìn mới nhận ra thiếu mất một người.

"Cậu ta nhớ ra còn chưa mua mấy thứ." Ego nhét sữa bò vào cốp sau, kế đó dắt tay Isagi cùng lên xe, "Chúng ta vào xe đợi cậu ta một lúc đi."

Cả hai chờ trong xe, Isagi vô thức ngâm nga một ca khúc không tên để giết thời gian, Ego cảm thấy quen tai, ngẫm nghĩ cẩn thận, "Đây chẳng phải là bài hát quảng cáo của loại kẹo ngậm họng gấu nhỏ kia sao?"

Isagi hơi sửng sốt, em gãi đầu, "Vậy ạ? Em không nhớ lắm."

Em không nhớ mình từng nghe bài này ở đâu, nhưng vì rất đơn giản và dễ hát, khi hát lại có cảm giác lười biếng và thả lỏng, cho nên em rất thích.

Ego chợt đắng họng, y nhớ ra hộ lý ở trại trẻ từng nói với mình rằng, Isagi đã rời xa Nhật Bản gần hai năm.

Cha mẹ em dẫn em chuyển đến Đức, lại vì bất ngờ xảy ra chuyện nên không thể không để em lại quốc gia xa lạ này.

Theo lời Catherine, khi Isagi mới đến trại trẻ mồ côi, em còn gần như không nói được tiếng Đức.】

Isagi suýt nữa đã quên mất loại kẹo mình thích...... Hu hu hu hu hu, nước Đức chết tiệt, phong thủy chỗ mấy người không biết nuôi người ta gì cả, mấy người sắp nuôi Isagi đến mức hương tan ngọc nát rồi.

"Tôi nhớ loại kẹo này......" Nagi nhớ tới cái lần ra ngoài chơi nọ, "Isagi bảo, có thể mua được thứ kẹo này ở ngay cửa hàng tiện lợi, Nhật Bản hạnh phúc thật đấy."

Reo bắt đầu nghiêm túc tự hỏi có thể mua một dây chuyền sản xuất loại kẹo ngậm gấu nhỏ này, về sau sản xuất riêng cho Isagi hay không.

【"Đây là bài hát quảng cáo của một loại kẹo Nhật Bản." Ego mở điện thoại tìm bài hát quảng cáo loại kẹo này đưa cho Isagi xem.

Isagi ồ lên đáp, em ngẫm nghĩ một hồi, đoạn nói, "Em nhớ ra rồi, kẹo đó có vị quất."

"Trước kia hình như papa và mama sẽ trữ sẵn rất nhiều ở trong nhà......" Giọng Isagi dần bé đi.】

Em vô thức kể ra sự thật, lại vẫn sợ sẽ bị xem như yêu cầu vô lý.

Ness đã bắt đầu rút giấy chùi nước mắt.

【"Vậy chúng ta mua một ít về ăn thử có được không?" Ego mở app mua hàng trên điện thoại.

"Không sao đâu ạ, hôm nay đã mua rất nhiều đồ ăn ngon rồi, em không muốn loại kẹo đó." Isagi vội ôm cánh tay Ego.

Nhưng cái này khác, huống hồ chỉ là kẹo mà thôi, thật sự không tốn gì. Trong lòng Ego thở dài thật dài, thời gian bọn họ bên nhau vẫn quá ngắn, Isagi chưa có đủ cảm giác an toàn.

Đúng lúc này, Noa ôm thứ gì đó mở cửa ghế sau xe, "Isagi, em xem này."

Một con tôm bông màu hồng trắng được Noa đưa đến trước mặt Isagi.

"Tôm Tôm!" Isagi kinh ngạc, không nhịn được vươn tay định ôm lấy con thú bông đó, nhưng chững lại vào một khắc cuối cùng.

Noa nhanh nhẹn lập tức nhét tôm bông vào lòng Isagi, "Trước đó anh để ý thấy em nhìn con thú bông này mấy lần, thế nào? Thích không?"

Isagi giấu mặt vào phía sau tôm bông, giọng rầm rì nghèn nghẹn, "Nhưng, nhưng mà......"

"Đừng nói gì mà 'Không cần phải mua'." Noa ôm hờ qua vai Isagi, "Isagi, cục cưng, em đã muốn thì không có chuyện 'Không cần phải mua'."】

Bé Isagi nói 'Tôm Tôm' thật đáng yêu, bé Isagi ôm Tôm Tôm thật đáng yêu, bé Isagi giấu mặt vào phía sau Tôm Tôm rầm rì nói nhỏ thật đáng yêu.

Nhưng Noa gọi bé Isagi là 'cục cưng' thì thật ghê tởm.

"Noa, có ai từng nói với anh là anh rất kinh tởm không?" Kaiser chửi thẳng.

"Ego, xin cậu." Chris lấy ngón chân móc đất đến là mệt mỏi, "Ít nhất thì cậu đừng có học theo Noa nói như thế."

Ánh mắt Ego hơi chếch đi, lái sang chuyện khác, "Lúc đấy sao cậu nhận ra được em ấy thích con Tôm Tôm này vậy?"

"Mắt em ấy sắp dính lên con Tôm Tôm đó rồi." Noa hùng hồn lấy ra lý luận giáo dục học nửa sống nửa chín của mình, "Nuôi trẻ con không thể nghe trẻ nói gì, mà phải xem trẻ làm gì."

Ego quẳng cho Noa ánh mắt xem thường.

"Hai cậu đừng cãi đã." Snuffy xoa cánh tay, "Tôi không chịu nổi, hai cậu chuông xe đạp quá, lại còn lặp từ theo Isagi nữa, im miệng hết đi."

Ego và Noa: ......

Gọi 'Tôm Tôm' theo Isagi nhiều năm vậy rồi nên thành quen, nãy quên không sửa miệng.

【"Nhóc muốn gì thì đều có thể nói với bọn anh hết, Isagi." Ego cũng ôm hờ vai Isagi theo Noa, "Nhóc không cần gì cả thì trái lại sẽ làm bọn anh không thể yên tâm được."

"Có phải bọn anh thiếu sót ở đâu không? Có phải bọn anh làm chưa tốt ở chỗ nào nên mới khiến nhóc không muốn nói với bọn anh không?" Ego an ủi ngược chiều, "Isagi, nhóc là bé ngoan, nên có thể thông cảm cho hai gã ngốc bọn anh một chút, nói trực tiếp, toàn bộ tâm tình của mình cho bọn anh biết được không?"

Isagi ló đầu ra khỏi lưng tôm bông, em níu chặt tay áo Ego, còn rấm rức khóc, "Không, không đâu, Ego-nii và Noa-nii là tuyệt nhất......"

"Isagi, chúng ta là người nhà, giữa người nhà thì không gì là không thể nói cả." Noa học theo lời mẹ mình, "Thích con thú bông này không?"

"Thích ạ." Isagi quay sang ôm cánh tay Noa, chủ động đặt một cái thơm ngọt ngào lên má đối phương, "Cảm ơn Noa-nii, em rất thích nó."

"Thế nhóc còn muốn gì không?" Ego nhìn Isagi.

Isagi nhìn vào đôi mắt Ego, bấy giờ mới phát hiện trong mắt đối phương vậy mà chứa đầy sự chờ mong như vậy.

"Em muốn, cái kẹo ngậm gấu nhỏ đó." Isagi vùi mặt vào tôm bông, vẫn rất là ngượng ngùng.

Ego lấy điện thoại ra, chốt đơn trả tiền cực kỳ trôi chảy.

"Gì nữa không? Còn muốn gì nữa không?" Noa thấy Isagi đã thả lỏng, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng.

"Vẫn có thể được nữa ạ?" Isagi mở to hai mắt.】

Cả rạp phim lại bắt đầu kêu rên vô nghĩa, trong đó Ness là làm lố nhất.

"Yoichi, Yoichi ơi, hu hu hu hu hu, papa sẽ cho con cả thế giới hu hu hu hu."

Không chịu nổi, vẫn nên tẩn cậu ta thêm một trận đi.

"Hai người các anh rốt cuộc làm sao nhịn được không dạy bé Isagi 'mình thích thì mình cứ lấy' vậy?" Lavinho cũng không chịu nổi, nếu bọn quỷ nhà anh ta có thể ngoan ngoãn bằng một nửa Isagi, dù có là sao trên trời thì anh ta cũng sẽ hái xuống tặng.

"Thực ra có nhịn quái đâu." Ego vuốt mặt, "Isagi không bị hai bọn tôi nuôi lệch toàn nhờ em ấy là một bé ngoan cả."

Quả nhiên trên màn hình lớn, Ego và Noa đã thể hiện bản thân không biết giới hạn là gì.

【"Muốn gì cũng được nhé." Noa và Ego đồng thời lên tiếng.

"Vậy, em muốn ăn kintsuba nữa ạ." Isagi lí nhí nói.

"Kintsuba." Noa mô phỏng theo phát âm của Isagi, "Đó là cái gì?"

"Một loại đồ ngọt kiểu Nhật." Ego giải thích.

"Thế Munich có không?" Noa từ ghế sau dịch lên ghế điều khiển để chuẩn bị lái xe.

"Không biết, qua tiệm wagashi kiểu Nhật gần nhất của Munich xem trước đã." Ego tra đường đi, "Dù sao thì hôm nay còn dư nhiều thời gian lắm."】

Không biết giới hạn thì sao? Isagi chỉ là muốn kintsuba nhỏ xíu thôi mà, mua cho em ấy thì làm sao?

Mua!

Mua hẳn một tiệm wagashi kiểu Nhật làm kintsuba riêng cho Isagi!

***

P/s: Trứng màu là mọi người xem Isagi mặc đồ của Noa để đi ngủ

***

TRỨNG MÀU

(Đừng có sẽ dốc ở kênh thiếu nhi!)

"Đệch, cứng rồi, nắm đấm cứng rồi, Noa, tội anh đáng chết vạn lần"

*

Sau khi vòng quanh Munich tìm ra một tiệm wagashi kiểu Nhật để mua kintsuba cho Isagi, Ego và Noa bèn dẫn Isagi đi vào một quán ngoài ăn bữa tối đơn giản, kế đó là trở về nhà.

Công ty chuyển nhà Noa đặt rất chuyên nghiệp, trong vòng một ngày bọn họ ra ngoài, nhân viên cơ bản đã sắp xếp thỏa đáng hết đồ gia dụng, chỉ cần về sau bọn họ lại từ từ bổ sung chút đồ dùng hàng ngày vào nhà nữa là được.

Isagi bắt đầu buồn ngủ rồi, Noa xả nước ấm cho Isagi, canh em tắm rửa ở trong phòng tắm.

Ego đang bận việc ở bên ngoài.

"Đợi đã." Barou phát hiện điểm mù, "Sao anh lại vứt hết đồ ngủ cũ của Isagi?"

Mọi người nhìn về phía Barou, không hiểu gã đang chất vấn cái gì.

"Chẳng phải vừa mua đồ ngủ mới đấy thôi? Mặc đồ mới là được mà." Lorenzo đặt câu hỏi.

"Đồ ngủ mới phải giặt mới dùng được." Barou cười lạnh, "Mà hai tên đần này còn chưa nhận máy sấy quần áo về nhà đâu."

"Đồ ngủ không khô thì làm sao mặc được? Tối nay Isagi mặc gì đi ngủ?"

Bấy giờ cả đám mới muộn màng nhận ra có điều không ổn.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Barou.

【"Noa, tôi đã mắc một sai lầm." Ego đứng trước cái máy giặt, vẻ mặt nặng nề.

"Sao thế?" Noa ở trong phòng tắm lau khô tóc cho Isagi, mái tóc đen mượt mà bị hắn lau cho xù lên.

"Tôi giặt đồ ngủ mới của Isagi rồi."

"Giặt thì giặt thôi chứ sao đâu." Noa không cho là đúng.

"Nhưng tôi quẳng đồ ngủ cũ của em ấy rồi." Bộ cũ là áo dài quần dài màu trắng thống nhất trong trại trẻ mồ côi, trông không khác gì đồ bệnh nhân cả, hơn nữa có lẽ do cũng mặc khá lâu rồi nên vải bị xù hết cả, thế là Ego dứt khoát ném đi luôn.

Noa tạm vẫn chưa hiểu được thế này thì có vấn đề gì.

"Mà máy sấy quần áo thì chưa được giao tới." Ego thở dài, "Tối nay Isagi mặc gì đây?"

Ôi chà.】

"Các cậu mới nhận nuôi Isagi chưa được một tuần." Snuffy thở dài, "Đếm thử coi các cậu đã thọc ra bao nhiêu cái sọt rồi?"

"Còn không đáng tin bằng nhóc Barou nhà bọn tôi." Snuffy rất là 'ngay thẳng', "Mau gả Isagi qua đây đi, bọn tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."

"Cậu cháy nhà ra mặt chuột đúng không?" Noa không thể nhịn được nữa ném gối ôm vào người Snuffy.

【Noa quấn khăn tắm cho Isagi rồi ôm người ra khỏi phòng tắm, nhà có mở máy sưởi, chính ra thì tạm thời chưa phải lo Isagi sẽ bị rét lạnh.

Hắn bỏ cái khăn hơi bị ướt sang một bên, lấy khăn mới quấn quanh Isagi, "Không thì quấn tạm khăn tắm qua đêm nay?"

"Hình như cũng chỉ có thể làm vậy." Ego lấy máy sấy tới.】

Barou · Tiên tri: "Chắc chắn sẽ bị cảm."

【Vừa mới dứt lời, Isagi đã hắt xì một cái.】

Barou cười lạnh.

Ego và Noa cảm nhận được sự áp bách không tên.

Như nhìn thấy giáo viên của Isagi năm đó vậy......

【Hai người lớn lập tức căng thẳng đến nỗi nhịp tim vọt lên 102 bpm.

Hai tên thân thể cường tráng bọn họ cảm thấy không lạnh, nhưng điều đó không có nghĩa Isagi cũng cảm thấy không lạnh.

Nếu mới nhận nuôi chưa được một tuần mà đã giày vò Isagi phải vào viện, thế thì viện trưởng của trại trẻ còn có thể yên tâm giao Isagi cho họ sao?

Bọn họ còn chưa qua bài kiểm tra về vệ sinh sinh lý cho trẻ nhỏ của trung tâm cộng đồng đâu......】

"Ở trại trẻ mồ côi, bé Isagi chỉ là khá thiếu thốn vật chất." Chris chép miệng, "Còn dưới tay hai anh, bé Isagi bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuôi chết."

Ego và Noa không dám nói gì.

Bọn họ đã nhận thức rõ, từ khi vào cái rạp phim này, phải thành thật cụp chặt đuôi làm người đi.

【"Sấy, sấy tóc trước đã." Đến Ego còn hơi lắp bắp, y đẩy đẩy Noa, "Cậu ra ngoài tìm tiệm giặt là nhờ người ta sấy khô quần áo cho Isagi đi."

"Tiệm giặt là 24h này cách xa đây quá." Noa cầm điện thoại tra tiệm gần nhất, "Isagi đã mệt lắm rồi."

Isagi khá là đúng lúc ngáp một cái, gục gặc đầu dưới từng làn gió ấm thổi ra từ máy sấy, sau đó lại hắt hơi thêm phát nữa tự làm tỉnh mình.

"Buồn ngủ rồi?" Ego cúi đầu hỏi Isagi, bảo sao nãy họ trò chuyện lâu thế rồi mà Isagi cũng không đáp lại câu nào.

"Em buồn ngủ......" Isagi uể oải nói, hôm nay dạo bách hóa, mua thú bông Tôm Tôm, ăn kintsuba thật là vui, sức lực đứa bé đã sớm bị tiêu hao gần hết, lúc tắm rửa toàn nhờ Noa trông cho nên mới không trực tiếp ngủ trong bồn tắm.

Em vươn tay ôm lấy Ego, "Ôm em, ngủ thôi."】

Ôi...... Thượng đế, chúng ta nhìn thấy gì đây? Chúng ta thấy được phép màu của Thần, đây là bến cảng không đóng băng Murmansk (*), là Kilimanjaro trên đường xích đạo (**), là hồ dung nham núi lửa Nyiragongo (***).

(* Murmansk: là hải cảng quan trọng bên bờ vịnh Kola của nước Nga, dù nằm trên trên vành đai Bắc cực nhưng quanh năm không đóng băng vì có dòng hải lưu nóng Gulf Stream chảy qua - theo VietnamPlus)

(** Núi Kilimanjaro: không chỉ là ngọn núi cao nhất Châu Phi, mà nơi đây còn là ngọn núi độc lập cao nhất thế giới, không gắn với bất cứ dãy núi nào, nằm khá gần xích đạo nhưng vẫn được cho là đã có những dòng sông băng tồn tại ở đây - theo MIA.vn)

(*** Hồ dung nham của Nyiragongo: đã từng là hồ dung nham khổng lồ nhất được biết đến trong lịch sử gần đây. Cùng với Nyamuragira gần đó, Nyiragongo cùng gây ra 40% các vụ phun trào núi lửa lịch sử của châu Phi - theo Wikipedia)

Ở đây có ít nhất 3 người xem mà bật khóc tại chỗ, suy nghĩ nhập hồn vào Ego ngay lúc này đã bị đẩy lên cực hạn.

Cục cưng, bé Isagi của papa, ôm một cái, ngủ ngủ ngủ, hai gã già dê các người, mau nghĩ cách xử lý chuyện đồ ngủ của Isagi đi.

Cả đám ném ánh mắt khiển trách về phía hai người.

【Ego ôm Isagi, đặt bé con vào trong chăn trước, Noa ra bên ngoài tìm một lượt, cuối cùng mang đến một bộ đồ ngủ cao cổ có mũ trùm bằng bông, "Hay là cho Isagi mặc đồ của tôi tạm đi."

"Không thì cậu tìm một cái áo khoác mỏng cho em ấy mặc đỡ đêm nay thôi." Ego mở tủ Isagi, "Quần áo cậu to quá, sẽ để lộ hết vai em ấy mất."】

"Đợi đã." Hiori trở nên cảnh giác, "Kiểu dáng cái đồ ngủ này sao trông quen thế?"

"Isagi không mặc đồ ngủ Blue Lock phát, cậu ấy mặc đồ ngủ mình mang, cùng kiểu với bộ này." Kurona gần như rít lên, "Chẳng lẽ mặc suốt mười năm, mười năm!?"

"Không phải, về sau có đổi vài loại cho em ấy." Noa giải thích một câu.

Không phải chứ, vấn đề là mặc một bộ quần áo suốt 10 năm à?

Vấn đề là Isagi mặc đồ ngủ của anh mà!?

Chẳng phải chỉ là mặc tạm hôm nay thôi ư!? Tại sao lại biến thành Isagi quen mặc nó đi ngủ vậy!? Cái tên già dê nhà anh, anh cố ý gài bẫy hả!?

Thấy ánh mắt khiển trách và nghi hoặc của mọi người, Ego cũng rất cạn lời, "Vì sao Isagi vẫn mặc đồ của Noa để đi ngủ thì lại là một câu chuyện khác."

Y không muốn kể.

【"Không đâu, cổ áo bộ này co dãn được, tôi đã lựa kỹ rồi." Noa cẩn thận nắm tay Isagi, hướng dẫn em chui vào trong bộ đồ, Isagi lại hơi run run mở mắt ra, vô thức định rụt nắm tay về, tay khác đã sẵn sàng bảo vệ đầu.

Noa khựng lại, hơi thở cũng nhẹ hẳn đi.】

Hơi thở của mọi người cũng nhẹ hẳn đi.

【Isagi thấy là Noa thì thả lỏng lại, hai mắt vô thức hơi híp, tự động duỗi tay xỏ tay áo.】

Tất cả thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp tục im lặng xem Noa thay đồ cho Isagi.

Tuy biết tiếng mình sẽ không xuyên qua thời gian, xuyên qua màn hình quấy rầy được Isagi sắp vào giấc, nhưng bọn họ vẫn cứ không nhịn được vặn nhỏ âm lượng.

Nể mặt Isagi đang buồn ngủ nên tạm tha không trách móc anh đấy, Noa.

【Noa tỉ mỉ mặc đồ vào cho Isagi, rồi xỏ tay áo cho em.

Lúc này Isagi mới mơ màng phản ứng lại, "Đây là quần áo của Noa-nii ạ?"

"Ừ." Noa khẽ đáp, "Xin lỗi em nhé, hai anh đần quá, chưa chi đã giặt hết đồ của em rồi."

Isagi buồn ngủ đến mức căn bản không nghe rõ Noa nói gì, em kéo đồ của Noa lên vùi mặt vào, ngây ngô cười, "Hì hì, có mùi Noa-nii, em thích."】

"Tao có nhầm không?" Shidou rốt cuộc không nhịn được phải mở miệng, "Sao tao cứ cảm thấy mấy lời này có nghĩa khác ấy nhỉ?"

"Mau bật đèn lên cho tao, cái con gián ô nhiễm này." Karasu Tabito kinh hãi, gã lập tức bịt kín cái miệng đang nói của Shidou, "Mày nói cái quái gì ở kênh thiếu nhi vậy?"

Nhưng chậm mất rồi, mạch não của người trưởng thành và học sinh phổ thông ở đây lập tức từ kênh thiếu nhi nhảy tới hậu trường đêm khuya.

Isagi bé nhỏ chưa biết gì cả, ngoan ngoãn ỷ lại, đùa nghịch và 'mình thích thì mình cứ lấy' với bậc bề trên mình tin tưởng nhất (chỉ Isagi để Noa mặc quần áo cho); sau khi xong việc, cả người toàn là mùi vị của đối phương, em cũng không biết thứ này có ý nghĩa thế nào, chỉ là nở nụ cười mềm mại lại ngây thơ, lẩm bẩm mơ màng, "Thích mùi [tên mình] ở trên người em."

Đệch, cứng rồi.

Nắm đấm cứng rồi.

Noa, tội anh đáng chết vạn lần.

Không được, phải đợi thêm lúc này, giờ bọn họ còn đang trong phòng Isagi, Isagi buồn ngủ rồi, không thể làm phiền bé được.

【Isagi rúc vào đồ ngủ của Noa gục xuống, Noa dém chăn thật kỹ cho em, rồi liếc Ego đang tìm quần áo một cái, đoạn đi ra ngoài, "Nhớ bật cái đèn ngủ kia rồi mới tắt đèn phòng đấy."

Ego: ......

Ego: Mẹ nó, đừng tưởng tôi không nhìn ra cái tên mặt đụt nhà cậu đang đắc chí.

Ego: Tôi không có đang hối hận vì chưa kịp tìm đồ của mình cho Isagi mặc đâu!】

Cuối cùng, ngay khi cả hai bật đèn ngủ cho Isagi và bước chân ra khỏi phòng.

Gối ôm nã xuống như mưa bom bão đạn.

Ego thâm sâu nói một câu, "Đừng nóng vội, còn có thứ càng làm tức giận hơn kìa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com