Chương 13
### *Chương 13: Mục Thiên Bái Sư*
**Cuộc gặp gỡ định mệnh**
Sau khi rời khỏi Linh Kiếm Cốc, Tô Ngọc và Lạc Kỳ quay lại thành trấn để chuẩn bị cho hành trình tiếp theo. Nhưng khi vừa đến cổng thành, một bóng người quen thuộc đã đứng đợi sẵn từ lâu.
Mục Thiên khoanh tay đứng dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía hai thầy trò. Lần này, trong ánh mắt ấy không còn vẻ kiêu ngạo hay thách thức, mà là một sự kiên định chưa từng có.
“Ngươi chờ chúng ta?” Lạc Kỳ hơi nhướn mày.
Mục Thiên không đáp, chỉ bước lên một bước, quỳ một chân xuống đất, giọng nói vang lên rõ ràng:
“Tô tiền bối, xin thu nhận ta làm đồ đệ.”
Lời này vừa thốt ra, Lạc Kỳ thoáng sửng sốt. Cậu biết Mục Thiên là một thiên tài kiếm thuật, lại xuất thân từ đại tộc kiếm tu, được truyền dạy công pháp tối thượng từ nhỏ. Thế mà bây giờ, hắn lại muốn bái Tô Ngọc làm sư?
Tô Ngọc cũng không vội trả lời, ánh mắt thản nhiên nhìn Mục Thiên: “Sao lại là ta? Ngươi có thể theo những kiếm tu mạnh mẽ hơn trong gia tộc.”
Mục Thiên siết chặt nắm tay, ánh mắt kiên định: “Ta sinh ra trong Mục gia, từ nhỏ đã bị ràng buộc bởi quy tắc gia tộc. Kiếm thuật của ta sắc bén, nhưng quá mức cứng nhắc. Trận chiến với Lạc Kỳ khiến ta hiểu ra rằng, kiếm đạo không chỉ có sát phạt, mà còn có sự linh hoạt, biến hóa. Mà người… dù không phải kiếm tu, nhưng kiếm pháp lại như dung hợp với chính đạo của mình.”
Tô Ngọc trầm mặc một lúc, rồi cười nhạt: “Ngươi là thiên tài kiếm thuật, có đầy đủ tài nguyên và công pháp tốt nhất. Nếu ở lại Mục gia, con đường phía trước sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
“Nhưng đó không phải con đường ta muốn đi.” Mục Thiên lắc đầu, ánh mắt kiên định. “Ta muốn tự mình tìm kiếm đạo của riêng ta.”
Tô Ngọc im lặng một lúc lâu, rồi quay sang nhìn Lạc Kỳ. “Ngươi nghĩ sao?”
Lạc Kỳ thoáng ngạc nhiên khi sư phụ hỏi ý kiến mình, nhưng cậu nhanh chóng hiểu ra, đây không phải là do dự, mà là muốn nghe suy nghĩ của cậu với tư cách sư huynh.
Lạc Kỳ trầm ngâm rồi gật đầu: "Mục Thiên có thiên phú kiếm đạo, lại là người có trọng nghĩa khí. Nếu hắn thật lòng muốn bái sư, ta không phản đối."
Nghe vậy, Tô Ngọc khẽ thở dài, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm tư của Mục Thiên.
“Ngươi có thể chịu được khổ cực sao? Đường ta đi không phải kiếm đạo thuần túy, mà hoàn toàn khác biệt với kiếm tu thông thường.”
“Nếu sợ khổ, ta đã không quỳ ở đây.” Mục Thiên dập đầu ba cái, từng câu từng chữ đều chắc chắn: “Đồ nhi Mục Thiên, bái kiến sư phụ.”
**Bắt đầu hành trình kiếm đạo chân chính**
Từ hôm nay, Tô Ngọc có thêm một đồ đệ nữa. Nàng nhìn hai thiếu niên trước mặt, một người như bách tùng, kiên định không lay chuyển, một người như hỏa diễm, nóng bỏng nhưng đầy nghị lực. Cả hai đều là những thiên tài hiếm có, nhưng con đường phía trước của họ vẫn còn dài.
“Đi thôi.” Tô Ngọc xoay người, dẫn hai đồ đệ rời khỏi thành trấn. “Có một nơi ta muốn đưa các ngươi đến, để thực sự hiểu về kiếm đạo.”
Mục Thiên và Lạc Kỳ nhìn nhau, rồi cùng nhau bước theo bóng lưng sư phụ.
Dưới bầu trời rộng lớn, hành trình tìm kiếm kiếm đạo chân chính chính thức bắt đầu.
---
*Hết chương 13.*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com