Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 5: ~Về nhà

Tôi quyết định không đi xe về ký túc xá nữa, chỉ muốn đi bộ. Đôi khi đi bộ có thể giúp thư thái đầu óc, nhất là ngay lúc này khi mà tôi đang có ký ức. Tôi nghĩ tôi đang muốn cảm nhận cái lạnh chạy qua cơ thể mình, kỳ lạ thay nó lại gần như đóng băng cảm xúc của tôi. Thỉnh thoảng, những điều gần gũi với chúng ta sẽ có ích nhiều hơn những điều được tạo ra để giúp đỡ chúng ta. Tôi đã từng đến bác sĩ vì những ký ức, nhưng họ chỉ đưa cho tôi mấy loại thuốc kỳ lạ, chúng không hề giúp ích chút nào, dù vậy tôi vẫn uống chúng hai ngày một lần. Họ bảo tôi rằng tôi sẽ quên, tất nhiên đó là chuyện nhảm nhí, thế nào có nghĩa là tôi đã quên chuyện đó mà lại như thế này chứ?


Sáng thứ Bảy, bây giờ chỉ 8:15 mà đường phố đã tấp nập với dòng người đi mua quà chuẩn bị cho Giáng sinh. Theo tôi thì còn lâu mới đến Giáng sinh. Thế mà họ đã trang trí cho phố phường mang không khí Giáng sinh. Ánh sáng rạng ngời phát ra từ những tòa nhà bên trên tôi, tạo những mảng đầy màu sắc cho đường phố bên dưới. Hôm nay họ đang dựng một cây thông lớn ngay giữa trung tâm thành phố, mọi năm đều được trẻ em của nơi đây giúp đỡ. Tôi còn nhớ, trước khi mẹ tôi qua đời, bố đã từng đưa tôi xuống trung tâm thành phố, chính là ngày hôm nay, để giúp trang trí cây thông. Tôi ước tôi có thể quay lại nhưng thời gian...


Xe cột vụt qua tôi trên con đường lớn trong thành phố, mọi người va vào tôi, bận bịu với chiếc điện thoại, nói chuyện cùng bạn bè hay tỏ lòng biết ơn với những người khác. Tôi đút bàn tay lạnh cóng vào túi áo khoác, tiếp tục cúi thấp đầu bước đi, đi xuống đường lớn. Tôi suýt chút nữa đã giật mình khi một đứa trẻ nhỏ nhắn tình cờ chạy đến phía tôi. Đôi mắt cậu bé mở to ngước nhìn tôi, xin lỗi. Một đứa trẻ khác đứng đông cứng phía sau cậu bé. Cậu bé cúi đầu trước tôi và quay lại nhìn đứa trẻ kia, trước khi chạy qua con đường tôi vừa đi qua.


Một cơn gió rét buốt khiến tôi rùng mình, nhưng tôi phớt lờ nó khi đi qua cây thông đã được trang trí một nửa và cuối cùng cũng đến ký túc xá. Ký túc xá của chúng tôi là căn hộ lớn nằm phía trên cùng của một tòa nhà cao, không có gì tốt hơn nhà của chúng tôi. Tôi chạy nhanh qua cánh cửa, và các hành lang quanh co, rồi bước lên cầu thang. Tôi lấy chìa khóa ra khỏi túi quần jeans và vặn quanh nó khi tôi đặt nó vào ổ khóa. Cửa mở ra cùng tiếng lách cách lớn, tôi đẩy cửa ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi khi mở cửa là Kai đang đứng trong hành lang lối vào. Cậu ta mặc bộ đồ ngủ onesie hình động vật, thức ăn vẫn còn trong miệng. Mắt cậu mở to khi tôi bước vào.


"Sehun, cậu trở về làm gì vậy?" Cậu ta nói, nuốt hết thức ăn. "Nhớ tớ hả, đó là lý do phải không?"


Cậu ta đặt một bàn tay lên vai tôi. Chỉ bây giờ tôi mới thấy rõ loài động vật trên bộ onesie của cậu ta là gì. "Nhớ cậu á, cậu đang đùa hả? Tớ chỉ muốn nói rằng cậu trông rất, hmmm biết nói thế nào ta..."


"Đẹp trai?!" Kai nhanh chóng đề xuất, cười cười với tôi.


"Không, cậu trông giống một con mèo lố bịch nhất mà tớ từng thấy. Nghiêm túc mà nói thì chúng ta nên đưa cậu đến bác sĩ thú y," Tôi đáp.


Kai thở dài trước khi bỏ đi vào phòng ngủ của cậu ta.


Tôi bước xuống hàng lanh lối vào ngắn ngủi và thấy vài thành viên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Phòng khách bình thường vẫn sáng nay lại tối đen, ngay cả những bức tường trắng và ghế sofa màu xanh da trời cũng vậy. Sáu thành viên đầu đang xem phim. D.O. kế bên Chen. Chanyeol bên cạnh Baekhyun, Xiumin ngồi ở trên chiếc ghế sofa bên cạnh cùng Kris.


"Chào các hyung!" Tôi vẫy tay nói.


Một vài giọng nói cất lên "này" phía sau tôi nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng tất cả chỉ chăm chú dán mắt vào màn hình TV.


Tôi thở dài và đi đến căn phòng yêu thích của mình trong ký túc xá này, phòng sách/manga. Thành thật mà nói thì tôi có chút nóng lòng khi trở lại căn phòng đó. Mùi sách như chào đón tôi khi tôi bước vào. Tôi nhắm mắt và mỉm cười trước sự quen thuộc đã lấp đầy tôi cùng sự nhiệt huyết.


"Ahh Sehun!"


Mắt tôi bắt gặp một người đang ngồi trên chiếc ghế đỏ thoải mái.


"Luhan hyung!" Tôi nói.


Luhan mặc một chiếc áo phông trắng và quần xanh đen. Anh bỏ cuốn sách mà anh đang đọc xuống chiếc ghế bên dưới anh khi đứng dậy. Tôi không thể không cười khi anh bước về phía tôi và ôm tôi thật chặt.


"Sehun, em thế nào rồi?" Anh nhẹ nhàng hỏi, siết chặt vòng ôm.


"Em... ổn," Tôi nói.


"Hmm với anh thì nghe có vẻ không ổn đâu."


Tôi cúi đầu, cố nặn ra một nụ cười. Luhan nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp của anh lên cằm tôi. Anh nghiêng đầu tôi để tôi ngước nhìn anh. "Hmm lạ thật đấy, mọi khi em sẽ cười khi anh làm thế này mà... Sao vậy? Xảy ra chuyện giữa em và Violet hả?"


Tôi lắc đầu, "Không có gì."


Tôi bước đến và nhặt cuốn sách mà anh để trên ghế. Tôi nhìn bìa sách và khẽ mỉm cười.


"Anh đang đọc cuốn sách mà em giới thiệu," Tôi nói, cố gắng để Luhan không chú ý đến cảm giác của tôi.


"À ừ, anh khá thích nó. Dù nhân vật Jioing kia... anh ta khốn nạn thật."


"Chờ đợi đi... anh sẽ hiểu," Tôi cười.


"Sehun ah, anh biết, em đang che giấu anh cảm xúc thật của mình." Luhan xoa đầu tôi rồi đặt tay anh lên vai tôi. "Em có thể kể mọi chuyện cho anh, anh luôn ở bên em."


Cảm giác từ bỏ chảy qua người tôi như sóng thần. Tôi rất rất muốn bảo với anh rằng tôi không ổn, còn lâu mới ổn, nhưng những gì tôi nói chỉ là, "Em hơi mệt thôi."


Anh ngờ vực nhìn tôi. "Anh biết em đang nói dối nhưng hãy tin anh Sehun, anh sẽ đưa nó xa khỏi em. Anh có cách," anh cười gian.


"Cách của anh là gì, Luhan?" Tôi nhướn mày nhìn anh.


"Dongseng à, anh không thể nói với em... tất cả những gì anh có thể nói là cách của anh thường liên quan đến pháo hoa, xe đánh golf và dây thừng."


Tôi cười cười với anh, "Tất nhiên, em có nên gọi anh là bậc thầy về thuyết phục không nhỉ?"


"Haha, sao lại không chứ?"


Cuối cùng thì tôi và Luhan đều chọn những cuốn sách mà chúng tôi thích và bắt đầu đọc. Đã đọc được một lúc, tôi bắt đầu cảm thấy hơi mệt.


"Luhan,"


Anh rời mắt khỏi cuốn sách và ngước nhìn tôi, "Ừ?"


"Em muốn đi ngủ."


"Được rồi, anh sẽ là tiếng thì thầm ngay lập tức nếu em cần anh. Ngủ ngon, dongseng."


Tôi bước ra khỏi phòng sách và đi đến phòng ngủ. Hiện tại, tôi đang dùng chung phòng với Luhan. Tôi rất vui khi ở cùng anh, bởi anh luôn bên tôi khi tôi gặp những cơn ác mộng thường xuyên xảy đến. Anh là thành viên duy nhất trong EXO biết về điều này, nhưng anh không biết chúng là gì. Tất cả những gì anh biết là khiến tôi bình tĩnh lại, cái này là thật lòng nha, không có anh thì tôi sẽ không ngủ được.


-End chapter 5-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com