Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 12


"Em gái nó! Tới chậm một bước!"

Không đợi chúng tôi phản ứng, Tiểu Tứ giống như hầu tử, từ dưới ống dẫn nước leo lên. Tôi cùng với Đình Đình Tang không được thân thủ này, chỉ phải thành thành thật thật gõ cửa ký túc xá, không đợi túc quản a di phát tiết ra lửa giận của bà, hai chúng tôi liền nhanh như chớp chạy đi, nhắm hướng lầu sáu.

Trong không khí tràn ngập một cỗ vị tanh hôi, tôi cố nén ghê tởm đi lên, chính là càng lên cao, cổ không khí quái dị lại càng nồng đậm. Khi chúng tôi thở hổn hển đi đến lầu sáu, mùi này lại đạt tới đỉnh. Tôi thấy Tiểu Tứ không nói một lời đưa lưng về phía chúng tôi, thẳng tắp đứng ở trước cửa ký túc xá 607.

"Làm sao vậy?" Tôi hai tay chống đầu gối, sau khi an ổn hô hấp, đi đến bên cạnh cậu ấy. Cảnh tượng trước mắt nháy mắt làm cho tôi sửng sờ ở tại chỗ.

Máu, trong 607 nơi nơi đều là máu, trên mặt đất, trên giường, trên bàn học, màu đỏ sậm yêu diễm đánh sâu vào thần kinh võng mạc của tôi, một cánh tay đầy vết thương ở bên mép giường, bên trên còn lưu lại vài giọt máu thông qua đầu ngón tay từng giọt từng giọt chậm rãi nhỏ xuống. Mà một bên khác của giường, giống như có cái vật thể gì đó trắng bóng dưới sàn. Một cỗ nồng đậm vị tanh hôi từ nơi đó phát ra.

"Không nên a, như thế nào lại là như vậy. . . . . . Lúc trước không phải như thế a. . . . . ." Đình Đình Tang sau khi nhìn thấy tình cảnh bi thảm không ngừng nỉ non hai câu này, còn đại não của tôi thì trống rỗng. Nơi này rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Thanh âm túc quản a di mắng từ phía sau truyền đến, "Hai người các người quay lại đăng ký cho tôi! Về trễ lại dám xông vào ký túc xá? ? Tôi nhất định phải báo cho giáo viên hướng dẫn của các người!" Bởi vì chạy quá nhanh, bà thở có chút hổn hển: "Các người đều đứng ở chỗ này để làm gì? ? Tránh ra cho tôi! !"

Nói xong bà liền từ bên người chúng tôi chen qua, vừa mới hé ra thì chính là một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Túc quản a di chen đến chúng tôi sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong 607, nháy mắt thét lên một âm nữ cao, lập tức ngất xỉu.

Báo cảnh sát, gọi xe cứu thương, gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn, tôi cả người run rẩy làm xong ba chuyện này, cả người giống như hư thoát tê liệt ngã xuống bậc thang. Bởi vì túc quản a di trước khi ngất đã thét lên, không chỉ lầu 6, ngay cả các muội tử ở lầu 5 đều mở cửa đi ra xem náo nhiệt. . . . . .

Đình Đình Tang cùng Tiểu Tứ vội vàng duy trì trật tự, đến lúc cảnh sát đến, chúng tôi làm người đầu tiên chứng kiến, tự nhiên như vậy mà bị đưa đến cảnh cục, bất quá tôi không nghĩ tới chính là, không riêng gì ba chúng tôi, ngay cả Phùng Tân Đóa cùng Lục Đình bọn họ cũng đến đây.

"Các cậu như thế nào cũng bị kéo đến ?"

"Không biết, đại khái là bởi vì ở tại cách vách?" Phùng Tân Đóa lắc lắc đầu.

Ghi chép vẫn tiến hành đến bình minh, giáo viên hướng dẫn đáng yêu của chúng tôi rốt cục cũng hiện thân, mang tiền đến bảo lãnh chúng tôi trở về. Khu bốn tự nhiên là không thể ở, mọi người ở lầu sáu chúng tôi được dẫn đến Đông khu, cũng được thông báo về sau nơi này chính là ký túc xá mới của chúng tôi.

Trải qua một ngày bị dày vò, chúng tôi rốt cục đem nơi ở mới thu thập hảo, vào ban đêm liền dọn vào. Tiểu Tứ không biết dùng biện pháp gì, nhưng lại cũng theo chúng tôi tiến vào, bất quá cậu ấy là một mình ở một phòng. Ngay tại cách vách chúng tôi, 107.

Tuy nói mệt nhọc một ngày, nhưng giờ phút này tôi không hề buồn ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại đến một giờ, tôi dứt khoát đứng dậy, định đi dạo ký túc xá Tiểu Tứ. Phùng Tân Đóa bọn họ thấy tôi bên này có động tĩnh, cũng đều từ trên giường đứng dậy. Quả nhiên tất cả mọi người không ngủ sao.

Đi đến bên ngoài ký túc xá, bất ngờ chính là, cửa phòng Tiểu Tứ nhưng lại không có đóng, chính là hờ khép. Tôi đứng ở trước cửa, trong phòng truyền ra âm thanh Đình Đình Tang cùng Tiểu Tứ kịch liệt tranh cãi.

Lại làm sao vậy. . . . . . Tôi thở dài, đang rối rắm có nên đi vào hay không, thì cánh tay khác đã giúp tôi quyết định, Phùng Tân Đóa không chút do dự đẩy cửa ra, đi đến trước bàn, ba một tiếng đập cái vật trong tay ở trước mặt hai người. Tôi tập trung nhìn vào, này không phải chùy thủ lão cha tặng cho tôi sao! Tôi nhanh chóng vào phòng, chỉ vào chủy thủ kia, vừa định đặt câu hỏi, Phùng Tân Đóa mở miệng , "Đừng nhìn, cũng giống cái của cậu." Cậu ấy nhìn về phía Tiểu Tứ cùng Đình Đình Tang: "Nói đi, này hết thảy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."

Tiểu Tứ cùng Đình Đình Tang nhìn nhau, đồng thời bảo trì trầm mặc.

Nhìn thấy phản ứng của hai người trước mặt, bộ dáng một chút cũng không muốn nói, Đóa Tử Tỷ lửa giận rốt cục bạo phát, cậu ấy chỉ vào chùy thủ trên bàn, thanh âm đột nhiên tăng lên một phần: "Không có tai nạn chết người lúc trước tôi tùy hai người các cậu làm cái gì, hiện tại là mạng người, các cậu còn muốn tiếp tục che giấu như vậy sao? ! Còn có thứ này, ở đây các vị hẳn là đều nhận thức đi? Vẫn là nói các cậu đã hoàn toàn quên tín vật này? !"

Tôi bị vẻ mặt của cậu ấy dọa không biết nên như thế nào cho phải, từ lúc nhận thức Đóa Tử Tỷ đến bây giờ, vẫn là lần đầu tiên thấy cậu ấy phát đại hỏa như thế.

"Các cậu thật sự định tiếp tục trầm mặc như vậy sao?" Không khí giằng co ước chừng vài phút, Đóa Tử Tỷ vô lực nói.

Như trước là trầm mặc, Tiểu Tứ không biết khi nào lấy ra một cái chùy thủ, ở trong tay thưởng thức tới lui. Mà Đình Đình Tang lại nhìn chằm chằm chủy thủ kia dịch chuyển, không nói một lời ngồi ở trên ghế xuất thần.

"Được rồi. . . . . ." Đóa Tử Tỷ khẽ thở dài một cái, cậu ấy cầm lấy chủy thủ trên bàn, lập tức xoay người rời đi, mới vừa đi tới cửa, một đạo thanh mang hiện lên, đem thanh thùy thủ lướt qua người Đóa Tử Tỷ, cắm vào cửa ký túc xá.

"Không phải không nói cho cậu, mà là tình huống hiện tại, chúng tôi cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra cái gì." Tiểu Tứ ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập mờ mịch. "Trước kia không phải như thế, trong bảy ngày hiến tế, chuyện đổ máu chưa bao giờ phát sinh trong buổi tối thứ nhất."

"Bảy ngày hiến tế?"

"Cậu không biết? Cậu cầm cái chủy thủ này mà không biết bảy ngày hiến tế?" Tiểu Tứ biểu tình có chút khoa trương: "Cậu rốt cuộc có phải hay không là hậu nhân của những người năm đó?" Cậu ấy kích động đứng lên, đang chuẩn bị vọt tới trước mặt Đóa Tử Tỷ chất vấn thì, lại bị Đình Đình Tang kéo góc áo lại.

"Đúng là cậu ấy"

Tiểu Tứ sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Đình Đình Tang, trong mắt khó hiểu càng tăng lên: "Kia cậu ấy như thế nào lại không biết bảy ngày hiến tế?"

"Tôi sở dĩ biết được tất cả đều là từ trong di thư của cha tôi. Chính là tôi vào học ở đây, cũng là căn dặn trong thư của ông ấy." Đóa Tử Tỷ chủ động đi đến trước mặt Tiểu Tứ, chống lại hai mắt của cậu ấy: "Trong thư còn nói, một khi xung quanh tôi có án mạng ly kỳ phát sinh, phải lập tức mang theo chủy thủ đi tìm người thừa kế. Đến lúc đó, hết thảy tự nhiên sẽ biết được."

Nghe xong Đóa Tử Tỷ nói, Tiểu Tứ lập tức hiểu được ý tứ trong đó, "Tôi không phải." Cậu ấy nói rõ ràng.

Lời này vừa nói ra, Đóa Tử Tỷ trên mặt nháy mắt hiện lên một tia mất mác, cậu ấy hé miệng, mạnh mẽ kéo lên một tia mỉm cười.

"Kia quấy rầy ."

Nếu xác định Tiểu Tứ không phải người mình muốn tìm, Đóa Tử Tỷ liền không hề dây dưa, cậu ấy thu hồi chủy thủ, xoay người liền hướng phòng ngủ mình đi, nhưng chân trước mới vừa bước ra cửa ký túc xá, phía sau lại một đạo thanh âm vang lên:

"Cậu muốn biết cái gì?"

Phùng Tân Đóa có chút kinh ngạc lấy lại tinh thần, phát hiện người nói lời này đúng là Hoàng Đình Đình.

"Cậu là người thừa kế? !" Không đợi Phùng Tân Đóa đặt câu hỏi, một bên Tiểu Tứ trực tiếp vọt tới trước mặt Đình Đình Tang, cậu ấy kích động bắt lấy hai vai Đình Đình Tang. Một bộ biểu tình không dám tin nhìn cậu ấy.

"Tên gọi thôi. . . . . ."

"Vì cái gì cho tới bây giờ không hề đề cập với tôi việc này! Hơn nữa dựa theo vai vế năm đó, như thế nào cũng không phải cậu đến làm người thừa kế!"

"Không phải đâu, năm đó thời điểm lần đàm phán cuối cùng ba ba tôi đã muốn mất, chỉ có thể để tôi đi a. . . . . . Đối với cậu một tiểu hài tử, nói điều kiện, như thế nào nói lại người lớn." Đình Đình Tang có chút chua sót cười: "Bọn họ nói sự tình đã muốn hoàn toàn giải quyết xong, mấy thứ kia bị nhốt tại khu trung tâm không bao giờ xuất hiện nữa. Khiến cho tôi yên tâm, chính là mới lúc đầu mà thôi. . . . . . Nhưng kết quả thì sao, chuyện bất trắc vẫn là đã xảy ra. . . . . ."

Tiểu Tứ nghe xong những lời này, chậm rãi buông lỏng tay đang nắm chặt vai Đình Đình Tang, lui về vài bước về phía sau, suy sụp tựa vào trên bàn, không hề mở miệng. Tôi cùng với Đóa Tử Tỷ hai mặt nhìn nhau, nghe đoạn đối thoại này chúng tôi không hiểu gì. Đợi một lúc, Đình Đình Tang điều chỉnh tốt tâm tình của mình, lại mở miệng.

"Kỳ thật ít nhiều các cậu hẳn là biết, trên chúng ta một thế hệ ở nơi chưa thành lập trường học này, chính là công trình bí mật."

"Công trình bí mật rốt cuộc là để làm chi?" Tôi nhịn không được mở miệng hỏi. Nhớ tới lúc trước trải qua việc bị lạc ở trong hầm trú ẩn, sau lưng tôi một trận lạnh cả người.

"Nói đến rất dài, ngay từ đầu, nó chính là năm đó chiến tranh lấy làm hầm trú ẩn, sau lại bị NJ chiếm lĩnh, quân Nhật liền đem phân chia hầm trú ẩn thành cơ sở quân sự ngầm, bên trong chuyên môn nghiên cứu những hi kì cổ quái gì đó." Đình Đình Tang ánh mắt trở nên mê ly lên: "Cũng không biết bọn họ rốt cuộc là cố ý hay là vô tình, căn cứ quân sự này vừa vặn liền lập ở gần long mạch thành Nam Kinh. Căn cứ quân sự này đưa vào không bao lâu, quân Nhật liền thất bại, rất nhiều kẻ không kịp bỏ chạy, liền bị tiêu hủy tại chỗ. Ai ngờ sau đó lại đã xảy ra chút biến cố, thôn dân La Trang lại có người xâm nhập căn cứ này, cũng đã bị vi khuẩn bên trong cuốn hút. Nhưng loại vi khuẩn này thời kỳ ủ bệnh rất dài, đợi bậc cha chú chúng ta phát hiện thì, loại bệnh khuẩn này đã muốn ở trong La Trang lan truyền đi, bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể tránh ở trong hầm trộm quan sát, cũng đem thôn dân có dấu hiệu phát bệnh cách li đi. Nhưng như vậy chung quy cũng không phải là biện pháp, vì thế bọn họ liền tìm được đoàn người Tiểu Tứ. Sư phụ Tiểu Tứ lại một người mơ hồ, hắn không tinh thông dịch thuật phương Đông, đối với sử dụng luyện kim thuật của phương Tây nhưng là dày công tôi luyện. Hắn mang đến tễ thuốc có thể chế trụ loại vi khuẩn này, cho đến lúc này, chuyện La Trang mới tính là kết thúc. Nhưng mà bậc cha chú chúng ta lại phát hiện, vi khuẩn này đã không đơn giản như lúc đầu người nọ mang ra truyền đi, giống như đã bắt đầu có dấu hiệu lan ra, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là trong căn cứ quân sự đã lộ ra. Người phụ trách quyết định thật nhanh, phái một đại đội binh lực canh giữ căn cứ quân sự, nhưng mà cuối cùng, chỉ có một người trở lại. Người nọ khi được phát hiện, đã muốn hấp hối, trong miệng hắn vẫn lặp lại một câu: quái vật đến rồi, quái vật đến rồi. Lúc ấy tất cả mọi người không hiểu gì, trong một căn cứ quân sự vứt đi như thế nào sẽ có quái vật. Nhưng mà rất nhanh, bọn họ chỉ thấy từng tên binh lính vào trong miệng đích quái vật."

"Thôn dân La Trang?" Tôi nhịn không được đánh gảy lời Đình Đình Tang.

"Không phải, thôn dân La Trang không lợi hại như vậy, quái vật này là thứ cậu gặp trong giáo đường kia."

"Nhưng cậu ngay từ đầu không nói như vậy với tớ a! Vì cái gì muốn gạt tớ? !" Tôi tâm tình có chút kích động, cảm giác mình lúc trước liền ngu ngốc như vậy chẳng hay biết gì, nói tình nghĩa bằng hữu đâu? !

"Có một số việc không biết so với biết tốt hơn nhiều." Đình Đình Tang nhìn thấy bộ dáng tôi kích động, bất đắc dĩ thở dài, "Trừ phi chuyện tái diễn, nếu không tớ không thể cho các cậu biết chuyện quá khứ, đây là một trong những điều kiện năm đó."

"Điều kiện? Năm đó đàm phán nội dung rốt cuộc là cái gì? Còn có người thừa kế. . . . . ."

"Hỏi xong chưa?"

----------------------------------------------

Editor đã trở về, bất quá chủ lâu đã ngưng viết từ hơn 3 tháng trước, nhưng mình vẫn sẽ edit hết những phần chưa edit, còn sau đó thì phải trông chờ vào chủ lâu.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com