4. ASHES
Yoongi có thể nhìn thấy Jungkook đang đi đi lại lại trong phòng qua cửa sổ. Anh không chắc mình có nên nói cho cậu biết sự có mặt của bản thân hay chỉ nên đi về thôi. Đã quá nửa đêm rồi và đáng lẽ cả hai giờ này nên nằm yên trên giường mới phải.
Anh cảm thấy trống rỗng. Quá nhiều xúc cảm mâu thuẫn đang dày vò tâm trí anh và anh không thể kiểm soát chúng. Tất cả đều quá sức đối với anh.
Tất cả mọi thứ đều có cảm giác sai lầm. Nói dối và giấu giếm gia đình anh chuyện đó. Phải lẻn vào rừng mỗi đêm để gặp người anh không hề hiểu rõ. Bị đánh dấu. Phải rời xa người bạn đời của mình.
Cảm giác ghê tởm tựa như cơn sóng trào tới và ngay khi anh chuẩn bị rời đi, anh nghe thấy giọng Jungkook qua cửa kính.
"Ah! Anh đang làm cái quái gì ở đây thế?"
Họ nhìn nhau lâu đến mức người nhỏ tuổi không thể chịu đựng được nữa và cậu băng ngang căn phòng để mở cửa sổ.
"Hyung.."
Anh không đáp lại. Đi vào có lẽ không phải là một ý hay. Con sói bên trong anh đang nổi điên tới tận xương tủy và anh sợ mình sẽ quát cậu khi lại nhìn thấy thái độ phục tùng của Jungkook.
"Vào đi, hyung."
Anh thở dài, đầu hàng và từ từ leo vào phòng.
Một mùi hương quen thuộc bao trùm lấy anh và Yoongi thư giãn, không khí ấm áp phần nào khiến anh thoải mái. Jungkook đóng cửa sổ sau lưng anh và bắt đầu xoa xoa cánh tay mình để thêm nhiệt.
"Em có thể mặc áo vào, em biết chứ." Yoongi thở dài.
Người trẻ tuổi hơn khựng lại và mắt cậu mở to.
"P-Phải. Một cái áo. Đúng vậy."
Yoongi nhìn xung quanh căn phòng anh vừa rời đi vài tiếng trước, tiếng sột soạt của chàng omega đang tìm một cái áo. Anh cuối cùng quyết định ngồi xuống giường, ánh mắt hướng xuống bàn tay mình.
"A-Anh lạnh không? Cần chăn, socola nóng hay gì đó chứ?"
Giọng nói kéo Yoongi ra khỏi suy nghĩ của anh. Anh nhìn lên cho tới khi mắt hai người chạm nhau và anh không thể không cảm thấy biểu cảm của Jungkook thật đáng yêu. Mái tóc đỏ của cậu hơi bù xù như thể cậu vừa tắm xong và môi cậu hơi hé mở, đôi con người màu nâu nhìn anh đầy lo lắng, quan tâm đồng thời có chút bối rối. Yoongi chế giễu.
"Em đúng là rất giống mẹ mình. Xinh đẹp và mọi thứ."
Anh nhìn lại những ngón tay mình và từ không khí im lặng trong phòng có thể đoán được cậu nhóc có lẽ đã hóa đá bởi lời khen và rằng hai má cậu có lẽ đang ửng hồng.
"Anh ổn thôi, Kookie. Anh không cần gì cả."
Cái giường lún xuống khi cậu ngồi xuống kế bên anh.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Anh còn không biết nên bắt đầu từ đâu. Nên nói gì. Hay thậm chí là làm cách nào để nói ra.
Anh biết rằng anh cảm thấy không ổn.
Nhưng anh cũng biết rằng anh đã lầm lỗi với bầy đàn của mình.
Anh hướng ánh nhìn lên trần nhà, trắng nhợt và nhàm chán, trước khi chuyển sang quan sát bàn của Jungkook.
"Anh không biết nữa, chỉ là..."
Và rồi anh nhìn thấy nó. Màn hình máy tính. Bức hình trên đó. Phòng tắm hơi và hai gã đàn ông. Một người nằm trên băng ghế và một người phía dưới.
"Cái đ** gì vậy Jungkook?"
Cậu Omega hơi co người lại trong trạng thái phòng vệ bởi tông giọng của Yoongi, bản chất (Omega) trong cậu trỗi dậy. Nhưng khi cậu để ý thấy anh đang nhìn gì đấy, cậu hơi thẳng người dậy và chuyển ánh mắt theo.
Yoongi thề anh có thể nghe thấy tiếng chửi thề bật ra khỏi miệng cậu khi cậu phóng đi tắt máy tính.
"Ô-Ôi chúa ơi, em xin lỗi."
Jungkook quay người lại và tuyệt vọng đứng trước màn hình nhằm nỗ lực che đi đoạn video đã không còn ở đó nữa. Đôi con ngươi của cậu mở to và cậu nhìn lung tung khắp phòng. Mọi nơi trừ hướng Yoongi đang ngồi. Tại sao em ấy lại thở hổn hển như vậy.
"Không sao." Yoongi nói, nhẹ nhàng cười. "Anh đoán là mình có hơi bất ngờ."
Chàng Alpha đứng dậy và đi vòng quanh phòng. Anh đang nhìn vào những đồ đạc trong phòng, những thứ trên tường, nhưng anh không thực sự chú ý mấy. Anh đang cố sắp xếp lại suy nghĩ bởi anh cần nói mọi thứ một cách rõ ràng.
Và bởi vì đó là nói với Jungkook.
Là cậu nhóc hàng xóm nhỏ hơn anh bốn tuổi, nhưng là người mà anh luôn chơi cùng. Là người mà anh luôn chia sẻ mọi thứ, từ những chuyện xấu hổ nhất cho tới những vấn đề trọng đại của alpha. Là người đã nắm tay anh khi anh không thể ngừng khóc lúc mặt trời đi xa quá lâu và tâm trí anh chỉ là một mảng tăm tối, đen đặc như bầu trời đêm.
Đó là người bạn thân nhất của anh và anh muốn kể cho cậu nghe mọi thứ, nhưng đó cũng là Jungkook.
Là Jungkook người đã hôn lên má anh sớm hôm đó. Và là Jungkook khi ánh mắt cậu nấn ná trên gương mặt anh lúc cả hai nhìn nhau hay những khoảnh khắc bàn tay cậu vô tình chạm vào tay anh.
Là Jungkook mà có lẽ Yoongi cũng có cảm tình.
"Hyung". Giọng cậu gần như thầm thì. "Hyung, anh có mùi khác."
Cậu Omega bước lại gần cho tới khi cách anh một khoảng.
"Thật kì lạ? Em không nhận ra mùi này?"
"Được rồi, nghe này."
"Nó có khiến em tổn thương không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến người lớn tuổi hơn giật mình và anh nhìn cậu, sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt.
"Điều anh muốn nói, có khiến em đau lòng?"
"Jungkook..."
"Vậy thì em không muốn nghe."
"Jungkook, làm ơn, hãy nghe anh."
Nhưng cậu không nghe. Thay vì vậy cậu xoay người và quay đầu đi ra phía cửa. Yoongi ngay lập tức dừng cậu lại bằng cách nắm lấy cổ tay Jungkook, khiến cậu giật ngược lại và kêu lên.
Tiếng kêu của Jungkook đáng thẳng vào tâm trí Yoongi. Sâu hơn những gì anh từng cảm nhận. Những hành vi yếu đuối thể hiện sự phục tùng luôn là một sự cám dỗ rất lớn đối với Alphas, khiến cho họ càng muốn kiểm soát mọi thứ hơn nữa. Phải, anh đã từng cảm nhận được, cảm giác quay cuồng khiến lồng ngực anh như thiêu đốt bởi những hành vi này gây ra. Nhưng không hế giống với cảm giác lúc này.
Và rồi cơn giận dữ được bồi đắp suốt mấy ngày qua bùng nổ và con sói bên trong đang khiến cho sự bình tĩnh của anh bị đẩy tới giới hạn chịu đựng khi anh sợ rằng mình sẽ quát cậu. Cảm giác muốn nắm quyền để trả thù cho việc bị đè xuống.
Jungkook gần như bị quăng vào bức tường, rên rỉ khi lưng cậu tiếp nhận cú shock. Mắt Yoongi đã trở thành màu vàng, mạnh mẽ và đầy uy quyền. Lông mày hơi cau lại vì tập trung và tay anh dặt hai bên đầu cậu.
"Hyung?"
Cái mẹ gì đang xảy ra với mình vậy? Yoongi tự hỏi khi mọi thứ trở nên quá rõ ràng với anh rằng anh đang không làm chủ được chính mình. Nhưng cơ thể anh nóng hầm hập và tầm nhìn đang dần mờ đi.
Yoongi đã không còn là Yoongi nữa. Bây giờ, anh là một Alpha.
Anh không thể kiềm nén được tiếng gầm gừ dần thoát ra khỏi cổ họng hay cách môi anh khẽ nhếch lên để lộ hàm răng trắng loáng.
Mỗi giây trôi qua Jungkook càng thêm lo lắng, hoàn toàn bất ngờ trước thái độ của người bạn thân của mình. Nếu như cậu đang ở trong hình dạng sói thì có lẽ đuôi cậu đã cụp xuống giữa hai chân từ lâu. Nhưng giờ đây cậu chỉ có thể im lặng, mắt mở to và hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cậu bấu đang lấy vạt áo chính mình.
Rồi Yoongi gầm lên. Và chỉ cần như thế. Sợi dây bình tĩnh cuối cùng trong đầu Jungkook đứt tung.
Cậu nhanh chóng xoay đầu sang một bên, cho phép người đối diện tiếp cận cổ mình, và mắt nhắm lại đầy phục tùng.
"Đừng làm như vậy với anh, Kookie." Yoongi lầm bầm và anh cảm thấy như mình càng thêm kích động.
Anh cúi đầu xuống và gần như cọ mũi mình vào làn da đang phơi bày ra trước mặt. Anh muốn cắn vào chúng. Và đánh dấu cậu.
Ngay khi anh ép sát cậu hơn nữa, cảm giác ấm áp từng đợt dâng lên trong người anh và anh chợt ngừng lại, trán tựa vào phần tường phía trên vai Jungkook.
Những kí ức lóe lên trong tâm trí anh, những nụ hôn và những cái vuốt ve, tất cả đều có cảm giác chân thật. Những tiếng thở dài đầy thỏa mãn và cả cảm giác ẩm ướt trên cổ. Ngay lúc này đây, tất cả đều trở nên quá chân thật.
Hoseok.
"Mẹ nó. Mình không thể."
Và Yoongi đã quên đóng cửa sổ lại sau lưng khi anh phóng ra khỏi phòng Jungkook.
_____________________
Jungkookie ah~~ ;;-;;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com