Chương 28
Chương 28: Họ hàng
Liên tiếp mấy ngày Phác Xán Liệt đều đi sớm về muộn, đi đi về về đến mức làm cửa hàng hoa quả đóng cửa suốt. Nhưng Biên Bá Hiền chẳng để ý lắm, áp lực kéo dài làm hắn không ở mãi được trong nhà. Còn ra ngoài đi dạo thì những lời đàm tiếu càng ngày càng mạnh cứ nhắm vào lỗ tai hắn mà xuyên.
May mà tám nhảm không phải nộp tiền, nếu không thì cả nước chỗ nào cũng có người nghèo.
Hắn ngậm kẹo mút đi lung tung, chốc lát đã đến Bát Tự lâu. Có lẽ chỉ có nơi này mới có thể cho hắn chút thân thiết, nhắc mới thấy cũng lâu rồi mà hắn vẫn chưa thưởng thức qua trà bánh nổi danh trong lâu.
Địa vị của hắn mấy ngày nay một bước lên mây, nhân viên thấy hắn lập tức mời hắn lên phòng riêng trên lầu.
"Tứ gia, hôm nay không lên tầng cao nhất sao?"
Biên Bá Hiền vứt que kẹo còn thừa lại vào khay của kẻ kia rồi huơ huơ tay, "Lấy ít đồ ăn đồ uống, tôi ngồi đây một lát."
Nhân viên lập tức đáp lời rồi xoay người đi ra, đóng cửa lại. Bát Tự lâu có thể nổi tiếng ở vùng đất này như vậy, ngoại trừ có hội Liệt Nhân đứng đằng sau, bản thân nó cũng đã là nơi thu hút người khác.
Phòng riêng không lớn, đủ cho một người duỗi chân duỗi tay nằm xuống lăn hai vòng. Xung quanh dán giấy dán tường tốt nhất, cửa đóng lại hợp thành một tấm bách điểu đồ. Đầu bàn đối diện không thêm tường, ngoài lan can tử đàn còn có cô gái đánh đàn nhảy múa cho anh xem. Đương nhiên không phải theo phong cách đẹp mà tục như trong những club đêm, cũng không phải tư thế kẻ cầm quạt người cầm đàn. Ở đây có một phong thái đặc biệt mà nơi bình thường không thể có được.
Biên Bá Hiền xem rất hứng thú, cắn hạt dưa một hồi thì người nhân viên kia đẩy cửa đi vào. Biên Bá Hiền ngửi mùi, sâu thèm ăn liền thò cả ra, cổ vươn dài, có chút không thể chờ được nữa. Cửa vẫn không đóng hẳn lại, để lại một khe hở nhỏ có thể nhìn ra ngoài.
Hắn nhìn thấy một người mặc âu phục đen bước nhanh qua, phía sau còn có mấy người đi theo. Người đó vóc người cao lớn, dáng rắn rỏi thẳng tắp, không nhìn thấy rõ mặt nhưng sao vẫn thấy quen mắt.
Giống Phác Xán Liệt, cũng giống anh Liệt.
Hắn không để tâm đến việc ăn điểm tâm nữa, dồn bước đuổi theo ra cửa. Nhưng thấy người kia tiến vào thang máy, Biên Bá Hiền đi cầu thang bộ vẫn không đuổi kịp. Cuối cùng đành trơ mắt nhìn người kia lên một chiếc xe thể thao, nhanh chóng đi mất.
Biên Bá Hiền thở hổn hên mấy lần, kéo người bên cạnh đang nhìn theo chiếc xe kia mà hỏi đôi câu, biết anh Liệt đi bàn chuyện làm ăn, có lẽ là đơn hàng khó giải quyết kia.
Điện thoại trong túi rung lên mấy lần, Biên Bá Hiền lấy ra nhìn, hiện một hàng cuộc gọi nhỡ.
"Chuyện gì vậy, đòi nợ à?"
A Bá ở đầu bên kia cuống đến phát khóc, "Anh ơi, anh mau đến đây đi, A Lại đâm người rồi!"
Biên Bá Hiền trợn mắt, chẳng hề sốt ruột chút nào. A Bá A Lại đều là tay chân quản khu của hắn, chuyện làm bị thương người ta như thế này bình thường khó tránh khỏi xảy ra, vì thế Biên Bá Hiền chẳng để tâm nhiều. Còn bảo phục vụ gói chỗ điểm tâm vừa rồi lại, cầm theo rồi đi bộ đến quán bar đó.
"Thấy máu còn ít à? Cuống đến như thế được tác dụng mẹ gì, có muốn đi giết lợn mấy hôm không?" Biên Bá Hiền lấy bánh trà xanh trong túi ra nhét vào miệng A Bá, an ủi trái tim bị kinh hoảng của thằng bé.
"Tứ gia, anh đừng ăn nữa, làm thế nào bây giờ."
"Người đâu?"
A Bá dẫn Biên Bá Hiền đi vào bên trong, một phòng riêng từ cửa đã bắt đầu dính đầy vết máu bắn, càng vào trong càng nhiều hơn. Trên sofa có một người đang nằm, bộ dạng sống dở chết dở, quần áo đều nhuộm đỏ. Biên Bá Hiền liếc mắt nhìn, nhìn ra là đâm vào bụng người ta rồi.
"Cầm máu rồi à?"
A Bá gật đầu.
"Vậy không phải được rồi sao, chờ tỉnh lại thì cho ít tiền. Lăn lộn lâu thế rồi mà vẫn chưa học được gì à?" Biên Bá Hiền không nhịn được mà lườm tên kia một cái.
"Tứ gia... đưa, đưa đến bệnh viện đi."
Biên Bá Hiền dúi mạnh đầu tên kia một cái vẻ tiếc hận mài sắt không thành kim, "Đưa đến bệnh viện cái gì? Muốn vào khám ngồi à!"
"Vậy, vậy hay là, hay là để A Lại ra tự thú đi..." Bộ dạng A Bá chỉ thiếu mỗi hai hàng nước muối nữa là thành khóc.
Biên Bá Hiền cũng thấy hơi lạ, bình thường hai tên này còn tàn nhẫn hơn hắn. Đánh nhau đập phá toàn dẫn đầu, mắt còn chẳng thèm chớp một cái.
"Mày nói thật với anh, tên này, có phải rắc rối không."
"Anh!" A Bá quỳ thẳng xuống với hắn, "Anh, là em không ngăn A Lại lại, tại em!"
Biên Bá Hiền bị màn một khóc hai quậy của gã làm bực mình, càng lúc càng bất an, hắn túm tóc A Bá bắt gã ngẩng đầu lên.
"...Người này, người này là... nhị công tử của nhà Tống cục trưởng."
Nghe xong câu này, con ngươi trong mắt Biên Bá Hiền co lại. Tống cục trưởng là cục trưởng nào? Là kẻ đứng đầu cục quản lý đất đai!
"Mẹ kiếp mày..." Biên Bá Hiền đạp người kia ngã lăn ra đất, cú đạp này dùng lực rất mạnh, đến cả cái bàn bên cạnh cũng bị đá văng theo, "Mẹ kiếp thằng ranh con, thành sự không đủ bại sự có thừa!"
Nếu là lúc trước thì Biên Bá Hiền chắc vẫn không thèm để ý như trước. Không phải là con ông cháu cha chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng sao? Hắn ở đây còn hiếm lạ gì? Nhưng giờ hắn có việc cầu cạnh người ta, không tránh khỏi nhún nhường.
Hắn cũng chẳng để tâm đến chỗ điểm tâm trong tay vứt xuống đất, dính đầy máu chỉ trong chốc lát, hắn vừa vội vàng xử lý hiện trường vừa nghe A Bá sướt mướt giải thích đầu đuôi câu chuyện.
Thực ra cũng không trách được A Lại, hai người họ cũng coi như là trừ hại vì dân. Tống Thanh, cũng chính là nhị công tử đen đủi kia hít ma túy trong phòng riêng. Hại bản thân thì thôi đi, lại còn buôn ma túy. Đừng nói trong khu của Biên Bá Hiền, trong toàn bộ khu vực hội Liệt Nhân quản lý không thể có chuyện một mình bán ma túy.
Anh muốn hít thì tự hít của mình đi. Nhưng anh không thể buôn bán trên địa bàn của tôi, trừ phi vụ buôn bán này tôi có tham gia, có thu lợi nhuận, thì tùy anh thích làm gì thì làm.
Nhưng từ khi anh Liệt lên đến nay, việc buôn ma túy hầu như không còn nữa. Thậm chí trong một số khu vực lớn còn ra lệnh cấm hút chích buôn bán ma túy. A Lại A Bá có lòng tốt khuyên nhưng Tống Thanh không nghe. Lằng nhằng mãi khó tránh khỏi nói mấy câu khó nghe, chọc phải cơn giận và tính háo thắng của A Lại, thế là thành ra thảm kịch.
Biên Bá Hiền hít một hơi thuốc lá, "Được rồi." Hắn vỗ vai A Bá, thằng bé vẫn còn sợ đến run rẩy, hắn cũng không đành lòng trách gã thêm, "Trước cứ chữa cho người ta đã, đồn cảnh sát thì chắc chắn phải đến một chuyến rồi. Đến lúc bị hỏi thì cứ nói là anh đâm."
"...Hả? Anh Tứ... Cái này, đừng, anh không cần phải gánh tội này giúp bọn em!" A bá càng hoảng, thiếu chút nữa là quỳ sụp xuống.
"Hừ, nói không nghe nữa đúng không? Mày có bản lĩnh hay anh có bản lĩnh? Đến lúc đó có thể anh Liệt sẽ vào lôi anh ra, mày thì được đãi ngộ như thế chắc?" Biên Bá Hiền đạp gã một phát, "Không phải kim cương thì đừng có đi cắt sứ, cút ngay."
"Cảm, cảm ơn Tứ gia!"
A Bá quỳ xuống đất đội ơn đội nghĩa mà dập đầu với hắn, Biên Bá Hiền chẳng thèm nhìn lấy một cái, nheo mắt đi ra ngoài. Thực ra lòng hắn cũng không chắc chắn lắm, hắn không dám chắc anh Liệt có nhân lúc này mà từ bỏ hắn luôn không. Bất quá nói thế nào đi nữa thì hắn vào đó rồi, cơ hội ra ngoài cũng cao hơn A Bá. Nhìn bộ dạng hai đứa trẻ ranh, Biên Bá Hiền thực sự có chút không đành lòng.
(Người đâu?)
Điện thoại rung lên, Biên Bá Hiền lôi ra nhìn, là tin nhắn Phác Xán Liệt gửi cho hắn. Mắt hắn hơi sáng lên, từ sau lần đổi điện thoại, đây là lần đầu tiên liên lạc. Bình thường không chơi game thì cũng xem video, hơn nữa hai người phần lớn thời gian đều ở cùng nhau, ra ngoài cũng báo trước với đối phương nơi cần đến, vì thế hầu như chẳng gọi điện mấy lần.
Biên Bá Hiền gọi cho anh nhưng vừa tút được một hồi thì bị tắt ngay. Sau đó Phác Xán Liệt nhắn tin cho hắn, (Ồn, không tiện.)
Biên Bá Hiền dẩu môi, thực sự không nghĩ ra được Phác Xán Liệt có thể đến chỗ nào ồn được. Ở chung với ông chủ Phác lâu như vậy, một không thấy anh ra ngoài uống rượu xã giao, hai không thấy anh đi khu đèn đỏ. Hàng ngày ngoại trừ nhập hàng hay ra ngoài đi dạo một vòng ra, thời gian còn lại đều ôm điện thoại ngồi trong cửa hàng.
(Tôi lát nữa sẽ về, anh đang ở đâu thế?)
Điện thoại im lặng một lúc, chừng một phút sau mới sáng lần nữa. Biên Bá Hiền thấy kỳ lạ, mình cầm cái cục sắt thông minh này liền cảm thấy thời gian còn chậm hơn cả rùa bò. Lúc tin nhắn đến, rung dọc một đường kích thích tim co rút theo.
(Tôi sắp về đến nhà rồi.)
Phác Xán Liệt hỏi một đằng trả lời một nẻo, Biên Bá Hiền bĩu môi, bóng dáng cửa hàng đã xuất hiện trong tầm mắt hắn. Mà từ một hướng đường khác, một chiếc xe ba bánh cũng đang hối hả chạy về phía này, Biên Bá Hiền từ từ cong khóe môi, bước nhanh hơn, khi sắp tới gần lại bất giác đi chậm lại, giả vờ như tình cờ mà chào Phác Xán Liệt.
"Yo, trùng hợp ghê!"
Ông chủ Phác trông hơi nghiêm túc, anh nhíu mày quan sát cậu từ trên xuống dưới một lượt rồi thở phào.
"Chỗ chú Cung có ba thiếu một, cứ kéo tôi đến đánh mạt chược mãi."
Chú Cung chính là nguồn cung cấp hàng cho Phác Xán Liệt, người cần cù chăm chỉ trồng mảnh đất của chính mình kia. Biên Bá Hiền đã gặp đôi lần, một người nông dân rất thành thật, tuổi tác cũng không nhỏ nữa, chỉ thích mỗi đánh mạt chược. Chỉ tội nhà có hai con trai, bạn già thì mất rồi, cứ thiếu mất một chân. Bình thường chỉ đành chơi cờ tỉ phú, nhưng ngứa tay thì vẫn phải nhờ đến mạt chược.
Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt đứng phía trước lấy chìa khóa ra mở cửa, hôm nay anh mặc một chiếc áo phông màu xanh sẫm, bắp thịt lộ ra ngoài căng phồng lên, đường nét rất đẹp. Biên Bá Hiền không nhịn được mà giơ tay ấn lên bả vai anh, Phác Xán Liệt ngơ ngác quay lại liếc nhìn hắn, "Hả?"
Giọng vừa trầm vừa mê hoặc.
"Tôi bảo này," Biên Bá Hiền tựa cằm lên vai Phác Xán Liệt, "Trong nhà ông chủ Phác có anh em gì không?"
Phác Xán Liệt không hiểu ra sao, nhẹ nhàng đẩy hắn xuống rồi thay giầy ở cửa, "Tôi con một."
"Không nhất định phải là ruột, họ hàng cũng được." Biên Bá Hiền bám theo anh đến tận nhà vệ sinh.
"Làm gì, tra hộ khẩu à?" Phác Xán Liệt buồn cười nhìn hắn.
"Tôi không có việc thì tra hộ khẩu anh làm gì." Biên Bá Hiền lườm anh một cái, "Tôi luôn cảm thấy anh Liệt của bọn tôi quen quen."
Phác Xán Liệt nhíu mày, "Bọn tôi, anh Liệt?" gọi thân thiết quá nhỉ.
Biên Bá Hiền thấy giọng anh là lạ bèn cẩn thận nghiền ngẫm lại bốn chữ này, không thấy có vấn đề gì liền đập anh một cái, "Chẳng lẽ là anh Liệt của bọn anh chắc, ý tôi là, anh có biết họ hàng nào thuộc hắc đạo không?"
"Cậu cảm thấy lão đại các cậu quen mắt thì sao lại đổ lên đầu tôi?"
"Tôi chưa từng thấy chính diện anh ta, anh ta toàn quay mông về phía tôi thôi. Nói năng cũng chẳng được hai câu. Thỉnh thoảng nhả ra một hai chữ, tôi còn tưởng anh ta bị chướng ngại chức năng ngôn ngữ nữa." Biên Bá Hiền chống tay lên khung cửa mà nói xấu lão đại nhà mình, không để ý đến sắc mặt Phác Xán Liệt, "Bảo anh ta không hài lòng với tôi thì lại mua xe cho tôi, cho tôi tiền, còn chia đàn em cho tôi. Tôi thấy cứ kỳ kỳ, tên đó có phải là thần kinh không bình thường không nhỉ?"
"Rầm" một tiếng, Phác Xán Liệt đóng sầm cửa lại, khóa trái từ bên trong, chặn đứt màn lải nhải của người kia.
"Này, tôi nói nghiêm túc đấy! Tôi thấy bóng lưng anh ta rất giống anh, Phác Xán Liệt! Anh nghĩ kỹ lại xem có phải anh có họ hàng nào..."
"Không có! Kiếp này không có! Kiếp trước, kiếp sau cũng không có!"
Biên Bá Hiền nghe tiếng gào kèm tiếng nước bên trong, sờ sờ mũi, hơi đau, bị cánh cửa của Phác Xán Liệt va phải. Có gì ghê gớm đâu, dữ gì chứ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com