Chương 37
Chương 37
Bốn cánh môi dán vào nhau, cảm giác chưa bao giờ có, tựa như dòng điện đồng thời từ nơi giao nhau lan ra khắp cơ thể hai người. Không hẹn mà cùng muốn thở dài một hơi.
Giống như một miếng bánh gato xinh đẹp, vừa sợ phá hỏng bề ngoài của nó lại khát khao mùi vị của nó. Giờ cẩn thận dùng nơi mềm mại nhất trên cơ thể chạm vào, sự đẹp đẽ vượt quá cả tưởng tượng làm cơ thể từ đầu mày đến ngón chân, mỗi một tế bào đều dễ chịu đến mức nở ra.
Biên Bá Hiền chưa từng ngờ được rằng hắn sẽ hôn một người đàn ông, hơn nữa còn kinh ngạc phát hiện ra rằng cảm giác tuyệt vời vô cùng. Tuyệt đến mức muốn nhiều hơn nữa, tuyệt đến mức từng sợi tóc của hắn đều rung lên vì thích.
Thế là hắn ngậm lấy môi dưới của Phác Xán Liệt, mím môi mình lại mút. Hắn tưởng người cuồng sạch sẽ như ông chủ nhỏ, ngụy cung Xử Nữ, thường nghĩ linh tinh, tính toán chi li, thời gian mặt giãn ra không nhiều, lông mày cứ xoắn xuýt, môi cũng sẽ cứng lắm, nhưng không ngờ lại mềm như kẹo dẻo. Biên Bá Hiền hơi muốn cười, không phải cười nhạo, mà là nụ cười như ngâm trong mật.
Vì hắn cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại ấm áp đang lướt trên môi mình, từng chút từng chút như khiêu khích, chạm một cái rồi rụt lại ngay. Rồi cảm thấy như không đã mà lại tiến ra lần nữa, rơi xuống cánh môi như chuồn chuồn lướt nước.
Biên Bá Hiền học theo anh mà vươn đầu lưỡi ra, liếm thẳng lên môi Phác Xán Liệt. Từ khóe môi bên này lướt đến khóe môi bên kia, mút lấy từng vân môi một. Mãi đến khi mút ra vị rỉ sắt mới nhận ra mình đã cắn rách cả môi người ta.
Phác Xán Liệt cười khẽ một tiếng, cũng không để ý, anh giơ tay nâng cằm Biên Bá Hiền lên, luồn đầu lưỡi mình vào công thành đoạt đất. Anh nghĩ hôn hắn đã khá lâu rồi nhưng cứ sợ Biên Bá Hiền không nghĩ như anh. Giúp đỡ lẫn nhau còn có thể miễn cưỡng gọi là anh em, nhưng hành vi hôn môi thân mật quá, hàm ý không rõ ràng. Nhịn đã quá lâu rồi, lại thêm nụ hôn chậm chạp càng làm anh không chịu nổi.
Hạt nhân bạo lực ẩn sâu trong cơ thể như pháo hoa được châm ngòi, nổ tung ra. Liếm mút, lao đến, liều mạng xoay đầu lưỡi, khuấy tung nước bọt trong miệng Biên Bá Hiền, vẫn không chịu nghỉ như lúc trước. Còn muốn dùng răng trên, cắn xé, lôi kéo, hận không thể một miếng nuốt luôn chỗ thịt mềm vương đầy mùi vị của Biên Bá Hiền vào bụng.
Biên Bá Hiền chửi thầm một câu "mẹ kiếp", chỉ thấy trời đất chớp mắt bỗng quay cuồng, trên người có một bóng đen bao trùm. Nước bọt không khống chế được mà chảy xuống từ khóe môi, hơi thở cũng đứt quãng, bị đầu lưỡi Phác Xán Liệt chặn trong cổ họng, chỉ cảm thấy mặt đang đỏ nhừ lên. Nhưng tay vốn nên để trên bả vai đối phương đẩy ra thì lại từ từ vòng quanh vai Phác Xán Liệt, ôm chặt lấy, ép lên người mình như không muốn sống.
Hơi thở giao nhau càng hổn hển, không hẹn mà cùng luồn bàn tay mình vào áo đối phương, xoa lên cơ thể đầy rẫy vết thương.
Đương nhiên đau, những vết thương ấy đều kêu gào, nảy lên. Nhưng nụ hôn thật lâu vẫn chẳng muốn dừng lại kia đã đóng kín mọi cảm giác của hai người, chỉ tham lam muốn vui vẻ như thế giới đã đến ngày tận thế.
Phác Xán Liệt nhìn không cường tráng nhưng cơ bắp trên cơ thể vẫn rất rắn chắc, có lẽ có liên quan rất lớn đến chuyện bình thường phải làm việc chân tay. Bàn tay Biên Bá Hiền lướt trên đó, cảm nhận làn da mịn màng và một lớp mồ hôi mỏng. Đầu ngón tay cẩn thận tránh không đụng vào vết thương nhưng lại không muốn dịch sang nơi khác.
Phác Xán Liệt ngậm lưỡi Biên Bá Hiền, dùng lưỡi chạm lưỡi, hàm răng cẩn thận cọ xát. Hai tay dạo quanh eo Biên Bá Hiền một vòng rồi xông thẳng đến hai điểm trước ngực. Móng tay nhẹ cạo mấy lần rồi dùng lòng bàn tay ôm lấy, kéo ra rồi đột ngột buông tay. Đương nhiên là có hơi đau, nên liền đặt tay lên chỗ đó xoa xoa như an ủi.
Người Biên Bá Hiền run lên, thậm chí còn hơi cong lưng xuống. Hắn muốn kêu đau nhưng lại cảm nhận thấy khoái cảm, môi lưỡi vẫn chưa buông ra, chỉ cho phép hắn phát ra mấy tiếng rên rỉ.
"Giơ tay." Phác Xán Liệt buông môi lưỡi hắn ra, chống người dậy, nói bằng giọng khàn khàn.
Biên Bá Hiền mơ màng thở gấp, nghe lời theo bản năng. Đầu vừa rời khỏi cổ áo liền bị Phác Xán Liệt vừa cấp tốc cởi áo ra hôn.
Sau đó là quần ngoài, đến cả quần trong cũng bị cởi ra một thể. Cảm giác da thịt dán vào nhau kỳ diệu hơn rất nhiều khi còn cách một lớp vải. Hai người dùng cơ thể trần trụi của chính mình vuốt ve cơ thể của đối phương, sau đó ngón tay cùng đưa về một nơi.
Cổ tay Biên Bá Hiền bị Phác Xán Liệt nắm chặt, đặt ở xương cùng của Phác Xán Liệt. Ngẩng đầu lên, trong mắt là vẻ mặt như cười như không của Phác Xán Liệt, ngón tay của anh cũng đang để ngay chỗ mông hắn.
"Muốn làm gì?" Đầu lưỡi đỏ thậm của Phác Xán Liệt nhẹ nhàng đảo qua môi, thu lại mấy vết nước vẫn chưa kịp nuốt.
"Như anh thôi." Biên Bá Hiền cong môi cười với anh, không chịu yếu thế.
Mà dáng vẻ đó, cùng khóe mắt đỏ lên, đáy mắt trong veo như nước và cánh môi sưng đỏ lên vì hôn, khiến Phác Xán Liệt nhìn mà tim run lên.
"Em biết?" Đầu ngón tay Phác Xán Liệt lần xuống dưới mông Biên Bá Hiền.
Biên Bá Hiền thấy hơi ngứa, không tự chủ được mà vặn eo, vẫn nghiêm túc nói, "Không biết."
"Nhưng luôn có lần đầu tiên." Biên Bá Hiền bổ sung.
Phác Xán Liệt cười khẽ, hôn lên chóp mũi Biên Bá Hiền, "Đã nhẫn nhịn sắp điên rồi, lúc thế này không thích hợp để em luyện tập đâu." Anh cúi người, nói nhỏ bên tai Biên Bá Hiền, "Để lần sau cho em thử, luyện đến thông thạo mới thôi."
Ngón tay anh vẫn đặt phía dưới người Biên Bá Hiền, kẹp giữa phần thịt mềm bắt đầu mất kiên nhẫn mà cử động. Biên Bá Hiền suy nghĩ một chút, liếc nhìn phía dưới của Phác Xán Liệt đã ngóc đầu lên từ lâu, rất đáng thương. Thế là gật đầu nói, "Vậy được."
Đương nhiên sau đó bỗng phát hiện ra ban đầu chỉ định dừng ở hôn thôi, không ngờ lại phát triển thành thế này, và đó đều là chuyện sau này.
Phác Xán Liệt lại quấn lấy môi hắn lần nữa, nhiều hơn mấy phần thân mật, ngả ngớn và nũng nịu. Biên Bá Hiền nhẹ nhàng đáp lại, chỉ cảm thấy kỹ thuật hôn của anh giỏi lạ thường. Sau đó nhìn thấy Phác Xán Liệt lấy trong ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường ra một lọ bôi trơn và bao, con ngươi như muốn nhảy ra ngoài.
"Này, mấy thứ này, anh, anh luôn để trong nhà sao?"
Hắn không có thói quen lục ngăn kéo, đồ của bản thân vốn đã ít lại còn thích vứt lung tung. Phác Xán Liệt sắp xếp lại cho hắn rồi toàn để ở chỗ dễ thấy cho hắn tiện tìm.
Phác Xán Liệt gật đầu, mở nắp ra bóp một đống to lên lòng bàn tay, "Không phải để ý mấy chuyện này, mở chân ra nào."
Biên Bá Hiền ngẩn ra không động đậy, giờ hắn nằm trên giường đối diện với một người đàn ông rồi mà còn bắt hắn chủ động mở chân ra, như vậy làm khó hắn quá rồi. Phác Xán Liệt đương nhiên cũng hiểu, bật cười rồi gập chân Biên Bá Hiền lại, đỡ đầu gối từ từ chen người mình vào giữa hai chân Biên Bá Hiền.
Biên Bá Hiền cảm thấy có thứ gì đó mát lạnh mềm mịn thoa lên mông mình. Hắn "A" một tiếng, cảm thấy mặt nóng rực lên, không nhịn được mà dùng cánh tay che mắt lại.
Phác Xán Liệt không cản, đầu ngón tay vòng quanh vị trí xoa bóp mấy lần, xoa giãn những nếp nhăn rồi từ từ với vào trong.
Ban đầu thì không phải không thoải mái, chỉ là cứ thấy dị dị, Biên Bá Hiền hừ hai tiếng, hơi nhấc mông lên để Phác Xán Liệt tiến vào dễ dàng hơn. Khi Phác Xán Liệt cho ngón tay thứ ba vào, cảm giác thành ruột bị nới ra làm hắn co ngón chân. Hơi đau nhưng không phải không chịu được, so với những vết thâm tím trên lưng thì còn nhẹ nhàng chán. Chỉ là hô hấp đã bị cản lại, có chút khó thở.
Một tay khác của Phác Xán Liệt nắm lấy cậu em của Biên Bá Hiền, lòng bàn tay vẫn còn dính gel bôi trơn trắng mịn. Lúc lên lúc xuống, thỉnh thoảng vòng qua chỗ đỉnh, đảo qua đầu lỗ, còn mang theo tiếng nước. Biên Bá Hiền thấy thoải mái, miệng thoát ra mấy tiếng rên rỉ, cảm giác quái dị phía sau cũng không khó chịu quá.
Còn trong cơ thể từ từ có một luồng nóng rực dâng lên, dọc theo bụng dưới thiêu đốt đến tận đáy lòng, khiến hắn không nhịn được mà vặn người, ngứa, cả cơ thể đều khó chịu.
"Anh, anh phun xuân dược... a... trong phòng à?" Giọng Biên Bá Hiền cũng trở nên mơ màng khiến chính hắn sợ hết hồn.
Phác Xán Liệt dùng mũi huých mở cánh tay hắn ra, hôn lên mí mắt hắn, "Không có, trong gel bôi trơn có chút ít thành phần đó. Em cảm thấy sao?"
Biên Bá Hiền hừ mấy tiếng, không nhịn được mà dùng mu bàn chân chà vào eo Phác Xán Liệt, "Đến đi."
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thì âm thầm cắn răng, mẹ kiếp, dám hạ thuốc cho bố mày, rồi sau này tính sổ.
Cũng không biết là do kỹ thuật của Phác Xán Liệt quá thành thạo khiêu khích làm ham muốn tăng cao, hay là do tác dụng của thuốc, hoặc do sự kích thích hình thành giữa hai người. Nói chung là lúc Phác Xán Liệt tiến vào không đau như tưởng tượng. Có chút trướng mơ hồ nhưng Phác Xán Liệt chầm chậm đâm mấy lượt liền bị khoái cảm do ma sát với thành ruột nhấn chìm.
Biên Bá Hiền một lần nữa không nhịn được mà than thở kỹ thuật của Phác Xán Liệt quá giỏi, cho dù đã nhịn đến đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn kiềm chế tìm điểm mẫn cảm của Biên Bá Hiền. Bụng dưới của hắn đột nhiên căng lên, bắp đùi run rẩy, hắn không khống chế được mà rên mấy tiếng, Phác Xán Liệt liền biết tiếp theo nên làm thế nào.
"A...A..." Biên Bá Hiền nhẹ giọng hô, cố gắng ép mình không được lên tiếng nhưng lại không chịu được sự kích thích của tình dục.
Còn Phác Xán Liệt đương nhiên vô cùng thích tiếng rên rỉ len lén của hắn, thứ vùi trong cơ thể hắn lại căng to hơn. Ban đầu còn khống chế được lực mà chín nông một sâu, dần dần như dã thú từ chốn lao tù được phóng thích, bất ngờ bắt đầu đâm rút mạnh mẽ.
Biên Bá Hiền thả lỏng cơ thể tùy ý người phía trên thao túng, ngoại trừ kẹp chặt nơi nóng rực của đối phương co rút từng cơn như muốn khắc họa lại bề ngoài của thứ đó. Hắn có thể cảm nhận được từng mạch máu đang nảy lên của Phác Xán Liệt cùng sự ma sát với thành ruột mình trong từng nhịp ra vào.
Hắn i i a a ôm lấy cổ Phác Xán Liệt, liếm mồ hôi trên cổ anh. Mặn, nhưng vô cùng gợi cảm.
"Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền..." Phác Xán Liệt vẫn liên tục chuyển động phần hông, miệng lẩm bẩm gọi tên người phía dưới.
"Ư... ừ..." Cũng không biết là đáp lời anh hay đang ngây ngất. Biên Bá Hiền hôn qua hầu kết của Phác Xán Liệt, cắn xương quai xanh, đầu lưỡi liếm lên vết roi đỏ rực.
Hắn cảm thấy cả người đều như bị châm lửa, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt sạch sẽ lý trí. Rồi lại tham lam cảm giác ấy, hận không thể từ sớm đến tối đều gắn chặt lấy người này.
Phác Xán Liệt lại một lần mạnh mẽ đâm đến, đẩy Biên Bá Hiền dịch về phía đầu giường. Biên Bá Hiền chống vào ngực anh mà đung đưa hông như không nỡ để anh rút ra ngoài. Khooái cảm và thích thú khiến cơ thể hắn bay bổng như cả người đang vắt trên mây, còn chân thì cong lên đặt ngay rìa mây, vui vẻ đung đưa cẳng chân. Vừa sợ rơi khỏi đám mây vừa ham mê kích thích đó, khát khao cao hơn nữa, cao hơn nữa...
"A!" Hắn cắn một cái lên vai Phác Xán Liệt, co chặt phía trong.
Đương nhiên, Phác Xán Liệt bị hắn cắn đau, vai anh còn đang rướm máu với đầy vết thương đây. Đồng thời không chống lại được hơi nóng và sự kích thích trong cơ thể Biên Bá Hiền, anh hít sâu một hơi.
"Phác Xán Liệt..." Biên Bá Hiền liếm lên dấu răng chính mình cắn vào vai đối phương, lầm bầm nói như tự nói với chính mình, "...Chúng ta là gì của nhau?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com