Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8


Chương 8: Gió thổi mông trứng lạnh

Có lúc Đô Cảnh Tú đúng là một đứa trẻ con rất đáng ghét, có thể giày vò bạn, lại làm bạn không thể làm gì khác, đành phải theo ý cậu ta, lại không thể tức giận được.

Sáng sớm sáu giờ đã thấy cậu ngồi chồm hỗm ngoài cửa chờ, tay xách sữa đậu nành bánh quẩy ngon nhất bên phố Bính vẫn còn đang tỏa hơi nóng. Cả ngày cứ bám sau lưng Biên Bá Hiền, mãi đến tận mười giờ đóng cửa mới đi về.

"Cậu hết chuyện làm rồi à." Biên Bá Hiền đã bị cậu quấy rầy đến chẳng còn phát cáu nổi từ lâu, khi nói chuyện chỉ còn vẻ hết cách.

"Hề hề," Đô Cảnh Tú trước khi lên tiếng lại quen miệng cười, "Anh, những vết thương khác của anh còn đỡ, riêng cái răng này thì chúng ta phải trồng cái mới đúng không nào? Không thể nói chuyện mà hở gió được, mất hình tượng lắm."

"Hình tượng của bố chỉ dựa vào một cái răng đó sao?" Biên Bá Hiền nhướn mày vứt miếng vỏ dưa hấu vào mặt Đô Cảnh Tú.

"Không không không, anh từ đầu đến chân đều phát ra ánh sáng, thứ gì cũng không che lấp được!" Đô Cảnh Tú sờ mũi, nhìn phần lợi màu đỏ lộ ra ở lỗ hổng mỗi lần Biên Bá Hiền nói, "Anh, anh không cảm thấy khó chịu sao? Đến ăn cũng bị lọt mất một ít mà."

Biên Bá Hiền nghĩ ngợi, ban đầu đúng là hơi không thoải mái. Miệng nhai cái gì cũng cảm thấy chỗ đó trống trống, cảm giác trống trống đó chui thẳng vào dạ dày, ăn cái gì cũng không thấy đầy. Nhưng giờ đã quen rồi, có cái lỗ thì ăn cũng không bị mắc răng nữa. Chỉ là thỉnh thoảng nói chuyện nhả chữ không rõ, Phác Xán Liệt cứ cười hắn suốt mà vẫn chưa thể "cao" một cái với anh ta được. Vì sao à? Hở mà, nói "chao" chẳng có hình tượng gì cả.*

(*) Từ chửi thề 操, phát âm là "cao" nhưng do hổng răng nên thành "chao", em chịu em không tìm được từ chửi thề nào tương đương =.,=

Cuối cùng, Biên Bá Hiền vẫn đồng ý kiến nghị của Đô Cảnh Tú, bất đắc dĩ leo lên cái xe điện của Đô Cảnh Tú mà đến phòng khám răng trên phố Ất xem thử.

Lão bác sĩ kia đeo một cặp kính tròn trên mũi, nhìn người còn phải nheo mắt. Biên Bá Hiền thực sự hơi nghi ngờ mắt của ông ta thế kia liệu có trồng răng cho hắn được không.

Ông ta cầm cái kính nhỏ nghịch mãi trong miệng Biên Bá Hiền, "Định làm loại nào?"

Biên Bá Hiền nặn nặn má, toàn bộ cằm đã tê rần, lúc này trồng răng giả cũng chẳng cần gây tê nữa. Hắn còn chưa lên tiếng thì Đô Cảnh Tú đã cướp lời, "Cái nào đắt thì làm loại ấy, chúng tôi không thiếu tiền!"

Biên Bá Hiền lườm một cái, ông bác sĩ này giọng đặc âm Đông Bắc, làm khẩu âm của Đô Cảnh Tú cũng lạc xệch đi.

Hắn nằm trên cái giường màu trắng bên cạnh, miệng bị nhét thứ gì đó màu trắng, mùi vị là lạ, cảm giác cũng quái lạ. Biên Bá Hiền chỉ cảm thấy mình xuống khỏi cái giường này rồi, đảm bảo cằm sẽ bị trật khớp. Đến khi hắn nhấc được người xuống khỏi giường, chân hắn đã mềm nhũn cả ra. Kết quả ông bác sĩ già lấy thứ trong miệng hắn ra, xem xét một hồi rồi nói,"Ngày mai đến trồng răng cho cậu."

Không ngờ ngày mai cũng phải ăn hành, Biên Bá Hiền thực sự muốn đập luôn cái phòng khám này. Ra cửa mới phát hiện trời đã tối rồi. Về đến cửa hàng hoa quả thì không ngửi thấy mùi cơm nước, điều này làm tâm trạng Biên Bá Hiền đã không tốt lại càng bực bội.

Tên Phác Xán Liệt này chắc chắn là nhân cơ hội mà ngược đãi mình đây mà. Thấy mình không về nên ăn hết cơm đây mà. Cái tính keo kiệt tính toán này, đúng là phải cho đi lột da.

Nhưng cũng oan cho Phác Xán Liệt, anh bận bịu đến tận bây giờ, người toàn mồ hôi. Vất vả mãi mới rảnh được mà vào phòng tắm tắm táp. Kết quả đang tắm thì vòi hoa sen trên đỉnh đầu ngừng chảy nước. Anh mới xoa xà phòng lên người xong, đang chà rất hăng, tất cả đều là bọt trắng.

"Ơ?"

Anh nhớ anh đã nộp tiền nước rồi cơ mà, tính lại thì cũng đâu phải cuối tháng, không đến nỗi không đủ dùng chứ. Đưa tay mở cánh cửa lá sách trên cửa sổ, lão Vương đối diện đang tắm rất vui vẻ, cách một con phố mà vẫn có thể nghe thấy lão đang hát "Một đóa hoa nhài mới đẹp làm sao"**. Vậy tức là không phải do két nước của phố có vấn đề.

"Ai đang ở ngoài vậy? Biên Bá Hiền? Ranh con có phải cậu về rồi không?"

Gào lên nửa ngày vẫn không ai đáp lời, Phác Xán Liệt chọc mạch vào lỗ phun nước của vòi hoa sen, trông chờ kỳ tích có thể xảy ra không. Nhưng mặc cho anh dùng sức loay hoay với cái vòi thế nào thì vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Bất đắc dĩ, đành phải cầm khăn mặt lau hết bọt xà phòng trên người mình rồi lấy một chiếc khăn tắm lớn bao quanh phần người dưới, xỏ dép đi ra ngoài xem. Van nước trong nhà để ở ngay bên cạnh két nước, còn phải bò lên cái sân thượng cao hai tầng lầu. Phác Xán Liệt một tay giữ khăn, một tay bám lan can trèo lên, bình thường không mấy khi đi cầu thang này, giờ giẫm lên ván gỗ có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt.

Dựa vào tia sáng rọi ra từ cửa sổ nhà mình, Phác Xán Liệt nhìn thấy đúng là van nước đã bị đóng. Anh không nhịn được mà chửi, không biết thằng ranh con mù dở nào, để anh bắt được thì anh nhất định phải cho nó nhìn chút màu sắc.

Phác Xán Liệt đang nghiến răng xoay lại cái van, do nhiều năm không tu sửa nên bên trong gỉ hết, muốn vặn trở lại phải mất không ít sức. Cái tay đang giữ khăn mặt vừa mới đặt lên van xoay thì người dưới lạnh ngắt, cái khăn che chắn xoẹt một đường vòng cung rất đẹp rồi rơi mất.

"Ê!"

Phác Xán Liệt kinh ngạc hô lên một tiếng, đưa tay ra định bắt lấy nhưng không kịp. Thằng ranh con mà anh nói đang vẫy vẫy cái khăn trắng chạy thẳng xuống đất, còn huýt sáo rất hả hê. Phác Xán Liệt tức đến mức phổi muốn nổ tung, mẹ kiếp anh đúng là nuôi ong tay áo rồi, mất công đối xử tốt với hắn, giờ hắn còn quay lại đốt mình một cái rõ tàn nhẫn.

"Biên Bá Hiền! Tên khốn kia!" Phác Xán Liệt chỉ vào hắn mà gào, gió mùa hè không mát lắm nhưng lộ chim cò trên phố thế này, Phác Xán Liệt thực sự không thể mặt dày mày dạn chấp nhận được, "Cậu trả khăn lại cho tôi!"

"Không trả, xem anh bắt tôi kiểu gì."

Biên Bá Hiền làm mặt quỷ với anh, chỉ là màn đêm tối mịt, không biết người trên phố có nhìn rõ được không, dù sao thì hắn cũng thấy rõ được cơ thể trần trụi của Phác Xán Liệt là được rồi.

"Đệch..." Phác Xán Liệt muốn xuống túm lấy người mà đánh, nhưng trên phố vẫn chưa hết người. Thỉnh thoảng lại có người đi tản bộ qua, anh nào dám. Giờ anh đã thực sự cảm nhận được cái gì gọi là gió thổi mông trứng lạnh, nghiến răng nghiến lợi muốn đem thằng ranh kia chặt ra rồi cho vào nồi luộc.

Anh đè thấp giọng, sợ gào to quá lại khiến người khác tới, "Van nước cũng là do thằng ranh cậu khóa vào phải không!"

Biên Bá Hiền hừ một tiếng không nói không rằng, Phác Xán Liệt khổ sở, anh trêu ai chọc ai mà tối mờ tối mịt vẫn phải chịu khổ ở đây.

"Cậu, cậu muốn làm gì, có đùa thì cũng đừng đùa ông quá thế này chứ. Cậu chờ đấy cho ông, Biên Bá Hiền, nuôi cậu mất công rồi!"

Biên Bá Hiền nhìn dáng vẻ đã mặt 囧 mà còn nghiến răng nghiến lợi của anh mà cười ngất ngưởng, Phác Xán Liệt một tay che phía dưới, mắt còn đảo khắp bốn phía sợ có người đi qua. Biên Bá Hiền chính là muốn đùa anh đây, ai bảo anh không phần cơm cho hắn, giờ hắn đã đói đến mức da bụng dính vào lưng rồi.

Nhưng vừa bắt đầu đùa, nhìn dáng vẻ khó chịu của anh, không biết sao lại không muốn tha cho anh nữa.

"Ê, Phác Xán Liệt, đừng che nữa, hàng tốt chẳng lẽ không nên đem ra xem sao? Buổi tối ăn thứ ngon lành gì mà nuôi được hàng to thế." Biên Bá Hiền huýt sáo, ánh mắt còn lướt xuống phía dưới của Phác Xán Liệt, miệng phun ra toàn lời hạ lưu.

"Mẹ kiếp bớt nói linh tinh đi cho tôi," Được người khác khen chỗ ấy to đàn ông ai mà chẳng vui, nhưng có thể thay địa điểm khác được không? Phác Xán Liệt sắp không ngóc đầu lên được nữa rồi, "Ăn cái con khỉ, đang đứng uống gió đêm đây này."

"Ai lấy mất trứng anh rồi! Anh bỏ ra cho tôi xem một cái thôi, che kín vậy làm gì!" Biên Bá Hiền thầm lườm, còn giả ngu với ông à.

"Biên Bá Hiền! Thằng ranh con kia cậu ăn no rửng mỡ à, rốt cuộc là muốn làm gì!"

"Tôi nhổ vào, ai ăn no, bố còn chưa có miếng nào vào bụng đây! Còn anh thì ăn no uống say chẳng chừa cho bố tí nào. Tôi muốn làm gì á, muốn trả thù anh!" Biên Bá Hiền huýt sáo, tay cầm cái khăn lên vẫy.

Phác Xán Liệt thấy hắn lại hắng giọng như sắp mở mồm ra gào, khiến mình trở thành tiêu điểm cho mọi người nhìn. Anh cuống lên, lớn từng này rồi nhưng vẫn chưa xấu mặt thế này bao giờ, "Ai ăn rồi! Bố cũng đang đói đây!"

Biên Bá Hiền liếc anh một cái, đương nhiên là không tin. Nhưng Phác Xán Liệt không thích nói tục, còn hay mắng hắn không có văn hóa. Giờ người này một câu bố hai câu bố, xem ra đúng là bị trêu cho phát cáu rồi.

"Bố cả chiều bận trông quán, vừa mới nghỉ đi tắm thì ăn cái mông à! Mẹ kiếp óc cậu bị chó ăn rồi à, tự đi mà xem nồi niêu đã động vào chưa!"

Biên Bá Hiền hơi chột dạ, hắn chun mũi, quả thực không ngửi thấy mùi thức ăn gì. Lại chạy biến vào trong bếp, nồi sạch đến một giọt nước cũng không có. Thức ăn sáng sớm Phác Xán Liệt mua ngoài chợ về cũng vẫn để nguyên trong rổ, chưa đụng đến.

Hắn rụt cổ lại, biết mình làm chuyện dở hơi rồi. Cảm giác sợ bị chủ nhà đuổi ra ngoài lập tức ào đến, tay còn cầm nguyên cái khăn che vừa lột từ trên người chủ nhà xuống xong. Biên Bá Hiền run run bò lên sân thượng, giương mắt nhìn Phác Xán Liệt rồi nở nụ cười rất không tự nhiên.

"Ông chủ Phác." Ngọt ngào gọi một tiếng, cung kính dâng khăn lên.

Phác Xán Liệt hung dữ lườm hắn một cái, quấn hai ba cái che kín lại xong liền tránh Biên Bá Hiền, đi xuống. Bị đông cứng ít cũng phải mười mấy phút, đi mà chân mềm cả ra.

"Ông chủ, ông chủ!" Biên Bá Hiền sợ bị anh đuổi đi thật, giờ mình không có giấy tờ cũng không có chỗ ở, "Là tôi não teo, lên cơn, anh đừng giận mà."

Phác Xán Liệt vẫn không để ý đến hắn, vào phòng tắm mở nước ra rồi rửa sạch bọt xà phòng đã khô trên người mình. Biên Bá Hiền vẫn còn ở ngoài dài giọng la, "Ông chủ! Anh là đàn ông mà! Cởi trần ở bên ngoài lâu như thế mà mặt không hề biến sắc, rất trâu bò."

"Hơn nữa, ông chủ Phác, cái ấy của anh mẹ kiếp to thật đấy! Lúc dựng thẳng lên chắc chắn còn cao hơn tháp Eiffel!" Biên Bá Hiền nói tới mức nước bọt bay tía lia, cái gì khen được là nói hết, cái gì dễ nghe là nói hết, "Đó chính là máy bay chiến đấu giữa đàn ông với nhau đấy, ông chủ, lúc dùng chắc chắn rất sướng... nhỉ... ừm..."

Cánh cửa phòng tắm đột ngột mở ra không hề báo trước, cạnh cửa lướt sát qua mũi Biên Bá Hiền, lộ ra vẻ mặt sầm sì của Phác Xán Liệt.

"Cậu muốn thử?"

Biên Bá Hiền nghẹn họng, đối diện với ánh mắt tàn nhẫn của Phác Xán Liệt, bản lĩnh nhanh mồm nhanh miệng lập tức biến mất sạch.

"Đi tắm đi, tắm xong ra ăn cơm."

Nói xong, Phác Xán Liệt liền đi sát qua Biên Bá Hiền mà ra ngoài. Mùi xà phòng trên người anh phả vào mặt Biên Bá Hiền, còn mang theo cả hơi nước nóng vẫn đang bốc lên. Trong đầu Biên Bá Hiền toàn là cơ thể trần trụi của Phác Xán Liệt, không biết có phải do ánh đèn không mà làn da màu mật ong kia tỏa ra thứ ánh sáng đặc biệt hấp dẫn. Nhưng ánh mắt của người kia thì hắn chưa thấy bao giờ, trong giây lát đã làm hắn nghi ngờ, người này có thật là Phác Xán Liệt không.

Biên Bá Hiền cảm thấy mình thiếu oxi rồi, hắn đóng cửa phòng tắm lại rồi mở hé cửa sổ ra. Gió đêm mát rượi thổi vào trong phòng, hắn mới cảm thấy mặt mình bớt nóng.

Đá giầy, cởi sạch đồ trên người, cúi đầu nhìn xuống thứ giữa hai chân mình, trong đầu lại lóe lên hình ảnh thứ đó của Phác Xán Liệt. Tuy nhìn không được rõ nhưng dù xa xôi tèm nhèm nhưng vẫn đủ hoành tráng. Biên Bá Hiền bĩu môi, nắm lấy cậu em nhỏ nhìn, tuy cũng không nhỏ nhưng chắc chắn không bì được với của Phác Xán Liệt.

Trong chính tình hình rất dễ bị hiểu lầm đó, Phác Xán Liệt tông cửa vào. Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, nhất thời đều không phản ứng lại. Phác Xán Liệt nhìn tay Biên Bá Hiền đang cầm tiểu Bá Hiền, rồi lại nhìn khuôn mặt đang hơi đỏ lên của Biên Bá Hiền, lúng túng.

"Anh anh anh, không phải anh đi nấu cơm rồi sao?" Biên Bá Hiền đến nói năng cũng cà lăm rồi.

Phác Xán Liệt định thần lại, đột nhiên cười không có ý tốt, bước một bước dài chặn ngang eo Biên Bá Hiền vác lên rồi đi ra ngoài.

"Đm anh Phác Xán Liệt! Mẹ kiếp bỏ bố xuống! Làm gì, làm gì vậy!"

Làm gì vậy! Bố đang không mặc cái gì hết mà!

____

(**) Một câu hát trong bài "Hoa nhài" của Hoắc Tôn.
_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com