Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Purgatory

Tôi bị mắc kẹt bên trong một bức tường rỗng mà không thể bị phá vỡ, mắc kẹt bên trong một cơ thể biết đi mà không phải đang sống thực sự. Mắc kẹt giữa chốn thiên đường và nơi địa ngục, giữa tình yêu và sự mất mát.

Tôi bị mắc kẹt và đó là tất cả những gì tôi phải gánh chịu.


Tôi nhìn sang Wheein, điếu thuốc vẫn đang ngoe nguẩy ở giữa đôi môi em, đôi mắt em đỏ và chứa đầy những giọt nước mắt không thể trào ra. Em nhìn chăm chăm vào con đường, biến mất đằng sau một vệt khói. Màn đêm càng sẫm màu, tôi càng mất dần đi cảm xúc, con số mà tôi có. Tôi lại trở lại là một con người đã chết và cho dù một phần trong tôi đang cố thuyết phục rằng Moonbyul vừa mới bỏ cuộc, nhìn vào Wheein, tôi biết đây không phải là lúc đó. Cô gái mà tôi đã gặp ba năm trước giờ xuất hiện trở lại, tê cứng và vô cảm, chỉ hít thở lấy không khí xung quanh, nhịp đập của trái tim em rất yếu khiến tôi không thể nghe thấy nó rung lên bên trong chiếc xe này, cứ như thể chúng tôi là hai hồn ma trốn chạy trong đêm tối trên một chiếc xe hơi tưởng tượng.

Tôi cắn chặt hàm lại, dường như tôi có thể cảm thấy có cái gì đằng sau lưng mình, khiến đôi cánh của tôi bị đau và làm cho cạnh của từng chiếc lông trở nên sắc như lưỡi dao. Bàn tay phải tôi không thể kiểm soát mà quấn lấy cổ em, ngón cái tôi ấn mạnh vào đường mạch máu khiến em dường như sắp nghẹt thở. Tôi thấy cổ mình nóng ran, cái cảm giác thật đến nỗi cứ như thể nó đang ôm trọn lấy tôi vậy.

Tôi đẩy mạnh em ra sau cánh cửa lần nữa và tôi lại thấy cột sống mình khá đau, một tiếng rên muốn thoát ra khỏi cổ họng tôi nhưng may thay tôi đã kìm lại và không để nó phát ra ngoài. Wheein không khánh cự. Nắm tay tôi siết chặt lại khiến cơ thể em càng bình tĩnh hơn. Tôi có thể cảm thấy hơi thở của em nặng nề như thế nào, làm sao để em vẫn có thể hít thở được. Em mỉm cười nhẹ với tôi, ho lên vài tiếng.

"Nào Wheein," tôi nói qua từng kẽ răng, những chiếc lông đang ngày một sắc hơn, xung quanh chỗ ngồi và thân ảnh nhỏ của em. "Hãy cho tôi thấy em còn sống đi."

Em hít một hơi sâu và vẫn cứ ho. Cổ tôi bắt đầu thấy đau và tôi có thể cảm thấy phổi mình như đang bốc cháy. Tôi thả em ra khỏi vòng tay mình, em lại ngồi xuống ghế, điếu thuốc vẫn được những ngón tay thon dài của em giữ lấy. Em vẫn ho, nhìn tôi trong đau đớn, đôi mắt em chất chứa một cảm xúc kì lạ đến tôi cũng không thể nào lý giải nổi.

"Chúng ta nên tìm một nơi để em nghỉ ngơi," tôi lẩm nhẩm trong khi nhìn vào con số sáng lên trong chiếc radio. 2:37 sáng. Em nhìn vào chiếc điện thoại, nhấn vào biểu tượng bản đồ.

"Có một khách sạn cách đây không xa." Em thầm thì, chạm vào cổ họng mình, tôi cho rằng nó vẫn còn đau, em bỏ cây kẹo ra.

"Tại sao em lại nói em yêu tôi?" tôi hỏi, lên cao giọng trong khi một nỗi đau buốt mà tôi cảm nhận đang ở giữa xương bả vai với đôi cánh.

"Bởi vì em yêu chị, Yongsun," em nói trong khi đội lại chiếc mũ, tên tôi vuột ra khỏi đôi môi em một cách rất tự nhiên, làm tôi nhớ đến một cô gái sợ sệt mà mình từng gặp khi tôi vẫn là một con người. "Tại sao chị lại cứu em?" em hỏi, đôi mắt cún con màu đỏ của em nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng của tôi.

"Tôi không phải là người hay nghe lời cha mình và cái cách ông ấy làm việc," tôi lẩm nhẩm một cách lười biếng, những ngón tay lại đang tìm kiếm một điếu thuốc khác. Em thở dài và nhìn xuống dưới tay mình, que kẹo vẫn đang di chuyển bên trong miệng em. Tôi đã tự hứa với bản thân mình rằng sẽ không bao giờ nói với Wheein lý do thực sự tại sao tôi lại cứu em ấy. Tôi sẽ không nói đến việc cô gái trẻ này khiến tôi cảm thấy thế nào khi tôi nhìn thấy em bị kéo vào trong nhà mình. Ít nhất là không phải bây giờ. Giờ đã quá muộn rồi. Lúc này tôi chỉ làm theo bất cứ điều gì mà giọng nói thù hận đang văng vẳng trong đầu tôi sai bảo, tôi nghe theo lòng ham muốn trả thù của nó.

"Rẽ vào đây," Wheein lắp bắp bằng giọng nói run run, tôi nhìn theo hướng mà em ấy đang chỉ. Đó là một khách sạn nhỏ bao quanh bởi ánh đèn neon màu hồng. Tôi ra khỏi xe ngay sau Wheein, nắm lấy tay em và đan từng ngón tay vào nhau, thân ảnh nhỏ của em lại rung nhẹ với mỗi một đụng chạm ấy.

"Hãy nhớ là," tôi thì thầm bằng một giọng trầm khi tiến sát lại gần tai em, "ngoài em ra thì chẳng ai có thể nhìn thấy tôi cả." Em gật đầu rồi đi vào bên trong, đặt phòng rồi bước từng bước mệt mỏi lên cầu thang. Tôi theo ngay phía sau, bàn tay tôi vẫn nắm chặt lấy bàn tay em. Em bước vào phòng rồi nhìn một lượt, đôi môi vẫn đang bận nghịch với que kẹo, rồi, em đóng cửa lại.

"Nói dối em đi," đột nhiên em mở lời, ném que kẹo đi, "làm ơn đi, Yongsun, nói dối em đi." Giọng nói em như khẩn khoản, đôi mắt ngọt ngào của em lại giàn giụa nước mắt. "Hãy nói chị cũng cảm thấy có chút gì đó với em đi, cho dù là một giây thôi cũng được."

Tôi nhìn em, đôi cánh tôi tưởng chừng như nặng trĩu, đau như bị cắt, giống như có ai đang kéo đôi cánh của tôi xuống rồi quấn quanh người tôi vậy. Móng tay tôi bấu sâu vào sau lưng, tìm mọi cách để có thể dừng cơn đau này lại. Em bước đến gần và ôm tôi thật chặt, những ngón tay em chạm vào cánh của tôi, làm cho chúng cảm thấy dễ chịu hơn, cứ như thể sự động chạm của em chính là liều thuốc dành cho tôi. Tôi không di chuyển, móng tay tôi vẫn bấu chặt đằng sau lưng.

Tay em dịch chuyển và rồi lồng các ngón tay của chúng tôi vào với nhau.

"Tay chị lạnh quá," em thầm thì, "lạnh như chính trái tim của cha em khi ông ấy đánh thuốc và khiến em tin rằng chị chỉ là một nhân vật mà bộ não em đã tạo ra mà thôi." Kết thúc câu nói đó, tôi lại thấy nhưng nhức nơi đôi cánh, rồi lại nhanh chóng biến mất khi em chạm tay vào nó.

Tôi nhấc em lên và chân em quấn quanh hông tôi, khuôn mặt chúng tôi chỉ cách nhau có vài inch. Em càng nói, tôi càng thấy mình yếu đi trước đôi mắt ầng ậng nước và đôi môi khô khốc. Ngón tay tôi trải dài theo đường xương hàm của em, đến bờ môi dưới, khẽ nhấn tay mình xuống cằm rồi nhấc đầu em lên, để lại một nụ hôn lạnh khe khẽ chỗ cổ họng. Tôi bay lên rồi khẽ khàng đặt em nằm xuống giường, cơ thể tôi còn đang lơ lửng giữa không trung ngay phía trên người em.

Tôi lại đưa ngón tay mình xuống đôi chân dài của em, vẽ một đường ngoằn nghèo cho đến khi tôi chạm vào đùi em ấy. Tôi hạ thấp cơ thể mình xuống, ấn đôi môi mình lên phần bụng mịn màng của em khi nó không được che bởi cái áo crop top này.

"Giữ chặt lấy," tôi nói và tay em quấn quanh cổ tôi, đôi môi em tìm đường hướng đến đôi môi tôi. Nhanh chóng di chuyển đầu mình và khuôn mặt em được kéo vào cổ tôi, để lại một nụ hôn nhẹ nơi đó. Tôi sẽ hôn em ấy, nhưng không phải là cách này. Tôi xoay ngược cơ thể mình lại, giờ thì em đang ở bên trên tôi, cả hai cơ thể vẫn trôi nổi trong không khí. Tôi để em hôn cổ mình, bàn tay tôi vẫn chạy dọc thân ảnh nhỏ bé của em, giữ cho cơ thể em sát lại cơ thể của tôi hơn nữa.

Những kí ức về làn da mềm mại với nhiều vết sẹo lại lấp đầy bộ não tôi. Chúng tôi vẫn lơ lửng trên không và tôi đã sẵn sàng cho một cú rơi tự do, nhưng tôi có thể cảm thấy đôi cánh của mình đang mất dần. Tôi ước rằng em sẽ có cách nào đó để đưa tôi trở lại, để đôi chân tôi không dính một hạt bụi bất kể tôi đặt chúng xuống đâu đi chăng nữa, và khiến mọi người nhận ra sự tồn tại của tôi.

Tôi muốn em buông tôi ra, những nụ hôn của em như thiêu đốt da thịt tôi vậy, để lại từng cái dấu với thật nhiều cảm giác tội lỗi và đau đớn. Lắc lắc đầu, tôi đưa bản thân mình trở lại thực tế, tôi kéo nhẹ tóc em, nâng khuôn mặt em lên, vì thế em mới có thể nhìn thẳng vào tôi được. Tôi cần phải kết thúc chuyện này trước khi nó kết thúc tôi một lần và mãi mãi.

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt em rồi lại lia ánh nhìn xuống đôi môi ấy, nụ hôn đã sẵn sàng, để đưa em sang thế giới bên kia. Tôi trải dài ngón tay mình theo đường xương hàm em, nắm lấy chiếc cổ trắng và để chúng tôi rơi xuống chiếc giường queen size, nơi mà cô gái với đôi mắt màu cacao sẽ tìm thấy cái chết của mình. Tôi liếc nhìn cơ thể em lần cuối cùng, nhìn vào từng tĩnh mạch màu xanh đang ẩn mình dưới làn da màu caramel ấy, đôi mắt khép kín, rồi mái tóc rối, đôi môi hé mở ánh lên màu đỏ anh đào vì que kẹo khi nãy.

Tôi hôn lên đùi em trong khi cởi cúc chiếc quần jeans, rồi để môi mình đặt lên từng vùng da nơi xương chậu em ấy. Tôi đưa môi mình lên phần bụng, ngón tay tôi cởi cái áo của em ra. Tôi muốn dành thời gian của mình, dành trọn khoảng thời gian dài này, trải dài lên làn da em bằng đôi môi lạnh cóng của mình trước khi tôi chạm đến điểm đó.

Nhưng rồi, có cái gì đó ngăn tôi lại. Xương quai xanh của em có một vết mực đen, một hình xăm được vẽ hoàn hảo trên làn da trắng sứ. Tôi nhìn vào nó một lúc lâu, cho đến khi em vòng tay ôm lấy cổ tôi, nâng khuôn mặt tôi lên để bốn con mắt khóa chặt vào nhau.

"Thuần khiết," em nói, nhìn xuống xương quai xanh, ngón tay em miết lên dòng chữ được in đậm lên làn da của mình, "đó là cái cảm giác khi chết nó sẽ như thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com