Chương 6
Sau bữa cơm, Lưu Chí Hoành hưng trí dào dạt đề nghị đi hát Karaoke.
Bọn họ ôm lấy nhau, mặt mày vui vẻ. Tới đây tôi mới ý thức được, mọi người trân trọng đoạn thời gian đó đến nhường nào. Bọn họ ở thời điểm thiếu niên tươi đẹp nhất mà quen biết nhau, coi nhau là anh em, ở bên nhau vượt qua gian nan trên con đường thực hiện ước mơ.
Tôi nghĩ nếu thời gian có thể dừng lại, như vậy bọn họ nhất định hy vọng khoảng khắc kia sẽ không trôi qua.
Dừng lại ở thời điểm bọn họ tùy ý vui cười đùa giỡn.
Dừng lại ở thời điểm bọn họ vì ước mơ mà rơi lệ.
Dừng lại ở thời điểm Vương Nguyên ở bên cạnh Vương Tuấn Khải.
Dọc đường đi, Vương Nguyên không nói gì, ngoại trừ trầm mặc cũng chỉ có trầm mặc.
Sau khi cùng Vương Tuấn Khải đi toilet trở về, anh ấy liền trở nên như vậy.
Tôi muốn an ủi anh, lại không biết sắp xếp từ ngữ thế nào.
Bởi vì, tôi không phải là phương thuốc chữa lành cho anh ấy.
"Nguyên Nguyên." Lần đầu tiên tôi gọi anh ấy như vậy, giống như kêu một đứa con nít.
Anh ấy há miệng, có chút kinh ngạc nhìn tôi.
"Nếu anh mệt vậy chúng ta về đi." Tôi gần như cầu xin mà nhìn anh ấy.
Vương Nguyên cho rằng tôi lo lắng thân thể của anh, lắc đầu, cười trấn an tôi.
Anh ấy giương mắt nhìn thân ảnh đi phía trước của Vương Tuấn Khải, bóng lưng hắn to lớn, mang theo một chút tàn nhẫn.
Vương Nguyên cúi đầu, đá đá mũi chân, lầm bầm nói, "Anh không mệt đâu."
May mắn đèn đường không quá sáng, Vương Nguyên không thấy được biểu tình của tôi có bao nhiêu khó coi.
Tôi có thể hiểu được Vương Nguyên.
Bởi vì tôi biết, anh ấy đối với Vương Tuấn Khải, có bao nhiêu khát vọng.
Tôi cùng Vương Nguyên ngồi ở một góc, trong lòng lại tràn ngập cô đơn.
Anh ấy ngẩn người, tôi cùng anh ấy ngẩn người.
Anh ấy nói chuyện, tôi cùng anh ấy nói chuyện.
Anh ấy muốn uống rượu giải sầu, tôi uống cùng anh ấy.
Thời điểm ly rượu đầu tiên rót vào cổ họng, tôi đã muốn khóc.
Tôi không biết mình làm những thứ này có ý nghĩa gì, giúp anh ấy bảo vệ tình cảm với Vương Tuấn Khải, cẩn thận không để cho anh ấy biết, cẩn thận che dấu tình cảm của mình.
Vương Nguyên, rốt cuộc em có thể làm cho anh cảm động không?
Loại tình yêu có được nhưng nắm không được, khổ sở lại chỉ có thể cười, len lỏi vào tâm trí khiến người ta mất đi cảm giác.
Vương Nguyên, em và anh đều đau giống nhau.
Anh vĩnh viễn không biết, em đối với anh cũng có bao nhiêu khát vọng.
Khi nhạc dạo của "Hành tây" vang lên, tôi và Vương Nguyên đều sợ ngây người.
Vương Dịch Phong cầm mic, nói câu cảm ơn với từng người.
"Đại Nguyên, Khải gia, Tử Ngư, còn nhớ bài hát này không? Tớ vẫn nợ mọi người một tiếng cảm ơn, hôm nay sẽ trả cho mọi người. Cảm ơn mọi người đã cho tớ... một đứa mồ côi cha mẹ có được những người bạn tuyệt vời. Tớ cảm ơn số phận, cảm ơn mười năm này, chúng ta vẫn còn có thể ở cùng nhau."
Vương Dịch Phong nói rất chân thành, khiến người khác cảm động.
Nghê Tử Ngư đề nghị Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải hát lại ca khúc này một lần nữa.
Không thể từ chối, làm sao có thể từ chối?
Vương Nguyên cười cầm lấy mic.
Rõ ràng đau lòng muốn chết nhưng lại ngụy trang khuôn mặt tươi cười, làm tôi chỉ muốn chạy đến kéo anh ấy đi, đến một nơi không có Vương Tuấn Khải.
Khi Vương Nguyên hát đến câu...
"Nếu như anh nguyện ý từng lớp từng lớp mở trái tim em, anh sẽ phát hiện, anh sẽ ngạc nhiên, bởi anh chính là bí mật sâu kín nhất trong lòng em."
Trong phòng bỗng có tiếng hô nhỏ.
Lúc này tôi mới phát hiện bản thân mình đã lệ rơi đầy mặt.
Vương Nguyên sợ tới mức không hát được nữa, gấp gáp hỏi, "Em làm sao vậy? Khóc cái gì? Anh hát khó nghe lắm sao?"
Lúc này đây, câu nói đùa của anh ấy không thể chọc tôi cười nữa.
Tôi cầm lấy cánh tay của anh ấy, khóc càng thương tâm.
Tôi không sợ người khác nghĩ gì, cũng không sợ họ thấy bộ dáng chật vật của tôi.
Khổ sở của tôi, tất cả đều vì Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải, tình cảm của Vương Nguyên anh đã sớm phát hiện, anh ấy với anh toàn tâm toàn ý, nhưng chính tay anh lại bóp nát nó. Anh có nghe thấy không? Anh có nhìn thấy không?
Khi đó tôi chỉ muốn hỏi hắn:
Anh yêu Vương Nguyên không?
Anh có yêu Vương Nguyên sao?
Vương Nguyên lúc này liên tục hô, "Em nói gì đi, đừng có dọa anh."
Tôi lấy tay chùi nước mắt, có chút ngại ngùng nhìn mọi người giải thích, "Chỉ là có chút cảm động thôi, mất mặt quá."
"Kỳ thật tôi cũng rất muốn khóc." Lưu Chí Hoành hướng về phía tôi nháy mắt.
Đến bây giờ tôi mới phát hiện, cậu ta chính là tri kỉ, một con người nghĩa khí.
Có thể là sợ tôi lại xúc động, Vương Nguyên nắm lấy tay của tôi, không có buông ra.
Tay anh ấy thật lạnh, không làm ấm được tay tôi, nhưng lại khiến tâm tôi bình an.
Nếu như có em bên cạnh có thể khiến anh tốt hơn một chút, như vậy, em sẽ vui vẻ chịu đựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com