Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 6 - Part 2

Irene nheo nheo mắt, không thể nào lí giải nổi tại sao đầu lại đau như búa bổ, khi tiếng chuông đồng hồ khách sạn reo lên đánh thức cô dậy. Cô ngẩng đầu lên, mong rằng não mình sẽ không rơi ra khi đứng dậy, rồi sau đó tắt cái tiếng ồn nhức tai phát ra từ cái máy kì quái hình chữ nhật trên cái bàn cạnh giường ngủ. Những con số mờ mờ, lắc lư trên mặt đồng hồ điện tử báo rằng bây giờ là 7 giờ sáng và cô tự hỏi tại sao mình lại đặt chuông báo thức vào giờ này.

Sau đó cô thật sự muốn biết. Về tối hôm qua. Trước khi cơn đau đầu ập đến. Trước khi chỉ mặc chiếc áo choàng tắm của khách sạn với phần thân dưới là chiếc váy ngủ trơn mỏng manh. Trước khi ngủ say, trong phòng khách sạn.

Cô tự đến đây phải không? Cô tự thay quần áo phải không? Hình như có lỗ hổng trong trí nhớ của cô hay đúng hơn là trí nhớ cô chả có gì còn nguyên vẹn và chuẩn xác cả. Đâu là mơ và đâu mới là thật? Cô lẩm bẩm. Cố gắng nhớ lại đau đầu lắm. Nằm xuống giường tốt hơn. Đúnggg. Ngủ làm con người ta thấy thoải mái hơn.

Nhưng có tiếng bíp kêu lên bên ngoài cửa trước khi nó được mở ra và tiết lộ cái người không ai khác ngoài cô trợ lí riêng được trả lương quá hậu hĩnh, giỏi-nhưng-chẳng-làm-nên-trò-chống-gì, Son Wendy. Nó bước tới, những bước chân gấp gáp, khi giữ quần áo vừa mới được giặt. Nhưng vấn đề là, đó là đồ của ngày hôm qua.

Irene nhảy dựng ra đằng sau, chỉ tay vào bộ quần áo Wendy đang giữ rồi thốt lên, "T-Tại sao cô cầm đồ của tôi?" Sau đó cô nhìn xung quanh căn phòng, bằng con mắt nghi ngờ, và sau đó nhìn vào chiếc thẻ khóa từ của khách sạn Wendy đang cầm, "V-v-v-và kia là?"

"Hả? À, tôi, ừm, vừa ghé qua tiệm giặt là sáng nay để giặt quần áo. Chúng bẩn kinh khủng trên đường đến đây tối qua," Wendy nói.

"Tố-Tối qua? Cô biết chuyện gì xảy ra tối qua sao?"

"Irene, cô không nhớ tí gì à?"

"Đợi đã-IRENE? Từ khi nào chúng ta được phép gọi tên nhau thân mật như thế vậy?"

"Ừm... từ tối hôm qua? Cô bảo tôi phải gọi cô là Irene."
"Tôi bảo á? TÔI?! BẢO?! Á?!"

"Vậy tôi không nên goi như vậy?"

"Tất nhiên là không rồi! Vì cô là nhân viên của tôi!"

"A, vâ-vâng. Tất nhiên rồi, thưa cô Bae. Đáng nhẽ hôm qua tôi phải nhận ra đó là do rượu chứ nhỉ."

Rượu! Irene chưa bao giờ giỏi uống rượu. Sự điềm tĩnh của cô sẽ bị bóp nát nếu uống quá nhiều rượu và sau đó..."Ôi, không. Ôi, không. Chuyện này. Chuyện này không tốt chút nào. Không, không, không," Irene đứng lên, với sự trợ giúp của adrenaline đột ngột dâng lên trong cơ thể, và vội vã bước tới chỗ Wendy đang đứng trước khi tiếp tục nói, "Dù tôi hôm qua có xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ nên giữ trong lòng thôi, cô hiểu chưa?"

Wendy đứng bất động. Có phải Irene vừa mới nhìn nó rất mãnh liệt vào buổi sáng không? "Tô-tôi hiểu rồi. Tôi chưa từng kể cho ai về chuyện đã xảy ra tối qua cả. Ý tôi muốn nói là nếu tôi mà kể với ai về chuyện ngày hôm qua ấy thì chắc tôi bị điên rồi. Bởi vì có một điều mà tôi chắc chắn sẽ không muốn kể cho ai khác hết."

Irene nheo mắt lại.

"Ý-ý tôi là, tất nhiên cô không cố ý h-hô-"

"Hô-?"

"-ôn tôi?" Đôi mắt Wendy dò hỏi, lông mày bên này nhướn cao hơn bên kia.

Irene thấy cái biểu cảm này đáng yêu vãi. Chờ đã. Cái gì đáng yêu cơ? Đồ cồn chết tiệt. "Có phải cô vừa mới nói cái từ mà tôi nghĩ cô nói không?"

"Vậy ra cô vẫn chưa nhớ gì cả. Phải rồi. Oops. Tôi không nên nói mới phải. Tôi không nên nói gì cả. Tốt nhất là nên chôn sâu nó trong lòng bởi vì lúc đó cô đang say và tôi thì không ngờ rằng cô sẽ làm như vậy, cô Bae, thật sự-"

Irene lấy hai tay xoa xoa thái dương. "Làm sao cô lại ở cùng với tôi tối qua? L-l-làm sao nụ h-h-hô-tai nạn đó lại xảy ra?"

"Thì, chuyện này nói ra rất dài và phức tạp nhưng tối qua tôi tình cờ gặp cô và nụ hô-hô-"

Irene lườm nó.

"Tai nạn đó xảy ra khi tôi dìu cô vào giường tối qua và đại loại là cả hai đều ngã lên giường rồi môi chạm môi nên đúng vậy, chỉ là tai nạn thôi, và nó giống như nụ hôn phớt hơn, tôi đoán vậy, nụ hôn phớt lâu ơi là lâu."

Đôi mắt Irene ngập tràn sự thất vọng và cô thở dài thườn thượt. "Còn chuyện gì khác xảy ra hôm qua không? Có phải tôi tự thay quần áo không?"

"À, thay quần áo đó hả...? Tôi cũng giúp chút chút-" Wendy dừng lại khi nhìn Cô Bae giống như đang bị xúc phạm bởi những gì nó vừa nói. Nó nuốt nước bọt rồi nói tiếp, "Tối qua cô ngủ luôn rồi nên tôi phải giúp cô. Và cô thật sự cần phải tắm vì trên đường đến khách sạn, cô nôn hết ra quần áo, do đó tôi phải cầm đồ của cô đi giặt."

Irene im lặng, đôi mắt như muốn đâm thủng người Wendy nên nó tiếp tục giải thích, "Nước lạnh làm cô tỉnh rượu hơn, chắc thế. Cô đã tự mặc quần áo và còn đánh răng mà không cần sự trợ giúp của tôi nữa. Nhưng đến khi cô sấy tóc ấy, cô lại chìm sâu vào giấc ngủ, vậy nên tôi phải sấy giúp cô. Cô nở nụ cười ngố, và khi cô say ấy, cô Bae à, cô bám...hahaha...bám dính cực kì tốt luôn."

"Tôi?! Bám dính á?!"

"Cô cứ ôm tôi mãi."

"Wow. Được rồi. Hmm. Thảo nào cô cứ nghĩ là chúng ta thân nhau đến thế." Irene quay phắt lại, chuẩn bị ngẫm nghĩ lại tất cả mọi thứ nhưng do vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn nên cô bị mất thăng bằng làm cô trượt chân  nhưng cái không ngờ ở đây là Wendy đã đỡ cô. Cái chạm quá đỗi quen thuộc, vị trí của hai người làm rấy lên một thứ gì đó trong trí nhớ mập mờ của cô.

"Bắt tốt chứ?" Wendy nói, hơi thở của nó phả vào tai Irene nhột nhột.

Irene cảm thấy mình đang đỏ mặt. Cô cũng có thể cảm nhận được tai mình dần ửng đỏ và trái tim cô thì đập mạnh như bị ngốc vậy. Cô thoát ra khỏi vòng tay của Wendy và ném cho nó cái nhìn xấu xa nhất mà cô đã từng trao cho người trợ lí trước, nhưng dường như cô không thể làm được. Đôi mắt cô nó phản lại chủ rồi.

Wendy mỉm cười. "Này." Tay nó cầm hai viên Aspirin.

Irene bối rối và còn bối rối hơn nữa sau khi Wendy cầm lấy tay Irene, đặt hai viên thuốc vào, rồi đóng lại, giống như những gì mà người bạn của cô đã làm mười năm trước. Cô nhìn Wendy đặt quần áo ở chỗ chiếc ghế dài và rồi đi vào phòng bếp để lấy nước.

"Cô Bae, cô uống đi. Cô có cuộc họp sau một tiếng nữa đấy." Wendy nói rồi nhanh chóng đưa cho Irene cốc nước.

Irene làm những gì nó bảo. Xong rồi Wendy lấy cốc nước từ tay Irene và thúc giục cô đi chuẩn bị nhưng vẫn còn cái gì đó mà Irene biết Wendy đã quên nói với cô.

"Wendy, tại sao cô lại có thiếc thẻ khóa từ của phòng này vậy?"

Wendy lúc đó đang chuẩn bị áo vest và váy khi Irene hỏi nó. Nó dừng lại và hướng về phía Irene khi nó nói, "Bởi vì cô không thể nào để tôi quay trở lại Daegu sau khi đã phải đi cùng với cô đến đây, đến Seoul lúc 11 giờ đêm. Vậy nên dĩ nhiên là tôi phải ngủ lại đây rồi."

"Cái gì cơ?"

"T-Tôi ngủ trên ghế. Và dường như tài xế của cô chỉ quan tấm đến việc lái cô đi vòng vòng thôi. Tôi chỉ là-tôi không thể nào để cô một mình với hắn."

Kì lạ thật. Irene cảm thấy điều gì đó như là. Cảm động, có phải không? Xúc động? Chà, cái này mới đấy.

"Tôi không muốn giục cô đâu, cô Bae, nhưng chúng ta phải đi ngay bây giờ. Chủ tịch Bae nói với tôi rằng đây là cuộc họp cực kì quan trọng."

"P-Phải rồi. Đợi tôi dưới sảnh. Phải chắc chắn rằng tài xế đã đến khi tôi xuống. Và tất cả tài liệu đều phải được sắp xếp lại đấy, Wendy. Tôi cần phải xem qua trên đường đến nơi diễn ra buổi họp.

"Vâng, thưa cô Bae."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com