Chương 36: Tam trọng
Hai người cứ đối mặt nhưng không ai nói chuyện, tình cảnh này còn xấu hổ hơn cả tưởng tượng của Giang Toại.
Lát sau, Giang Toại chủ động đánh vỡ sự im lặng: "Cuộc thi Đình sáng kết thúc rồi?"
"Ừ."
Giang Toại à một tiếng, hôm nay hắn không nhạy bén lắm về thời gian, nhưng cũng có thể cảm giác được còn khá lâu nữa mới tới trưa: "Kết thúc trước thế, buổi thi Đình hôm nay còn hoàn thành được không? Nếu không đủ thời gian, đến chiều bệ hạ phải đẩy nhanh tiến độ đấy, đây là lần đầu bệ hạ tiến hành thi Đình một mình, không thể xảy ra sai lầm."
Vệ Tuân nghe hắn lải nhải, tức khắc trong lòng bùng lên ngọn lửa vô danh, hận không thể lập tức đứng dậy, chỉ vào mũi hắn trách cứ một phen, nhưng mà, thứ nhất là y không nỡ, thứ hai là y không dám.
Y sợ thấy dáng vẻ Giang Toại im lặng lại vô thố.
Vệ Tuân nhìn hắn đăm đăm, nghẹn cả buổi, cuối cùng vẫn nhụt chí, y hết cách thở dài: "Ngươi có thể chú ý đến ít chuyện cần quan tâm không?"
Giang Toại chầm chậm đảo mắt: "Tỷ như..."
"Tỷ như chính ngươi." Còn tỷ như ta.
Nửa câu sau bị Vệ Tuân nuốt xuống bụng, Giang Toại nghe được nửa câu đầu, lập tức thả lỏng thần kinh, hóa ra là vì chuyện này, hắn còn tưởng Vệ Tuân cuối cùng cũng quyết định khó dễ hắn.
Giang Thất gặp rắc rối, ngay hôm sau Giang Nhất đã nói cho hắn, tuy Giang Toại không để bụng chuyện thân phận của Giang Thất bị lộ, nhưng hắn sợ Vệ Tuân vì chuyện này mà không thoải mái, thấp thỏm đợi mấy ngày nhưng chẳng thấy gì, khi Giang Toại cho rằng y định coi chuyện này như chưa từng xảy ra thì hôm nay Vệ Tuân lại thế nữa, làm hắn tưởng cung phản xa của Vệ Tuân dài quá thể.
"Ban đầu chỉ là bệnh vặt, lúc trước ta cũng từng uống thuốc, nhưng có dè đâu vốn đã sớm tốt lên, mới qua mấy hôm vậy mà lại quay lại. Xưa giờ ta đều rất quan tâm đến cơ thể mình, bệ hạ đừng quá lo, kỳ thực ta đã tính rồi, sau khi buổi sáng kết thúc liền hồi phủ, chiều nghỉ tạm ở nhà, không quay lại nữa."
Giang Toại nói rất chân thành, nhưng Vệ Tuân vẫn không chấp nhận, y hừ lạnh, duỗi tay, mạnh tay ghém góc chăn cho Giang Toại, rồi nhét cả hai tay hắn vào chăn, sau đó nói: "Ngươi mới về nhà ở mấy hôm đã biến mình thành thế này, về sau vẫn nên ở trong cung đi, xem ra trẫm phải nhìn chằm chằm mọi lúc A Toại mới khỏe mạnh được."
Giang Toại: "..."
Cái này cũng cả vú lấp miệng em quá rồi, là người ai chẳng sinh bệnh, chẳng lẽ hắn ở tỏng cung, để Vệ Tuân trông coi là có thể bách bệnh bách xâm à? Vệ Tuân là hoàng đế chứ nào phải Ngọc đế, quyền lực chưa lớn đến vậy.
Sau khi phong hàn nhập thể, bệnh tới tấp kéo đến, Giang Toại nói được mấy câu đã buồn ngủ, không có tinh thần lý luận với y, rất nhanh y đồng đem theo thuốc về, vẻ mặt đau khổ uống hai chén thuốc, Giang Toại ăn liên tiếp bảy cái mứt quả mới ép được mùi vị trong miệng.
Uống xong hắn liền nằm xuống ngủ, Vệ Tuân vẫn luôn canh giữ cạnh hắn, không cho người khác tiến vào.
Đối với Giang Toại, Vệ Tuân ở cùng hay không cũng chẳng có gì khác biệt, đại não hắn đã coi Vệ Tuân như một thành viên trong đông đảo đồ đạc, không cảm ứng được bất kỳ tín hiệu nào cần cảnh giác. Hắn ngủ không thoải mái lắm, nãy thì vô cùng lạnh, giờ lại nóng kinh khủng, mặt đỏ bừng, tay chân không thành thật muốn tung chăn lên.
Vệ Tuân dùng chính cơ thể mình đè mép chăn gấm, khi đó mới ngăn hắn không ngừng phình phịch.
Cầm lấy chiếc khăn đã lạnh rồi thay cái mới, tầm mắt Vệ Tuân chếch sang, rơi xuống hai cái bát trống.
Giang Toại nghe đến thuốc là biến sắc, nhưng trên thực tế hắn uống thuốc rất sảng khoái, không thấy được chút cảm xúc chống đối sợ uống thuốc nào, về phần ăn liều mứt hoa quả như vậy, so với việc nói là hắn đè vị đắng trên bựa lưỡi thì thà nói rằng đó chỉ là một kiểu tác dụng tâm lý.
Dẫu sao Thẩm Tể Kim cũng biết tính Giang Toại, dược liệu chàng ta dùng hầu hết là vị nhẹ nhất, chỉ cần một viên mứt hoa quả là đã làm mất sạch vị dược liệu sót lại.
Rất nhiều người ghét uống thuốc là vì ghét cái vị đắng chát kia, còn Giang Toại, hắn dường như không hề ghét vị thuốc, hắn chỉ là... ghét bản thân uống thuốc.
Dù nóng khủng khiếp, Giang Toại vẫn không đổ mồ hôi, tóc mai của hắn bị bọt nước còn lại trên khăn làm ướt, Vệ Tuân xoay người lấy một cái khăn dài khô ráo, lúc lau vì sợ đánh thức Giang Toại nên y cố gắng nhẹ tay.
Rõ ràng là chuyện rất đơn giản nhưng lau mãi mới xong, hơn nữa Vệ Tuân còn có ảo giác bản thân thực ra vừa mới lao động chân tay, cánh tay bắt đầu rã rời.
Vệ Tuân cầm cái khăn dài kia, chớp chớp mắt, đột nhiên bật cười, y gục đầu, nghiêm túc gấp cái khăn ấy, sau khi đặt lại chỗ cũ y vẫn ngồi ở mép giường Giang Toại, an tĩnh lại ngoan ngoãn nhìn Giang Toại chìm vào giấc ngủ sâu.
Tuy rằng vậy là không tốt...
Thế nhưng y thật sự thấy hơi vui.
Không phải vì Giang Toại bị bệnh y mới vui mà vì y có thể chăm sóc lại ngược lại Giang Toại, nhìn hắn nằm ở đây, dáng vẻ vô tri vô giác, bằng lòng ỷ lại y và chỉ có thể ỷ lại của hắn, y sẽ nảy sinh cảm giác vô cùng ấm lòng.
Vươn tay vuốt ve bên tóc mai mềm mại của Giang Toại, vẻ mặt Vệ Tuân dần trở nên nhu hòa, mà dưới sự đụng chạm từng chút một của y, Giang Toại cũng ngủ càng sâu.
Nhiếp Chính vương ngã bệnh.
Tin tức này chưa đến chiều đã truyền khắp triều, Hà Vân Châu rút thời gian khỏi trăm mối bộn bề đi thăm bệnh, kết quả phát hiện Giang Toại đã hồi cung, hắn không vào được, đành phải thu lại tâm tư thăm bệnh, tiếp tục xoay vòng quanh chuyện đưa Túc Nhật.
Bào Phú cũng giống vậy, dù bên ngoài vội đến xoay mòng mòng, nghe lời đồn càng truyền càng xấu, y cũng không cách nào tận mắt nhìn xem dáng vẻ hiện giờ của Giang Toại thế nào, chỉ có thể kiềm nén cảm xúc, kiên nhẫn chờ Giang Toại tốt lên, về sau lại tìm cơ hội tự mình dâng quan tâm cùng an ủi.
Tóm lại, Giang Toại cảm thấy dưỡng bệnh ở hoàng cung thật quá hoàn hảo, không ai thăm bệnh không nói, còn được hưởng thụ đãi ngộ cấp chí tôn do hoàng đế tự chăm nom.
Người ngoài cung không vào được, nhưng người trong cung vẫn đi lại tự nhiên, ở trong tường đồng vách sắt Vệ Tuân thiết hạ vậy mà có người có khả năng vượt qua tầng tầng lớp lớp Vũ Lâm quân, mang theo đồ đến trước mặt Giang Toại, thăm hỏi bệnh tình hắn.
Người nọ chính là Quốc sư Hàn Lô.
Từ sau khi chàng bước vào, Giang Toại cảm thấy nhiệt độ thích hợp ban đầu tại Văn Hoa điện nháy mắt lạnh đi vài phần.
...
Sau khi ngồi xuống, Hàn Lô cũng không nói nhảm mà trực tiếp móc một cái hộp cỡ nhỏ khảm đá quý được tạo ra từ bạc từ tay áo, nom như hộp trang sức nữ nhân hay dùng. Giang Toại yên lặng nhận lấy, cạch cái mở nắp ra, quả nhiên bên trong là một đống thuốc viên, chẳng qua giờ là màu bạc.
Giang Toại vốn chẳng có cảm giác gì với đan dược Đạo gia luyện chế, hắn chưa từng ăn, cũng không tiếp xúc nhiều, hiển nhiên không có hảo cảm cũng chẳng có ác cảm với nó, nhưng giấc chiêm bao đêm ấy, hắn vẫn nhớ rất rõ, khi đến đoạn luyện đan, bình luận toàn là những viên đan dược này có độc, bên trong chứa kim loại nặng, ăn vào sẽ chết.
Giang Toại không biết kim loại nặng là sao, nhưng hắn biết chết là thế nào, từ đó trở đi hắn đối với mấy thứ này là xin miễn thứ cho kẻ bất tài, lư hương nhỏ lần trước Hàn Lô đưa cho hắn, hiện giờ vẫn đậy kín nguyên si đặt im trong vương phủ.
Hàn Lô còn đang dặn: "Đây là thuốc có thể loại bỏ hàn khí, không có vị, nhớ ăn hai viên, có lợi với ngươi."
Giang Toại nhoẻn miệng cười: "Biết rồi, cảm ơn ngươi."
Hàn Lô gật đầu, lại hỏi: "Đan dược lần trước ta đưa ngươi, ngươi ăn hết chưa?"
Giang Toại há miệng định đáp ăn hết rồi, nhưng nhớ tới Hàn Lô có thuật đọc tâm quỷ dị, hắn bèn sửa lời: "Chưa ăn hết."
Hàn Lô lại gật đầu.
Giang Toại vô cùng kinh ngạc, hắn như tìm được biện pháp đối phó Hàn Lô, chỉ cần không nói dối là chàng ta sẽ không phát hiện ra, vậy về sau mỗi lần trả lời, đổi góc độ trả lời chẳng phải là được sao? Không chê vào đâu được!
Vừa định quyết thế, Hàn Lô đã nhíu mày: "Ngươi muốn lừa ta à?"
Giang Toại cả kinh, buột miệng thốt: "Đâu có đâu!"
Nói xong hắn liền hối hận, quả nhiên đôi mắt nhỏ của Hàn Lô lạnh căm căm, chàng ta nhìn Giang Toại chằm chặp, chắc chắn lại lên án nói: "Ngươi có."
Giang Toại: "..."
Đại nhân có độ lượng, Hàn Lô sẽ không so đo với Giang Toại, nhưng chàng ta vẫn khá giận, để bày tỏ bản thân tức giận nhường nào, chàng ta còn phất tay áo to rộng.
Sau đó Giang Toại nghe được âm thanh rất nhiều chai lọ va chạm, như ngọc phỉ thúy chấn động trong tay áo Hàn Lô.
Giang Toại: "..."
Hàn Lô: "..."
Phát giác ánh mắt phức tạp của Giang Toại dừng trên tay áo mình, Hàn Lô thu cánh tay tính giấu giếm vào lòng, sau đó nghiêm nghị đứng dậy: "Ngươi vẫn nên cẩn thận."
Khóe miệng Giang Toại vừa kéo lên, không hề tự hỏi trong tay áo Hàn Lô rốt cuộc có bao nhiêu đồ, hắn hỏi: "Sao vậy?"
"Sáng nay ta xác nhận lại lần nữa, ngươi quả thật mệnh mắc hoa đào."
Giang Toại: "..."
Rồi lại nữa.
Gì vậy, cái này còn phải xác nhận lại à? Vậy xem ra chính Hàn Lô cũng biết lời chàng ta không quá đáng tin.
Giang Toại gật đầu, đáp qua loa: "Ta biết rồi."
Hàn Lô dựng ba ngón tay với hắn.
Giang Toại khó hiểu: "Ý gì vậy?"
"Ý là, ngươi sắp có ba tai họa nặng về hoa đào, đợt sau gay go hơn đợt trước, đợt sau nghiêm trọng hơn đợt trước, tới tới cái nặng cuối cùng có khi còn nguy hiểm đến tính mạng."
Giang Toại cạn lời trầm mặc, sáng sớm tinh mơ, có thể nói lời nào dễ nghe chút không.
Giang Toại thở dài, nếu Hàn Lô đã nghiêm túc như thế, vậy hắn liền phối hợp hỏi một câu: "Quốc sư cảm thấy, ta nên phá giải thế nào?"
Quốc sư nghiêm túc lắc lắc đầu nhỏ: "Không cách nào phá giải, ta chỉ báo cho ngươi một tiếng để ngươi chuẩn bị tâm lý."
Giang Toại: "..." Vậy cũng được á?!
Giang Toại bắt đầu hoài nghi, Hàn Lô thực chất là học hành không tới nơi tới chốn, đến làm thần côn cũng không học được mới bị sư phụ chàng ta ném xuống núi.
Trận bệnh này của Giang Toại, trong cung hài hòa hơn trước kia không ít, Vê Tuân không còn hở tí là phát cáu, tấm lưng còng của Tần Vọng Sơn được đỡ hơn rất nhiều. Mà ngoài cung cũng vì trận bệnh này của hắn mà sinh ra vài gợn sóng lăn tăn.
Chẳng hạn như phủ trưởng công chúa, đã liên tục vài ngày Nhưỡng Thiện ăn uống không ngon, sau khi nghe nói Giang Toại sinh bệnh, nàng không thiết ăn sáng, chỉ nhốt mình trong phòng, buồn xo ngồi trên ghế không biết suy nghĩ gì.
Từ sau 15 tháng 7 Tết Trung nguyên, Nhưỡng Thiện đều trong trạng thái ấy, chẳng cần hỏi người khác trưởng công chúa cũng đoán được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Trưởng công chúa không đi an ủi Nhưỡng Thiện mà về lại phòng mình, im lặng lúc lâu mới tự tay viết một tấm bái thiếp, sai hạ nhân đưa qua.
Lần trước tìm hiểu thái độ của Giang Toại từ bên hông, trưởng công chúa cảm thấy hơi khó xoay chuyển ý nghĩ của Giang Toại, bà cần một biện pháp nhanh chóng và hiệu quả hơn.
Cũng may đây là thời đại coi trọng lệnh cha mẹ, lời người mai mối, ý nguyện của bản thân thực ra không quan trọng.
Lời tác giả: Quốc sư: Nhìn xem, ta đã nói gì nào. Đợt đầu chẳng phải đã tới rồi sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com