Chương 43: Con đường phía trước
Vệ Tuân nhất thời không trả lời, Giang Toại lập tức hỏi lại lần nữa: "Giang Ngũ rốt cuộc có chuyện gì?"
Hơi hé miệng, Vệ Tuân dằn cảm xúc chột dạ xuống trong chột dạ, giả vờ thản nhiên đáp: "À, cũng không phải chuyện gì lớn, thời gian trước trẫm gọi Giang Ngũ về, dự định phái hắn qua chỗ A Toại làm thị vệ theo cạnh ngươi. A Toại không cảm thấy người ở chỗ ngươi quá ít sao?"
Giang Toại lại không nói chuyện theo tiết tấu của y, hắn nhíu mày khó hiểu hỏi: "Vì sao chuyện này lại khiến ta tức giận?"
Vệ Tuân: "..."
Y nào biết vì sao, dưới tình thế cấp bách y chỉ nói ra để góp đủ số.
Y không thể nói thật ra được, nếu nói cho Giang Toại biết thời gian này y thường xuyên phái Giang Ngũ về vương phủ, lợi dụng sự thuận tiện từ thân phận của Giang Ngũ đi điều tra người và vật trong vương phủ, thậm chí hôm nay cũng chưa dừng lại, mà cái tên Giang Nhất gian xảo kia đã lờ mờ nhận ra ý đồ của y, vậy y mới thật là chưa đánh đã khai.
Sau khi bên Lạc Mai ty hồi âm, Vệ Tuân đã nghĩ kỹ rồi, cần gọi Giang Ngũ về cạnh Giang Toại, chí ít y cần loại bỏ sạch sẽ ngờ vực dấy lên trong lòng Giang Nhất.
Bị Giang Toại vô tình thắng một nước cờ trong âm thầm, Vệ Tuân còn tưởng Giang Nhất đã nói chuyện này với hắn, giờ phát hiện mình hiểu lầm nên chỉ có thể vắt óc lấp liếm.
Vẻ mặt nặng nề ngồi ở đối diện, lát sau Vệ Tuân ý vị không rõ trả lời: "Đợi ngươi gặp Giang Ngũ thì sẽ biết."
Mày Giang Toại nhăn tít, tuy lúc tết Trung Nguyên đã biết Giang Ngũ về rồi, nhưng mấy hôm nay hắn căn bản chưa gặp Giang Ngũ, nghe ý của Vệ Tuân hình như trên người Giang Ngũ có sự biến hóa gì?
Mạch suy nghĩ của Giang Toại thành công bị kéo đi, Vệ Tuân bấy giờ mới thở phào, tiện đà rèn sắt khi còn nóng, triệt để dời chủ đề.
"Túc Nhật đề nghị hòa thân, A Toại có ý kiến gì với chuyện này không?"
Giang Toại còn đang nghĩ chuyện của Giang Ngũ, nghe thấy vấn đề này, hắn bỗng khựng lại, lần nữa cầm một quân cờ từ trong hộp ra, đặt trong lòng bàn tay ước chừng hai lần, sau đó trả lời: "Đây là chuyện lớn, bệ hạ nên quyết định cẩn thận."
Suy cho cùng nếu mà chấp nhận thì chính là đánh cược cả đời ai đó, bất kể kết cục có tốt hay xấu, người nọ cũng không được chọn.
Vệ Tuân không nhắc đến những lời linh tinh của nhị hoàng tử ở đằng sau, dẫu định hòa thân thật, Vệ triều bọn họ cũng chắc chắn không đưa một nam nhân qua, càng sẽ không đưa Nhiếp Chính vương đi, Túc Nhật có thể hoang đường, Vệ triều thì không.
Vệ Tuân biết đây là một chuyện lớn nên y muốn nghe thử ý kiến của Giang Toại.
"Vậy A Toại cho rằng trẫm có nên đồng ý với bọn họ không?"
Lưng thẳng tắp, Giang Toại vươn tay đặt quân lên bàn cờ, chốc lát sau hắn mới ngẩng đầu, ôn hòa nói: "Bệ hạ hiện giờ đã trưởng thành, qua nhiều năm học tập đã đạt được thành tựu trên con đường trị nước, về sau đối mặt như chuyện như vậy, bệ hạ hoàn toàn có thể tự quyết định, không cần thiết phải hỏi ý ta."
Vệ Tuân: "Nếu trẫm phạm sai lầm thì sao?"
Giang Toại bình tĩnh trả lời: "Là người ai cũng mắc lỗi, đây là chuyện không thể tránh được."
Ý là, có hỏi hắn hay không cũng chả ảnh hưởng gì, vậy nên đừng hỏi.
Đây không phải lần đầu tiên Giang Toại nói vậy với Vệ Tuân, trước kia hắn thường xuyên tìm một số vấn đề thực tế buông tay để Vệ Tuân xử lý một mình, đồng thời giúp y dựa vào quần thần, học được cách một mình khống chế toàn cục.
Nhưng từ sau hôm mùng bảy tan rã trong không vui, đây lần đầu tiên hai người nhắc lại đề tài này.
Về việc Vệ Tuân có nên quá ỷ lại Giang Toại không, về việc Giang Toại sẽ không lưu lại triều, ở cạnh Vệ Tuân cả đời.
Giang Toại cụp mắt nhìn bàn cờ, trông như quan sát ván cờ, thực tế là đang tránh né ánh mắt Vệ Tuân.
Vệ Tuân là người thông minh, ít ám chỉ là có thể khiến y hiểu rõ ý định của hắn. Mặc dù lần trước hai người đã cãi nhau bế tắc trong thời gian dài, nhưng Giang Toại không từ bỏ, hắn vẫn định thường thường nhắc tới chuyện này, dùng cách nước ấm luộc ếch để Vệ Tuân dần chấp nhận sự thật hắn muốn rời đi.
Vậy thì chờ đến khi hắn chân chính từ quan, phản ứng của Vệ Tuân sẽ không quá kịch liệt.
Phải nói là cách này quả thật có tác dụng.
Bây giờ Vệ Tuân không giống hồi trước vừa nghe là xù lông lên nữa, y im lặng ngồi tại chỗ, hiện tại đã qua giờ Tý*, còn gần hai canh nữa là trời sẽ sáng, y không buồn ngủ chút nào, nhìn hàng mi rũ xuống của Giang Toại, chợt y hỏi: "Về sau A Toại muốn làm gì?"
*Giờ Tý: Từ 11h đêm - 1h sáng
Giang Toại ngẩn ra, hắn ngẩng đầu, tầm mắt hai người giao nhau, thấy nét mờ mịt trong mắt hắn, Vệ Tuân lại giải thích rõ ràng hơn một chút: "Dường như trẫm xưa giờ chưa từng nghe thấy ngươi có mong đợi gì với nhân sinh sau này, mỗi người đều sẽ có thứ muốn có, việc muốn làm, vậy thì A Toại, việc sau này ngươi muốn làm là gì?"
Y không rõ cớ sao Giang Toại lại cố chấp như vậy, một chuyện xuất hiện hai lần trong lời Giang Toại chứng tỏ hắn rất coi trọng chuyện đó, Vệ Tuân vô cùng muốn biết lý do hắn nói muốn rời đi là gì, mà sau khi hắn rời đi thì muốn làm gì, quan trọng nhất chính là y muốn biết, trong cuộc sống khác mà Giang Toại muốn có sự tồn tại của y hay không.
Có lẽ vì vào đêm lòng tĩnh lặng, tâm trạng Vệ Tuân cũng cực kỳ bình tĩnh, y kiên nhẫn chờ đáp án từ Giang Toại, còn Giang Toại khẽ hé miệng, rồi lại hơi há ra, cuối cùng hắn phát ra âm thanh cực nhẹ: "... Ta không biết."
Phút chốc, trái tim trở nên trống trải, hắn thật sự không biết.
Vệ Tuân nói rất đúng, ai cũng có thứ muốn có, việc muốn làm, những thứ ấy khi xưa hắn cũng từng có, nhưng sau này hắn đã đánh mất quá nhiều thứ, cuộc đời bị xáo trộn mà trở tay không kịp, hắn muốn trù hoạch lại lần nữa, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Hắn nói với Hà Vân Châu sau khi từ quan muốn du sơn ngoạn thủy, nhưng đó là nhân sinh mà hắn muốn ư?
Cũng không hẳn, chẳng qua rất nhiều văn nhân mặc khách đều hướng tới cuộc sống như vậy, cho nên hắn mới buột miệng thốt ra, nếu cẩn thận ngẫm lại, hắn cũng chẳng phải người thích đi đây đó, hắn càng thích cuộc sống an nhàn, nhàn hạ, mãn nguyện mà lại tầm thường hơn.
Hắn đã nghĩ rất lâu, phải từ quan thế nào, nhưng hình như chưa từng nghĩ tới sau khi từ sau hắn sẽ làm gì.
Con người luôn cần một ý nghĩa nào đó để sống, dù cho là tiều phu đốn củi, củi bọn họ chẻ có thể biến thành làn khói vấn vít bốc lên từ lồng hấp, lấp đầy bụng mọi nhà, trở thành động lực sống. Còn hắn sau khi rời triều, ý nghĩa của hắn ở nơi nao.
Vẻ mặt Giang Toại có phần bất lực, lại hơi vắng lặng, như đứa nhỏ bị lạc hướng, đứng giữa đường mà chẳng biết nhà ở phương nào, Vệ Tuân nhìn dáng vẻ này của hắn, trái tim ấy vậy mà hơi co rút đau đớn, tuy chính y cũng không rõ vì sao mình lại có cảm giác ấy.
Không an ủi hay hỏi Giang Toại vấn đề khác, Vệ Tuân mím môi, nói về bản thân: "Trẫm biết sau này trẫm muốn làm gì."
"Trẫm phải làm một vị vua anh minh, làm một vị vua nhân từ, làm vị Hoàng đế tốt dân chúng thiên hạ chân thành kính yêu, từ khi sống đến lúc chết, không dừng một ngày."
"Nhưng A Toại biết trẫm muốn làm vậy vì cái gì không?"
Mỗi Hoàng đế hẳn đều muốn làm những điều ấy, cái này có gì hay mà hỏi, Giang Toại thầm nghĩ cực kỳ hiển nhiên, như thể mỗi đời Hoàng đế trong lịch sử đều cùng ý nghĩ với y.
Giang Toại vừa định nói vậy, hắn lại hậu tri hậu giác nghĩ, Vệ Tuân hỏi hắn như vậy đáp án tất nhiên không phải cái hắn nghĩ, sau đó hắn lại nhớ tới lão hoàng đế đầy rẫy việc xấu, rất rõ ràng, vị này chính là tài liệu giảng dạy cho mặt trái của không lấy minh quân, nhân quân làm mục tiêu, thoáng chần chừ, hắn xuôi theo Vệ Tuân: "Không biết, xin bệ hạ giải đáp thắc mắc."
Vệ Tuân trả lời rất ngắn gọn: "Vì A Toại đã dạy trẫm như thế."
Nét mặt Giang Toại đổi khác.
Vệ Tuân chậm rãi nói: "Từ năm trẫm lên sáu, A Toại đã giảng đạo lý cho trẫm cái gì là đạo đức nhân nghĩa, dạy trẫm làm một quân tử có thể bảo vệ mình, bảo vệ người như thế nào, mười tuổi trẫm đăng cơ, A Toại lại bắt đầu dạy trẫm làm một vị Hoàng đế lấy quân tử tự giữ mình, sát phạt không thể tha, hy sinh không thể ngăn trở, dầu rằng cả đời phải nghe tiếng khóc mắng của người khác, chỉ cần phần lớn người có thể trải qua ngày tháng tính toán chi li vì cơm áo gạo tiền bình thường, trẫm coi như đã đủ tư cách."
"Hoàng đế tốt nói thì dễ, nhưng làm lại chẳng dễ tí nào, trẫm cần phải học rất nhiều thứ, điều khiển rất nhiều thần tử, trong bọn họ có nhiều trung thần, có nhiều nịnh thần, mỗi người bọn họ đều nắm hạng mục công việc khác nhau tới xin trẫm định đoạt, mà trẫm nhất định phải đưa ra quyết định chính xác, bằng không một sơ suất thôi, thứ chờ trẫm là bêu danh thiên cổ."
Giang Toại im lặng lắng nghe, hắn không lên tiếng, Vệ Tuân không không biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Thở dài, y nói tiếp: "Nhưng trẫm vẫn đang tiếp tục nỗ lực, đi theo hướng A Toại dạy dỗ. A Toại, hình như ngươi đã quên, đây là con đường ngươi chọn thay trẫm."
Vẻ trầm mặc nãy giờ của Giang Toại đột nhiên thay đổi, hắn ngước mắt, im ắng nhìn Vệ Tuân.
Vệ Tuân không lui nhường, cánh tay trái đặt trên bàn cờ, người nghiêng về trước, khoảng cách giữa hai người tức khắc kéo lại gần, y đối diện với Giang Toại, mày khẽ nhăn lại, trong mắt chứa đầy khó hiểu: "Trẫm nỗ lực như vậy, nghe lời ngươi như thế, bất luận con đường phía trước có bao nhiêu bụi gai và chướng ngại, trẫm đều bằng lòng tiếp tục bước đi, nhưng vì sao, vào ngay lúc này, A Toại, ngươi —— lại muốn lui ra sau?"
Hơi thở Giang Toại bất ổn, mi hắn rung rung, mắt dời sang bên cạnh theo bản năng, qua hồi lâu, cảm xúc ổn định hơn chút, hắn mới lần nữa nhìn về phía Vệ Tuân, không đáp mà hỏi: "Người là đang nói, ta làm sai sao?"
Đưa Vệ Tuân bước lên đế vị là chuyện Giang Toại liên thủ với người khác làm, khi đó Vệ Tuân mới mười tuổi, y không có quyền lựa chọn, lúc Giang Toại hỏi vậy, tim hắn đang run rẩy, hắn sợ Vệ Tuân cho câu khẳng định, nếu Vệ Tuân oán hắn...
Mày Vệ Tuân nhăn sâu hơn: "Ý trẫm không phải vậy."
Giọng điệu Giang Toại lại hơi hung hăng: "Vậy ý người là gì?"
Vệ Tuân ngẩn người, y như bị dáng vẻ cường thế đột ngột của Giang Toại dọa sợ, nhìn vẻ mặt y, Giang Toại cứng người, hắn không muốn nói tiếp nữa. Mặc cho cuộc đối thoại này đi về đâu, hắn cũng không muốn nghe hết, tay đẩy bàn đá, Giang Toại đứng dậy toan rời đi, thấy động tác của hắn, Vệ Tuân người nhanh hơn não, y vươn tay nắm cánh tay Giang Toại.
Giang Toại đứng, Vệ Tuân ngồi, Giang Toại nhìn cánh tay bị nắm lấy, Vệ Tuân nhân lúc này nhanh chóng nói: "Trẫm không sợ chịu khổ, càng không sợ con đường phía trước gian nan hiểm trở, làm Hoàng đế cũng được, thứ dân cũng thế, trẫm đều không sao cả, trẫm chỉ sợ ——"
Nói được nửa, Vệ Tuân đột nhiên dừng lại, Giang Toại nhìn xuống y, không rời đi: "Chỉ sợ cái gì?"
Cách lớp vải, Vệ Tuân vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trên người Giang Toại, y ngửa đầu, ngón tay theo bản năng xiết chặt, hệt con rắn nhỏ, quấn chặt thì không thả ra.
Giang Toại hiển nhiên cũng cảm giác được lực độ xiết chặt như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng và sự cố chấp, trong lòng hắn hơi khác thường, đúng lúc ấy, Vệ Tuân đột nhiên buông tay ra, gục đầu xuống, như từ bỏ mà nói: "Chỉ sợ chuyện ta liều mạng cả đời cũng muốn hoàn thành trong mắt ngươi lại chẳng liên quan gì. Cuối cùng ngươi vẫn sẽ rời ta mà đi, chỉ còn lại mình ta, về lại những ngày tháng lạnh lẽo hiu quạnh."
Lời tác giả: Giang Toại: Ngươi không bình thường.
Quốc sư: Đang mặc đang mặc bikini (?)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com