Rốt cuộc, tiểu Thẩm Nhạc cũng đã chờ được tới ngày chuyển nhà.
Buổi sáng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra quần áo đều chưa kịp mặc, bé liền lăn qua bò dậy ở trên tấm lịch đánh một cái dấu xóa. Bé chờ không kịp muốn đi đến nhà mới ngay, tuy rằng nơi này ở gần nửa năm đã sớm quen thuộc, chính là nhà mới thật sự quá tốt đẹp, nơi đó có giá sách, màn cửa cùng các đồ trang trí nhỏ do tự tay bé chọn lựa, còn có một căn phòng hoàn toàn thuộc về bé. Tuy rằng bé rất luyến tiếc mỗi ngày được cùng hai ba ngủ chung, chính là bé cũng biết đây là đặc quyền mà chỉ trẻ nhỏ mới có, bé càng hy vọng chính mình có thể mau mau lớn lên, trưởng thành mới có thể giúp các ba làm việc. Trẻ con sau khi lớn lên đều phải tự ngủ một mình, trừ khi bé cũng có thể tìm được một người nguyện ý bồi bé ngủ, tựa như hai ba vậy.
Hưng phấn khi chuyển nhà không chỉ mỗi bé mà ba lớn cũng vậy, còn ba nhỏ thì vẫn tâm tĩnh như mặt hồ ở trong phòng bếp nấu bữa sáng. Nhóc Nhát Gan ngửi được mùi hương liền ghé vào bên chân Chu Ngôn Dụ, đây là cảnh tượng sáng sớm mỗi ngày đều có thể nhìn thấy được. Ba lớn lại không giống vậy, những ngày bình thường vốn dĩ ba lớn sẽ dậy cùng một giờ với bé, sau khi rửa mặt xong vừa lúc có thể ăn bữa sáng. Hôm nay ba lớn dậy rất sớm, đi qua đi lại khắp nơi trong nhà, nhìn xem có để sót đồ vật nào còn chưa đóng gói hay không, thấy Thẩm Nhạc rời giường, liền đi vào phòng ngủ đem chăn cùng gối xếp gọn.
"Ăn cơm trước đi, lát nữa em sẽ dọn chăn sau".
Bữa sáng là món hoành thánh Thẩm Hi thích ăn nhất, cũng là món mà hiện tại Thẩm Nhạc say mê. Chu Ngôn Dụ đem người còn ở bên cạnh sofa dọn chăn đẩy đến góc bàn ăn, nói.
Tiểu Thẩm Nhạc giúp mèo con rửa chân xong cũng ngồi vào bàn, ba người chỉnh tề bắt đầu ăn bữa sáng. Cứ mỗi lúc như vậy, trong lòng tiểu Thẩm Nhạc sẽ cảm thấy rất vui.
Ở trong ngôi nhà này, Thẩm Nhạc ngày càng thả lỏng. Bé thích tìm ba lớn hỏi đông hỏi tây, rồi là bắt đầu cùng ba lớn làm vài chuyện, như là thả hoa hồng giấy vào trong túi ba nhỏ, hoặc là ở lịch trình làm việc của ba nhỏ kẹp một thẻ kẹp sách tự mình vẽ, mà những chuyện này ba lớn đều có một phần góp sức. Gần đây nhất, bé bắt đầu cân nhắc nhờ ba lớn cung cấp chút tiền tiêu vặt, từ khăn quàng cổ tới bao tay, vớ đều nghiên cứu qua một lần, còn nhờ ba lớn giúp bé tìm một người có kỹ thuật tốt đến dạy, càng là muốn nhờ ba lớn yểm trợ giúp bé. Bất quá chờ dọn nhà xong, bé có phòng của chính mình, còn có nhà gỗ nhỏ trên cây, liền có không gian riêng, mới có thể ở bên trong làm bất cứ chuyện gì cơ mật. Đương nhiên, bé đã hứa với các ba, tuyệt đối sẽ không ở bên trong làm chuyện xấu.
Sau bữa sáng không lâu xe vận tải liền tới, từng thùng đồ đạc đã được đóng gói xong xuôi lần lượt được chất lên xe, Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ mỗi người lái một chiếc, Thẩm Nhạc mang theo Nhóc Nhát Gan ngồi lên xe Thẩm Hi, Chu Ngôn Dụ đi Thẩm Trạch đón bà nội cùng dì Tuyết. Bởi vì sự chờ mong đối với nhà mới vượt xa sự lưu luyến đối với chỗ cũ nên một nhà ba người thêm một con mèo thoạt nhìn có vẻ khá vô tình, đầu cũng không ngoảnh lại mà rời đi.
Xe tải vận chuyển tất cả đều là đồ dùng hằng ngày, quần áo cùng hai chiếc kệ to chứa đầy sách, còn có một ít đồ trang trí nhỏ, đồ dùng ở nhà mới đã sớm được an bài thỏa đáng, có vài món là đặt làm, có vài món là tự mua, toàn bộ đồ dùng phải chọn và đợi tận ba tháng, chuyển nhà vào mùa xuân hoa nở, trong nhà đã dụng ý chuẩn bị cho bà nội Thẩm và dì Tuyết mỗi người một phòng, như vậy mỗi lần tới đều có thể trụ lại mấy ngày.
Thẩm Hi kêu người đem tất cả đồ dùng dọn đến địa điểm chỉ định ở lầu hai. Tất cả sách đều để ở thư phòng, từng thùng quần áo chăn bông đều đã được đánh dấu xếp vào đúng phòng mỗi người. Nhân thời gian đợi Chu Ngôn Dụ trở về, Thẩm Nhạc cũng an bài cho mèo con thật tốt, liền để Nhóc Nhát Gan trụ lại trong nhà gỗ nhỏ trên cây của bé. Thẩm Hi chậm rãi ở trên lầu mở ra từng thùng đồ, hắn không chút để ý ngồi xổm bên cạnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỗ đó ánh mặt trời vừa lúc, chóp mũi tràn đầy hương vị tươi mát của cây rừng, bên tai mơ hồ truyền đến thanh âm của Thẩm Nhạc. Thẩm Hi có thể tưởng tượng được bộ dáng đứa nhỏ đang không ngại phiền phức mà lải nhải giới thiệu cho Nhóc Nhát Gan nhà gỗ nhỏ trên cây của mình. Một lát sau, tiếng xe ngắn ngủi vang lên, Thẩm Hi lấy lại tinh thần, là Chu Ngôn Dụ đã về đến nhà.
Chu Ngôn Dụ ngừng xe, đi ra cốp sau dọn đồ. Bà nội Thẩm cùng dì Tuyết đã tới, hành lý là không thể thiếu, trừ cái này ra, còn có nguyên liệu nấu ăn mà các bà đã chuẩn bị vì lần chuyển nhà này, bao lớn bao nhỏ. Dì Tuyết cùng Dư quản gia lần này tự lái xe đến, hơn nữa dì Tuyết chuẩn bị quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, hai cốp xe đều bị bà chất đến tràn đầy.
Đồ vật đều là Chu Ngôn Dụ cùng Dư quản gia thu dọn. Thẩm Hi dẫn bà nội cùng dì Tuyết đi tham quan nhà mới, lần đầu tiên các bà ghé qua nên cảm giác rất mới mẻ, không thể không nói vị trí ngôi nhà được trời ưu ái quá mức, an tĩnh vô cùng.
Không gian phòng khách rất lớn, chỉ bày một chiếc bàn dài dùng để chiêu đãi khách, cũng có thể dùng nó để xử lý công việc, ngoài ra còn có giá sách, tận dụng phần không gian phía dưới cầu thang phòng khách bày tất cả sách của Thẩm Nhạc cùng mấy món đồ chơi, Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ mỗi người chiếm một cái giá sách riêng, nội dung cùng bài trí đều do từng người quyết định, còn thừa tất cả đều để không, lại nói bàn, tủ đều dùng chất liệu gỗ nên kết cấu có vẻ trầm tích cổ xưa.
"Chỗ này trang trí chút hoa sẽ rất đẹp".
Bà nội Thẩm chỉ vào một góc kệ sách nói.
"Mẹ con cũng nói như vậy".
Thẩm Hi bồi bà nội vừa nhìn vừa nói.
"Bà cố!".
Thẩm Nhạc vui sướng chạy vào, bé vừa nghe thấy động tĩnh liền từ nhà gỗ nhỏ trên cây bò xuống dưới, Nhóc Nhát Gan chạy đuổi theo sau.
"Nhạc Nhạc, con có thích nơi này không?".
Bà nội Thẩm buồn cười mà nhìn Thẩm Nhạc, bà đã sớm nghe bé nói qua nhiều lần rằng trong nhà mới có một nhà gỗ nhỏ trên cây, là do Thẩm Hi phết nhẹ vài nét bút mà vẽ ra, còn nói là bé tận mắt nhìn thấy các chú thợ xây lên, mỗi lần đều nói đến vui vẻ vô cùng, quơ chân múa tay. Hiện tại xem bộ dáng hưng phấn này, lại là từ bên ngoài chạy vào, nghĩ đến chắc chắn là vừa mới đi xem nhà gỗ nhỏ kia rồi.
"Thích lắm ạ! Bà cố cùng con đi xem nhà gỗ nhỏ đi!".
Khuôn mặt Thẩm Nhạc đỏ bừng, ngước đầu nắm tà áo bà cố. Qua ba tháng, sự thay đổi của bé cũng càng lúc càng lớn, không chỉ có khuôn mặt nhỏ dưỡng ra thêm được chút thịt mà khí sắc cũng tươi tắn hẳn lên, khi cười liền lộ ra hai chiếc lúm đồng tiền dễ thương vô cùng.
"Được, bà cố cùng con đi xem nhà gỗ nhỏ mà con yêu thích nhất".
Bà nội Thẩm đối với đứa nhỏ này vô cùng yêu thương, bà nắm lấy tay bé con, để bé dắt mình.
Dì Tuyết ở phòng khách dạo qua một vòng liền đi vào phòng bếp, nói là muốn làm quen với các thiết bị cùng dụng cụ, dù Chu Ngôn Dụ chưa nói muốn bà đứng bếp nhưng dì Tuyết cũng không muốn xem chính mình là khách, nên mặc kệ Chu Ngôn Dụ nói như thế nào, một ngày quan trọng như vậy, phòng bếp nhất định là nơi bận rộn nhất, bà cảm thấy chính mình khẳng định là muốn đến hỗ trợ.
Bất quá bác cả, cô út còn có ba mẹ Thẩm đều chưa tới, bọn họ trước đó đều đã tham quan qua ngôi nhà này. Thẩm Hi còn kêu không ít bạn bè cùng người trong công ty, trong đó không thiếu minh tinh cùng người mẫu.
Hắn nhân duyên tốt, nhân mạch lớn, vừa nghe tin hắn dọn nhà, cư nhiên mỗi người đều nguyện ý đến tham gia. Huống chi bình thường Chu Ngôn Dụ ở công ty thực sự khó có thể tiếp cận, nhưng không ít người cảm thấy nếu là ở nhà nói không chừng có thể nhìn thấy được khía cạnh khác của anh. Vì thế bọn họ đều vui vẻ đến, chỉ tiếc Chu Ngôn Dụ vẫn là Chu Ngôn Dụ, vẫn lạnh lùng chẳng tươi cười gì.
Nhiều minh tinh cùng người mẫu như vậy đã dẫn đến kết quả, chính là làm nhà gỗ nhỏ trên cây của Thẩm Nhạc tiến thẳng lên hot search. Ảnh chụp nhà mới không được đăng, nên khách đến tham quan chỉ có thể chạy ra ngoài chụp đông chụp tây, mỗi người chụp rất nhiều ảnh rừng cây đăng lên mạng. Các fan còn đang xem náo nhiệt, lại phát hiện các minh tinh không hẹn mà đều chụp các góc độ khác nhau của một nhà gỗ nhỏ trên cây, sau đó mới ý thức được thì ra nơi bọn họ đang ở chính là cùng một chỗ.
"Nhà gỗ nhỏ trên cây này thật giống trong truyện cổ tích! Là ở nơi nào nhỉ? Ở một khách sạn nào đó sao?".
"Phía sau nhà gỗ nhỏ thoạt nhìn tất cả đều là rừng cây, khẳng định là nơi có vườn cây đi?".
"Hôm nay là ngày Thẩm thị tổ chức hội du xuân sao?".
Đại V vừa chuyển phát, fans cũng đều chuyển theo. Vì vậy rất nhiều người qua đường đều đang nghiên cứu cái đề tài nhà gỗ nhỏ trên cây này rốt cuộc là ở đâu.
Hiện giờ năng lực của internet kỳ thật rất cường đại, nhưng mấy vị Đại V đăng tin kia cũng không phải ăn chay, bọn họ vốn am hiểu nhất chính là lợi dụng điều đó, tự nhiên cũng liền sẽ không để bại lộ những tin tức không nên bại lộ, lúc chụp ảnh cũng đặc biệt chú ý, mà khi đăng càng ẩn danh kỹ càng hơn. Bởi vậy trừ phi vừa lúc có người tận mắt bắt gặp được nhà gỗ nhỏ trên cây trong tiểu khu, nếu không ít nhất trong hôm nay sẽ không có ai có thể tìm ra được nơi này.
Người thích nhà gỗ nhỏ thứ hai trong nhà chính là Nhóc Nhát Gan, động vật họ mèo sinh ra có thể leo cây. Hôm nay nó đi theo Thẩm Nhạc leo lên leo xuống không ngừng nghỉ, Thẩm Nhạc cũng làm cho nó một cái ổ nhỏ trong nhà gỗ, trừ cái này ra, bé còn dọn thêm một chút tranh vẽ, sách cùng mấy món đồ chơi nhỏ lên đó, rất là từ tốn mà đem nhà gỗ nhỏ bố trí một phen.
Hôm nay trong ngoài nhà mới vẫn luôn rất náo nhiệt, Thẩm Nhạc còn kết thêm được rất nhiều bạn. Bởi vì có nhà gỗ nhỏ trên cây, mấy đứa trẻ nhanh chóng làm quen và chơi cùng nhau. Người lớn thì tụ thành từng tốp năm tốp ba trò chuyện, trong phòng bếp vẫn luôn tất bật chuẩn bị đồ ăn cùng thức uống, Thẩm Hi đương nhiên luyến tiếc Chu Ngôn Dụ cùng dì Tuyết quá mức bận rộn, hắn gọi các thư ký trực tiếp mang theo đầu bếp cùng nhân viên phục vụ lại đây, liền an bài tiệc đứng giống như ở khách sạn. Bởi vì hoàn cảnh thoải mái an tĩnh, hơn nữa khó mà có được một lần tụ tập bên nhau, người đến cũng chẳng muốn rời đi, rất là cao hứng mà ở lại đến cuối cùng. Mãi cho đến khi thời gian thật sự quá muộn, mới sôi nổi tạm biệt rời đi.
Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ tiễn xong nhóm khách cuối cùng, khoảng sân vừa mới nãy còn vô cùng náo nhiệt bỗng nhiên yên lặng hẳn.
Đã qua nửa đêm, bà nội cùng Thẩm Nhạc sớm đã giao cho dì Tuyết mang lên lầu, hiện tại hẳn là đã ngủ say.
Phòng khách cùng bếp còn dư lại một ít ly chưa kịp thu dọn. Ồn ào náo động qua đi, hết thảy đều có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Thẩm Hi quay đầu lại nhìn Chu Ngôn Dụ, trong ánh mắt dường như đong đầy ánh sao, hắn bỗng nhiên nói.
"Tiểu Dụ, kiếp này gặp được em là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh, anh đã từng nói qua với em chưa, cảm ơn vì có em bồi bên cạnh anh?".
Chu Ngôn Dụ chăm chú nhìn hắn, từ trong ánh mắt thấy được ảnh phản chiếu của chính mình, trầm giọng nói.
"Anh cùng em, còn phải nói đến chuyện này sao".
Thẩm Hi tiến lên một bước, ôm lấy Chu Ngôn Dụ, hai người cùng ngoái đầu nhìn lại nhà mới của bọn họ.
Từ nay về sau, pháo hoa nhân gian, thế sự hồng trần, đều lưu lại nơi này.
《HOÀN CHÍNH VĂN》
🎉🎉 Phiên ngoại sẽ được cập nhật trong thời gian sớm nhất nghen 😘😘😘!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com