Chap 1: Lỗi định mệnh
Chap 1: Lỗi định mệnh
Sau trận chiến dài dăng dẳng, cả nhóm shinken trở về ngôi nhà đó. Trên đường đi, họ cứ luyên thuyên mãi không thôi chuyện vì quá lâu rồi họ mới hội ngộ đông đủ như thế này. Trong lòng Takeru thì vui thầm vì lâu lắm rồi mới được nghe những tiếng cười đùa rôm rả như thế. Anh thầm cười thì đột nhiên...
- Vui nhỉ? Lâu lắm rồi mới thấy lại được khung cảnh vui vẻ như thế này - cô nhìn anh, cười.
-...Ừa... Lâu lắm rồi - Anh hơi ngạc nhiên nhưng cũng trả lời.
- Đáng tiếc là những khoảnh khắc quý giá ấy lại tan nhanh trong phút chốc. Một lần nữa cậu lại là người ở lại chứng kiến - cô đặt tay lên vai anh, giọng trầm hẳn xuống như thể thông cảm, đồng cảm với cảm xúc của anh lúc này.
Takeru chỉ im lặng và nghĩ * một lần nữa mình lại phải chứng kiến cuộc chia tay, mỗi người lại một nơi nữa rồi. *
Tất cả bước vào nhà và ngồi ngay ngắn như trước kia họ đã từng làm. Trên tay mỗi người lại là những chiếc vali hành lý hệt như năm ấy.
- Thiếu chủ, tôi rất vui khi được gặp lại cậu. Nhưng đáng tiếc thời gian trôi quá nhanh và bây giờ tôi phải trở về rồi. Thưa thiếu chủ hãy nhớ, kẻ bề tôi trung thành này sẽ luôn có mặt mỗi khi ngài cần. Bây giờ xin mạn phép... -Ryounosuke cuối đầu, quay bước.
Takeru gật đầu, ánh mắt ánh lên nét buồn nhẹ.
- Takeru! Lần sau tôi sẽ đánh bại anh, nên hãy chờ đó.... À, tôi rất vui khi gặp lại mọi người. Bây giờ thì bye... - Chiaki quay đầu bước đi.
Takeru gặt đầu, ánh mắt cứng rắn, nghiêm túc: Ờ... Tôi sẽ chờ.
- Thiếu chủ, em thật sự rất vui khi được gặp lại mọi người như thế này! Thật đáng tiếc, chúng ta lại phải chia tay nhau tại đây nữa rồi. Thiếu chủ phải giữ gìn sức khỏe nhé. Em đi đây ạ. - Kotoha cuối đầu chào và cũng cất bước đi.
Takeru cười nhẹ hiền từ: Ừ... Cảm ơn em. Em cũng vậy.
- Yah, Take - chan, ước mơ 3 sao là ước mơ lớn nhất đời tớ nhưng ước mơ lớn thứ hai đó là được gặp mọi người như thê này. Cái cuối cùng là ước mơ lớn thứ ba: giữ gìn sức khỏe nhé, Take-chan!! - Genta nháy mắt và quay đi.
Takeru cười, gật đầu: Ờ... Đi nhé!! Takeru * lại trở nên vắng lại rồi, cơ mà Mako đâu nhỉ? * - anh quay lại kiếm cô thì bỗng chợt nghe tiếng nói ngoài hiên. Anh tò mò đi ra...
Mako với vẻ mặt hốt hoảng, la lớn: Cái gì??!! Sao có thể như vậy được ạ?? Ba không đùa chứ?? Thiệt tình!! - Cô dập máy, quay lại thì bất ngờ thấy Takeru đứng đó từ hồi nào - Ta... Takeru?
Takeru thắc mắc: Sao thế? Có chuyện gì mà cô phải tức giận như vậy?
Mako ngại ngùng: Ah... Chuyện là... Ba mẹ tôi lại vi vu đâu đó rồi, nhà ở Hawaii cũng cho thuê hết nên tôi không thể quay lại ở được nữa và bây giờ phải ở lại đây. Ba mẹ nói có thể ở nhà của cậu được mà thôi để tôi ra ngoài thuê trọ cũng được...
Mako chưa nói hết câu thì Takeru đã cắt ngang: Không sao, cô có thể ở đây. Chúng ta cũng chẳng còn gì xa lạ hay ngại ngần gì nữa đâu mà lo lắng. Cứ ở đây đi, khi nào ba mẹ cô về thì lúc đó tính tiếp - Anh cười nhẹ, ánh mắt ánh lên niềm vui lạ. Anh cảm thấy trong người bỗng nóng ran lên không biết vì sao, vì hạnh phúc ư? Anh cũng chẳng biết nữa! *vậy là giờ không còn cô đơn nữa rồi* - anh nghĩ thầm, lòng vui sướng lạ thường.
Mako: Vậy... Vậy... Cảm ơn cậu. - Cô nhẹ nhàng vén nhẹ mái tóc, ngại ngùng.
Takeru trong một phút chốc bỗng trái tim lạc nhịp, anh bối rối trả lời: À... à.. Không có gì. Để tôi nói với Jii.. - Anh ngập ngừng rồi đi vào trong, tay vẫn để lên ngực mà trấn an con tim mình * Cô ấy bỗng dưng đẹp quá. Không sao không sao. Phản ứng bình thường, không có gì, không có gì đâu... Yên nào * - anh hít thở sâu, điều hòa lại con tim đang đập liên hồi.
---------------------------------------------------
Sau khi Jii giúp thu xếp hành lí xong xuôi, cô lại đi tham quan cái gia trang cũ này lần nữa. Mọi thứ dường như không thay đổi: nó quã đỗi quen thuộc nhưng cũng pha chút lạ lẫm vì đã lâu rồi cô mới quay lại đây. Ngồi ngoài hiên khu luyện tập, cô thẫn thờ nhớ về những ngày đầu tới đây: từ những phút quậy banh chành đến những giọt nước mắt khẽ rơi của mọi người khiến lòng cô bồi hồi không nguôi.
Làm gì mà thẫn thờ ngồi đó thế? - Takeru đang mặc trên mình bộ đồ tập luyện đang đi tới, thấy cô đang ngồi thẫn nên đi lại bất giác hỏi.
- .................Ah.... Chỉ là nhớ về những ngày xưa thôi. Lúc đó vui thật đấy. Biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra và chúng ta vẫn sát cánh bên nhau. - cô chợt tỉnh, một nụ cười nhẹ và ánh mắt thơ thẩn, ấm áp nhìn xa xăm.
Đến giờ tập luyện rồi. Cô có tập không thì thay đồ đi. Cậu nhóc ấy sắp đến rồi. - Takeru bỗng ngang dòng suy nghĩ của cô và hối thúc.
Cậu nhóc ấy?? - Mako tò mò nhưng vẫn vào trong thay bộ phục.
------------------sau khi thay --------------
Nè Takeru, cậu nhóc ấy là ai vậy? - cô vừa hỏi vừa lấy cọng thun nhỏ đang búi gọn tóc của mình lại.
Rồi cô sẽ biết th... - Anh đang chăm chú luyện kiếm bỗng quay lại thì gặp hình ảnh ấy khiến con tim lại xao xuyến liên hồi. Anh bất giác thẫn người nhưng chợt tỉnh quay đi. * không được, bình tĩnh lại nào. Mọi lần mày vẫn thấy những hình ảnh này mà sao bây giờ lại khác lạ như thế? * (cái này gọi là lâu rồi thiếu hơi gái mới vậy đấy mấy cậu 😅😅 nguyên cái gia trang toàn nam 😂😂)
Ừa thôi vậy. - cô có vẻ ỉu xìu nhưng cũng nhanh xong mang dép vào và luyện tập, cô cầm cây kiếm gỗ - Chà!! Chào em. Lâu lắm rồi mới cầm lại đấy. Nhớ ghê! - đôi tay nhỏ nhắn đi từ đầu kiếm đến thân kiếm nhẹ nhàng như một báu vật đã bị bỏ quên lâu lắm rồi, nụ cười nhẹ thoáng qua.
Cạch... Vào trận nào. - Anh cười
ranh, thanh kiếm đập vào thanh kiếm của cô mà thách đấu.
Cô cười thích thú. Cả hai cùng chuẩn bị tư thế. Chân cô nhẹ nhàng di chuyển sang thế chuẩn bị tấn công, anh cũng nhẹ nhàng phòng thủ. Cô xoay kiếm và một nhát từ trên vung xuống, anh xoay minh đỡ được. Cô nhanh chóng lách qua người anh đánh một thế hiểm sau lưng, anh cảm nhận được né nhanh mũi kiếm và hất mạnh cây kiếm cô đang cầm. Cô chới với chợt khụy gối xuống, anh vung kiếm lên cao và ngưng lại
- Cô thua rồi - anh cười.
- Ah, chào em! - cô nhìn về hướng nào đó và cười lớn. Anh bất giác quay lại. Trong phút mất cảnh giác đó, cô nhanh chóng hạ gối anh, lấy được thanh kiếm từ tay anh. Takeru lấy lại tinh thần thì anh đã bị cô kẹp chặt ở giữa: đằng sau là cô, đằng trước là thanh kiếm.
Takeru đỏ mặt: Này, ăn gian!
Mako nhếch môi, ghé sát vào tai anh: một phút mất cảnh giác cũng khiến cậu gục ngã dễ dàng đấy! Không phải tôi đã nói rồi sao?! Tôi thắng nhé.
Đôi tai anh đỏ bừng lên vì cảm nhận rõ từng hơi thở nóng của cô cũng như giọng nói pha lẫn thở gấp nhưng rất đỗi êm dịu. Anh bối rối đẩy thanh kiếm ra.
- Đừng....đừng...đừng có đùa! Chỉ là.... Hừ.. Coi như lần này cô thắng vậy! - Gương mặt giờ đã chín đỏ quay đi che đậy sự lúng túng.
Mako: 😂😂😂😂 cậu chủ lại giận nữa rồi 😂😂. À mà, cậu nhóc mà cậu nói tới chưa vậy? - cô bất chợt hỏi.
😤😤😤😤 - Anh giận dỗi nhưng cũng kiềm lại - sắp rồi đấy! 5' nữa và là một người cực kì quen thuộc với chúng ta. - anh cười nhẹ.
-------------- Mako và Takeru tiếp tục tập tiếp đợi cậu bé tới ------------------
- Takeru sensei, em mới đến ạ!! - giọng một cậu bé vang lên.
Hai người quay lại nhìn.
Oh... Mau chóng thay đồ và luyện tập nào! - Takeru cười đáp.
Ah, Ryouta-kun!! Lâu lắm ko gặp em rồi!! Câu lạc bộ bóng chày sao rồi nhỉ?? - Mako vui mừng nhận ra cậu bé nhỏ năm ấy (cậu bé trong tập 4 nhé!! Các bạn có thể xem lại nêus không nhớ)
- Ah, Mako-neesan! Em chào chị ạ! Dạ mới tuần trước clb em thi giải bóng chày thiếu nhi cấp quốc gia và được giải nhất đấy ạ. - Cậu bé cười tươi rói thuật lại.
- Giỏi quá vậy!! Đúng là Ryuota-kun!! - cô cười tươi xoa đầu cậu bé. Nhìn hình ảnh Mako lúc này chẳng khác nào một người mẹ, Takeru đúng đó cũng bất giác nở nụ cười hiền từ.
- Rồi rồi được rồi. Đi thay đồ đi nào - Anh chặn đứng dòng suy nghĩ ấy lại và cắt ngang cuộc trò chuyện.
[Kéo tiếp xuống chap tiếp theo nào!! Sẽ có bất ngờ đó!! ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com