Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16: Cơn mộng mị

Chap 16: Cơn mộng mị

Mơ là định nghĩa chung của giấc mơ tốt và giấc mơ xấu (ác mộng)  khi con người đã thả tâm hồn họ phiêu bạt nơi nào. Có một số giấc mơ như là dự báo trước điều gì xảy ra, nhưng lại có một số giấc mơ chỉ là những kí ức tua lại của một ngày dài. Tuy nhiên, ác mộng lại khác: điềm báo của bất an, lo lắng, nỗi sợ và dự cảm không lành. Tưởng chừng vô hại nhưng lại lặng lẽ đánh gục bạn bất cứ lúc nào.

Ưm... Ưm.. Không... Đừng!!!!!!!!!! - Tiếng hét lên xé toạt cả đêm khuya yên tĩnh, giọt mồ hôi cũng nhỏ giọt từng đợt, đôi mắt to tròn đã hiện lên nỗi sợ hãi, hốt hoảng. Một nghi vấn trong lòng dấy lên, nhịp trống thình thịch bên lồng ngực trái đang ngày càng dồn dập, muốn phá vỡ mọi tĩnh lặng của không gian và thời gian.

" Ác mộng này nó không êm đềm như trước nữa.................."

Trong căn phòng tĩnh mịch, thân ảnh gầy gò đang hô hấp từng đợt gấp gáp để thu lại dưỡng khí cho mình, nhìn mà đau xót đến tột cùng. Chưa bao giờ cô lại thấy cơn ác mộng đó chân thực đến lạ. Nỗi bất an xâm chiếm toàm bộ cơ thể cô: " liệu có gì xảy ra nữa hay không? "

Cánh tay gầy gò vươn lấy chiếc điện thoại, tay bấm từng con số đến khi dãy số ấy dài đủ thành một hàng. Ngón tay khẽ run lên từng đợt nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng nhạc chờ của điện thoại vủa đầu dây bên kia. Cô không gọi.....

Một dòng khuấy đảo tâm can, nó sôi sùng sục lên giữa đêm khuya thanh vắng. Tiếng thở gấp dồn dập, hai bàn tay nắm chặt lấy tấm nệm mà vận sức để giữ bình tĩnh. Một cảm giác đè nén, nó thắt chặt trái tim kia mà ra sức bóp nghẹn lại. Đau đến nỗi một tâm hồn mạnh mẽ vẫn có thể bật lên tiếng nấc. Hai giọt sương long lanh ngay khóe mắt chực trào ra thì đã tuôn thành dòng tự lúc nào.

Dáng hình nhỏ bé lạc lõng ngay trong chính căn phòng đã từng rất thân quen, nay lạ lẫm đến kì dị. Hai chân bó gối, ngồi dựa vào sát góc tường, đôi môi chỉ có thể mấp mấy: " Con nhớ ba mẹ".

Từng đợt từng đợt tuôn thành dòng cùng tiếng nấc. Cái hình hài kia đang chịu một áp lực khổng lồ chẳng biết ở đâu mà xuất hiện. Cả trận sóng vỡ òa cả gia trang yên tĩnh.

Mở nhẹ cánh cửa phòng là một con người đang lắp bắp vì run vì sợ nhìn thấy thương. Cơ thể co quắp đó đã được ủ ấp bằng cái ghì chặt của một người. Những cơn run vẫn khẽ lên từng đợt lạnh giá như chưa muốn buông tha cho cô gái đó. Cả người đã nhớp nháp vì mồ hôi và nước mắt hay thậm chí cả máu khi đang cố bặm chặt môi mình để không phát ra tiếng nấc.

Tiếng vỗ lưng đều đều trấn an, những câu từ không cao cũng không thấp, cứ đều đều xoa dịu tấm thân đang nằm trọn trong lòng kia: "không sao đâu, có anh ở đây rồi. Không sao hết. Không sao..... "

Âm hưởng đều đều tựa như một bài hát ru cứ thế đưa đôi mi khép chặt cùng tiếng thở đều. Thân ảnh bó gối cũng đã giãn ra không còn gồng cứng nữa. Cơ thể bị nhấc bỏng lên, cái đầu nghiêng vào lòng ngực ấy mà hiện lên nụ cười yên bình như chưa từng có chuyện gì cả.

Trống ngực vẫn đập rộn ràng, bán cầu đại não vẫn còn những suy nghĩ, bỗng trong tiềm thức xuất hiện một tiếng nói : " yêu??"

Đêm lại trở về vẻ yên tĩnh của nó, căn phòng nhỏ giờ đã trống trơn chỉ còn lại dấu ấn của sự hỗn loạn trong cơn mộng mị. Căn phòng lớn hơn có hai thân ảnh đang ôm chặt nhau như hòa vào làm một. Thân hình nhỏ hơn đang ra sức ép sát vào người để tìm hơi ấm của an toàn tuyệt đối. Đầu cứ rút vào sâu trong lòng ngực của thân hình to lớn, rắn chắc kia. Cơn mộng mị lại trở về êm đềm theo cách đó: không còn cơn ác mộng đó mà là giấc mơ rất đỗi ngọt ngào. Trong tâm tư bất an chẳng biết lúc nào giấc mơ kinh hoàng ấy lại xuất hiện lần nữa, nhưng lí trí đã kịp bỏ qua tất cả mà an nhiên hòa mình vào giấc ngủ ấm áp, toại nguyện.

Giữa đêm thanh, gió nhẹ thoảng, ánh trăng sáng mờ ảo diệu, có hai con người với đôi môi cong lên hạnh phúc như đang tận hưởng giấc mơ đẹp tuyệt vời.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ríu rít, ríu rít là tiếng chim hót đón chào một ngày nắng đẹp, hai cơ thể ấy vẫn giữ nguyên một tư thế cũ lại có thêm phần chặt hơn. Bàn tay to lớn đang cố định đầu của cô gái lại kéo sát hơn vào lồng ngực như không muốn mất ai đó. Cái đầu nhỏ ngọ nguậy dường như thiếu oxi mà ngẩng đầu lên. Đôi môi chạm đôi môi, cảm giác ngọt ngào cứ thế lâng lâng trào dâng. Một cái chạm nhẹ vô tình nhưng ngọt khiến hai đôi môi đó cứ dần sát và khít nhau thêm. Bị sự ấm áp, ngọt dịu như kẹo xâm chiếm toàn bộ cơ thể nên đôi mi cứ khép chặt chẳng chịu mở ra.

" Nếu đây là giấc mơ thì xin hãy cho con mơ tiếp.........................."

Đôi mi đã chớp khẽ vài lần, cơ thể trở mình vội vươn tay ra chạm vào khoảng không trống trải. Lòng bất giác lạ lẫm vì hiện diện của căn phòng to lớn, cách sắp xếp đồ đạc khác lạ trào dâng bao thắc mắc. Đôi chân lê bước ra ngoài, mặc nhiên không để ý đến những con mắt đang hướng vào mình: Thẫn thờ.

Ngâm mình trong bồn nước ấm, ánh mắt vô định, đầu óc trống rỗng chẳng suy nghĩ gì cả. Trạng thái gì đây khi cả người đang bị đè nén bởi một lực vô hình. Nó liên tục thúc giục tấm thân nhỏ bé bằng những hình ảnh trong cơn ác mộng đó: "Một cô gái nhỏ đang bất lực chạy theo hai dáng hình: một ngồi xe lăn với mái tóc xuôn dài, một đẩy xe đi cùng bộ vest xám. Chỉ có cô gái nhỏ trong chiếc đầm mới được tặng chưa kịp vui mừng thì dòng lệ tuôn như suối khi phải chia xa." Cơn ác mộng thật sự, cái nỗi đau dằn xé con tim mà khó khăn lắm cô mới trải qua được giờ đây lại quay về theo đúng nghĩa đen của nó.

Cầm chiếc điện thoại hơi mờ vì độ ẩm của phòng tắm, đọc khẽ từng chữ cùng tiếng uất nghẹn. Thư báo...... Giọt nước mắt tràn giống hệt như ngày hôm đó cộng thêm tiếng nấc: "Ba mẹ đừng bỏ con"

Đôi chân chệnh choạng lấy lại thăng bằng bước ra toang đổ nhào thì cánh tay rắn chắc ấy đã đỡ được lại. Bất giác một nụ cười vô hồn cong lên: "Mọi người biết hết rồi. "

Một tuần của bầu không khí u uất, những bộ y phục trắng đen lần lượt ra vào quỳ lạy hai tấm ảnh đang để trên cao kia. Ngồi ngay gốc phòng là tám con người ngồi đa lễ với các vị khách đến nhà: Tang lễ.

Cả căn nhà là bầu không khí tang thương: tiếng thút thít, sụt sùi hay nấc nghẹn của những con người dù lạnh lùng đến đâu cũng không thể kiềm lại được. Duy chỉ có cô gái đó, ngồi lặng lẽ ngay góc phòng đó, đáy mắt ráo hoảnh. Ánh mắt vô hình trước tất cả mọi thứ, trước mắt là một màn màu trắng bao trùm tất cả. Thẫn thờ vô tâm với mọi thứ vì không tin những gì đang xảy ra trước mắt: "Ba mẹ chỉ tạm rời xa thôi. Chắc chắn ba mẹ sẽ quay về lần nữa mà. Giống như lần đó. Nhưng lần này là bao nhiêu năm. 10 năm như lần trước hay 20 năm? 30 năm? Mình sẽ chờ vì ba mẹ chắc chắn về. Mẹ còn hứa mua cho mình cái khăn lông khi đi du lịch với ba mà. Mẹ chưa thực hiện lời hứa đó nên mẹ không đi xa được. Chắc chắn mẹ sẽ về mà. Chắc chắn ba mẹ sẽ....ba mẹ sẽ....ba mẹ sẽ...... "

Tiếng khóc uất nghẹn trào ra cùng tiếng hét thất thanh không vì gì cả. Cả câu nói "ba mẹ sẽ về mà" cứ lặp đi lặp lại trong tràn nước mắt đó. Bao quanh thân thể nhỏ bé là những con người đang cố gắng trấn an, an ủi,  động viên. Mất mát quá lớn, sự hối hận tột đỉnh, quá khứ đang ngủ yên tràn về đè nặng lên đôi vai chẳng còn chút sức lực nào. Tự hào là một kiếm sĩ, là một siêu nhân đã từng bào vệ rất nhiều người nhưng thất vọng vì không thể giữ lấy những gì nhỏ bé nhất, quan trọng nhất. Là một người khác thường với nhiều người nhưng cũng bình thường như bao người. Biết đau, biết giận, biết hờn và hơn hết là biết yêu. Yêu từng cảm giác ấm áp trong vòng tay yêu thương của gia đình, yêu từng lời nói vui vẻ rộn ràng của các thành viên, yêu những giây phút sầu lặng, yên tĩnh,..... Yêu, yêu hết tất cả những gì có thể cảm nhận bằng tất cả các giác quan của mình. Nhưng tình yêu có bao giờ là hoàn mỹ, nó có thể phá vỡ những tôn ti trật tự mà thõa mãn giằng xé trái tim đó để rồi mọi cảm xúc gần như chai sạn.

Tâm hồn còn vương vấn nhỏ vẫn đang cố gắng dùng sức lực nhỏ bé mà cầu cứu: " Hãy giúp tôi với! " Tâm hồn đó nó vẫn muốn được yêu đang dần bị những tảng đá chai sạn lấp đầy. Nó cố gắng chống chọi mà đau đớn thay lại có những tảng khác đang chồng chất đè lên liên tiếp. Nó mỏi rồi, nó mệt lử và mặc kệ cho những tảng đá đó che lấp, vui dập nó: Không cảm xúc.

Một con người khi trải qua quá nhiều nỗi đau thì trái tim họ dần bị chai sạn. Họ chẳng còn cảm nhận được những thứ cảm xúc vô thường, vô vị. Họ sống với cảm giác bất cần, chẳng còn mục tiêu để phấn đấu. Họ bất cần đời nhưng vẫn tiếp tục sống. Phải chăng tâm hồn nhỏ bé đang bị vùi lấp bởi những tảng đá kia vẫn không ngừng kêu cứu? Chẳng ai biết nhưng trong tiềm thức họ, họ vẫn còn muốn được yêu thương.

---------------------------------------------------

Chồi ôi, phải nói tui có tâm quá mà T~T Hơi creepy cho chap này mà chủ yếu là tui muốn ngược tỷ tỷ của tụi mình nên thôi kệ. :3

Tặng anh cloud-24294, tặng bạn minaminosakura012, tặng em NhPhng615 đã luôn theo dõi và vote cho truyện của tui~ không hiểu sao mà tui quý ba con người này ghê ^•^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com