Chap 35: Drama Nước Sôi
Hôm nay ông hội đồng nhà ta bị bệnh nặng ho khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ ho kiểu này là chết mẹ rồi sống kiểu gì nữa :)) bà Út chăm chết mẹ luôn
Hôm đó đứa con gái thùy mị nết na của Liễu Chi " lỡ " làm đổ chén canh thuốc nóng ơi là nóng lên người Tuệ An 2 tuổi con của Khánh Linh đang chơi với con mèo ngoài vườn. Nó xem Tuệ An là một cái gai trong mắt nên nó giả vờ bị vấp rồi hất chén nước vô mặt con nhà người ta. May là chỉ phỏng nhẹ ở lưng thôi chứ vô mặt là chết mày rồi con 🙂
Tuệ An: áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Tuệ An: *khóc* mẹ ơi hic...mẹeeee
Khánh Linh đang ở trong buồng nghe tiếng khóc liền ra
Khánh Linh: trời ơi con tui con sao vậy con *ẵm*
Tuệ An: *khóc* ngóng ngóng *khóc*
Khánh Linh: ai làm con khóc *vỗ lưng* ủa sao lưng con nóng vậy
Tuệ An: *chỉ tay về phía Liễu Vân*
Khánh Linh: mày...mày làm gì con tao
Liễu Vân nhìn bả chằm chằm với ánh mắt láo láo mà kiểu vố tỏ ra ngầu ngầu á nhìn nó sao sao á tui viết mà tui muốn móc mắt nó ra ghê =))
Khánh Linh: CÂM HẢ
Liễu Vân: Ừ TUI ĐỔ NƯỚC LÊN MẶT CON BÀ ĐÓ
Khánh Linh: *Chát* ĐỒ MẤT DẠY
Lúc đó Minh Thuy đi ngang thấy cảnh tượng đó thì chạy như gió về phòng Liễu Chi để nói Liễu Chi biết, mặc dù biết Liễu Vân gây sự trước nhưng ả cố tình thêm mắm thêm muối vào khuấy khuấy thêm chút hành ngò thái nhỏ đợi 30' sôi tắt bếp đổ ra dĩa trộn đều đậy kín để nguội rồi ăn
Minh Thuy: cô hai cô hai nãy con thấy cô ba đánh tiểu thư ngoài vườn á
Liễu Chi: cái gì ?? mày dẫn tao ra đó
Minh Thuy: dạ
Ngoài vườn
Do lúc nãy Thùy Phương tán mạnh quá nên con nhỏ đó đau khóc muốn banh cái nhà luôn
Liễu Chi: NÈ CÔ LÀM GÌ CON TUI VẬY HẢ * ả chạy tới ẵm Liễu Vân lên vỗ lưng * con của mẹ nín nha nín nha mẹ thương
Thùy Phương: mợ ba xem sao dạy dỗ lại con mình đi để nó tạt nước nóng lên người con tui vậy đó rồi còn không biết lễ biết phép nữa
Liễu Chi: nó còn nhỏ có biết cái gì đâu ? phỏng một xíu chết hả
Thùy Phương: phỏng một xíu hả cô nhìn đi da con tui muốn bong ra luôn rồi nè
Thùy Phương vén áo của Tuệ An xuống để lộ một tấm lưng đỏ chót máu rỉ ra từng chút một lớp da non đã gần bong ra hết loang lỗ vừa nhìn đã khiếp sợ. Liễu Chi trố mắt nhìn không thể tưởng tượng được mọi chuyện lại nghiêm trọng đến như thế, cô bé Tuệ An cũng đã ngất đi vì quá đau rát. E là sau này cô bé không thể bận những bộ váy xinh xẻo mà đi long nhong ngoài đường nữa tương lai con bé sẽ sống trong nhục nhã giấu diếm buồn tủi nếu nặng thì không thể gã đi được nữa vì ai lại muốn lấy một cô gái xấu xí cơ chứ ? Đối với một cô bé 2 tuổi thì chuyện này quả là một ác mộng, không ngờ đứa con mà mình nghĩ lâu nay vô cùng dễ thương và ngây thơ lại có thể cố tình ác độc như vậy...Mọi chuyện xảy ra như một cơn gió nặng nề ào ạt xô ngã Liễu Chi xuống vực thẳm một vực thẳm sự thật vực thẳm dao găm vực thẳm của sự ngờ ngợi
Liễu Chi: ...
Liễu Chi: sao...sao có thể chứ
Liễu Chi: Liễu Vân mày mày
Liễu Vân: mẹ con không có
Liễu Chi: *Chát* tao không ngờ mày lại như vậy ^^
Rồi ả lôi Liễu Vân vào đập cho một trận :))
____________________________________
END CHAP 35
Chap điên chap khùng gì vậy không biết :)) Mai 22/12 rồi nha các tềnh yêu của mình <33
MONG CÁC BẠN ĐỌC ĐẾN CUỐI CÙNG !
Phô lô tóp tóp nhau đi tui flop quá :((
Vô đây đi
Tuyển thành viên nè
Phây búc nè
Giáng Sinh zui zẻ ><
Ai muốn biết nguồn gốc của Giáng Sinh hong ? Hong biết cũng phải biết
Ngày lễ Giáng Sinh là ngày lễ của Thiên Chúa Giáo chứ không phải tự nhiên mà có ! Mình thấy có vài người ngộ lắm chửi Chúa xúc phạm Chúa cho đã xong sinh nhật Chúa thì đi chơi các kiểu :))?? ủa là sao
Từ thưở chưa có thế gian xung quanh còn là một vùng đen tối thì Đức Chúa Trời đã tạo ra Trời và Đất đầu tiên sau đó dựng nên cây cối muôn vật, Người không muốn thế giới mình tạo ra quá tẻ nhạt buồn chán như vậy nên ông đã dùng bùn đất tạo ra một người con trai theo hình ảnh Chúa và đặt tên người đó là Adam. Người thấy Adam quá cô đơn trên mảnh đất này nên khi Adam ngủ Người đã dùng cơ thể Adam để tạo ra một người nữ và đặt tên là Eva. Ngày qua ngày hai người sống rất vui vẻ và hạnh phúc trên Trái Đất dưới sự che chở và bao bọc của Thiên Chúa. Thiên Chúa cho họ tự do làm mọi việc được ăn tất cả các loại trái cây ở đây nhưng có một loại cây gọi là Trái Cấm người cấm Adam và Eva ăn, hai người rất nghe lời nên khoing bao giờ đụng đến loại trái này. Một hôm Eva đang đứng gần cây cấm thì có một con rắn chui ra buôn lời dụ dỗ bà:
Con rắn: Eva Eva ngươi hãy ăn trái này đi trái này ngon lắm khi ăn xong ngươi sẽ có quyền lực như Đức Chúa Trời ăn đi ngươi mau ăn đi
Eva: Không ! Tôi sẽ không bao giờ cãi lại Thiên Chúa của tôi
Con rắn: ngươi sợ à ? hèn thế ! Đức Chúa không ở đây ta không nói ngươi không nói sao Người biết được
Từng lời từng lời con rắn nói ra như cây kim chọc vào tâm trí bà vậy sự tò mò lúc bấy giờ đã lên đỉnh. Bà bị con rắn thôi thúc nên hái một quả và ăn thử, thứ quả này quả thực rất ngon bà hớn hở mang đến cho Adam ăn cùng
Eva: Adam Adam anh mau ăn thử đi
Một vết cắn của Adam vừa găm xuống thử quả đó thì bầu trời bỗng tối sầm sấm chớp đùng đùng mây đen kéo đến trên trời phát ra tiếng nói:
- ADAM ADAM NGƯƠI VỪA LÀM GÌ VẬY
- Sao hai ngươi phải trốn tránh thế kia
Adam và Eva giật mình thì bỗng xấu hổ vội vàng lấy lá che cơ thể của mình
Eva: Chúa ơi con xấu hổ quá sao cơ thể con lại trần chuồng thế này ?
- Ngươi cũng biết ngươi đang xấu hổ vì trần chuồng sao ? Vậy ngươi có biết ngươi vừa làm gì không ?
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com