Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3 : Vì Con Robot Đấy Sao?

Ngọc Ánh coi bộ cũng to gan quá chứ. Dám tát robot của anh, tuy tát với lực mạnh nhưng cả hai lại không thấy đau chút nào.

- Tức giận - Em làm cái quái gì vậy?

Anh tức giận nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh, tự nhủ lòng rằng không nên đánh con gái, mà lí do gì lại phải đánh Ngọc Ánh cơ chứ, lấy lí do rằng cô ấy tát robot anh sao?

- Robot được tạo ra để giúp con người, cũng giống osin, vậy mà không nhận lệnh em, bị chạm hay lỗi thiết kế à? - Nhếch mép.

- Văn Toàn chỉ nhận lệnh duy nhất một mình tôi!

- Văn Toàn sao? Robot thì kêu bằng robot đi ở đấy còn bày đặt Văn Toàn này Văn Toàn nọ. Robot của anh á? Có ngày em làm cho nó không còn sử dụng được thì đừng có trách em đây nghe chưa - Vẻ mặt đắc thắng.

- Em cứ thử đi! Đừng nói là em, ngay cả Vương Gia cũng không xong đâu!! Rời khỏi đây trước khi anh đạt đến giới hạn.

- Ngạc nhiên - Vì con robot đấy sao? Không nói chuyện với anh nữa.

Cô nói xong quay qua lấy túi sách của mình rồi thẳng thừng bước ra khỏi nhà của anh. Cũng không lạ gì Ngọc Hải, vì khi có người động vào đồ của anh hoặc làm những gì anh không thích thì anh sẽ đều nổi giận quát mắng người đó như thế, tính của Ngọc Hải đây đó giờ là vậy.

Ngọc Ánh cũng không ít lần bị anh mắng vì cố tình động vào đồ của anh hay chỉ đơn giản là vào nhà anh với tư cách là người yêu anh cũng đều đuổi và tức giận. Cứ nghĩ rằng yêu nhau gần 2 tháng anh sẽ sửa tính vì cô nhưng không đâu, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà, tính của Ngọc Hải đây ba mẹ còn chưa làm anh phải thay đổi được, thì Ngọc Ánh đây chỉ mới là người yêu thôi thế mà lại đòi anh thay đổi vì cô á? Cho dù trời có sập thì tính của Ngọc Hải cũng chẳng thay đổi được!

- Dọn dẹp mọi thứ ở đây đi.

Nói rồi bước lên phòng, đặt áo vest mình lên bàn, chân anh nhanh chóng bước về phía giường nằm xuống thở dài 1 hơi, nét mặt anh vẫn còn nhăn vì chuyện lúc nãy làm anh khá tức giận, khi nãy trên công ty giả vờ mệt, bây giờ về nhà gặp Ngọc Ánh ở trong vinh thự của mình còn quậy phá đồ của mình thì đây mới đúng chính xác là anh mệt.

Nằm một lúc cũng bật dậy, anh tiến đến tủ quần áo lấy 1 bộ đồ vào phòng tắm thay ra. Anh tiến đến bồn tắm xả nhẹ nước ra pha thành nước ấm, anh cởi bỏ bộ quần áo trên người rồi vào nằm ngâm mình vào dòng nước ấm, dòng nước đấy thật dễ chịu làm sao.

***

Sau khi cậu dọn dẹp xong mọi thứ cũng ngồi xuống lấy ipat ra chơi, tuy là robot nhưng cậu vẫn biết sử dụng và chơi các loại đồ công nghệ, [ipat của Hải nhé] cậu ấn bật phim tình cảm lên coi. Coi phim đấy rất cảm động nhưng cậu chẳng hề khóc 1 tí nào, vì cậu là robot mà trên mặt cậu chỉ duy nhất 1 sắc thái không hề thay đổi, thấy anh từ trên lầu xuống cậu quay qua nở nụ cười máy móc.

Anh nhìn cậu khó hiểu rồi tiến đến chỗ cậu đang ngồi rồi nói.

- Sao biết cái ipat đấy tôi để đâu mà lấy?

- Trên phòng anh ấy, tôi lên lấy xuống chơi - Nở nụ cười máy móc.

Lạ nhỉ, Ngọc Hải không thích ai động vào đồ của mình, ba mẹ, bạn bè hay ngay cả người yêu của anh đụng vào anh cũng không thích, thế nhưng tại sao khi cậu đụng vào đồ anh thì anh lại không mắng mà lại tỏ thái độ bình thường, không cáu gắt hay quát mắng gì cậu. Ngọc Hải hôm nay làm sao vậy cà, thật lạ nhỉ?

- Mà tôi hỏi đã. Ngọc Ánh đến đây lâu chưa?

- Cô ta đến lúc 9 giờ 45 phút 36 giây.

- Lâu thế cơ á, cậu tính cả giây luôn cơ à.

- Tính cho vui - Mắt dán vào ipat.

- Cười - À này, cứ gọi là anh em cho thân mật. Với cả cậu cứ làm những gì mình thích đi, học cách làm con người, cư xử như con người đi đừng tỏ ra máy móc nữa.

- Ok em, máy móc? Tôi máy móc sao? - Gương mặt giận.

Ây da robot Văn Toàn này biết giận nữa cơ, cơ mà Hải bảo gọi anh - em cho thân mật để làm gì nhỉ? Robot thôi mà tại sao lại phải thân mật, đã thế còn giục cậu phải học cách làm con người rồi cư xử giống con người làm gì nhỉ.

- Thôi xin lỗi được chưa, máy móc mà cũng biết giận nữa hả.

- Bộ robot là không được giận hả?

- Được rồi xin lỗi, coi như tôi tặng cậu cái ipat đấy xem như quà xin lỗi nhé.

- Tạm tha đấy nhé - Nở nụ cười vô cảm.

[tự hình dung nụ cười vô cảm của cậu nha mọi người, nụ cười vô cảm của robot í cứ tưởng tượng thế là hiểu]

- Nhưng khi nào tôi lấy là cậu phải đưa đấy nhé.

- Tùy anh thôi.

Haizz, không biết Ngọc Hải này có bị làm sao không nhỉ, ngay cả chiếc ipat yêu thích của mình cũng cho cậu, đã thế cậu giận lại còn đi xin lỗi cậu nữa chứ. Còn Ngọc Ánh đụng vô bất kì thứ gì của anh cũng không được, phải có sự cho phép của anh, với tư cách là người yêu anh mà anh lại đối xử như người dưng vậy, anh lúc nào cũng giữ khoảng cách với cô, ít khi nào thân mật nhưng anh không hiểu tại sao cô lại chịu đựng được tính cách đấy của anh.

[vì Hải nói Toàn cứ làm gì mình thích tự do như con người nên tớ sẽ thay đổi cách gọi Toàn bằng " cậu " nữa nhé.]

Đang ngồi chơi ipat với anh thì đột nhiên cậu bỏ ipat xuống đứng dậy tính đi đâu đó, anh quay qua hỏi cậu.

- Đi đâu?

- Mua sách, tôi muốn hiểu hơn về con người.

- Để tôi đưa em đi.

Anh đứng lên rồi đi lên lầu lấy chìa khóa xe, cậu hơi khó hiểu ngước mặt nhìn anh nói.

- Tôi muốn đi bộ cho thoải mái.

- Có điên không? 12 giờ trưa đi bộ cho nổ não à? - Nhíu mày.

- Thế thì tùy anh.

Anh ra lấy xe cậu cũng theo anh ra ngoài, anh dùng hành động ôn nhu hơn nữa là mở cửa còn thắt dây an toàn cho cậu nữa. Anh rất ít khi dùng hành động này với ai lắm, ngay cả Ngọc Ánh người yêu anh anh còn chưa làm, thế mà giờ anh lại làm những hành động đó chỉ với 1 con robot, nghe khó hiểu he ?

***

Sau khi rời khỏi nhà anh với một cục tức, cô không về nhà liền mà lấy điện thoại gọi cho một người nào đó.

*Cuộc gọi.

- Đến quán cafe xxx gặp tôi có tí việc.

- Có việc gì mà phải đến tận quán thế ? Qua nhà anh nói không được à ?

- Bảo thì ra đi đừng nói nhiều nữa.

- Được thôi.

*Kết thúc cuộc gọi

Cúp máy xong cô phóng nhanh đến quán cafe, nơi hẹn một người nào đó của cô. Sau khoảng 15 phút phóng trên chiếc xe của mình thì cô đã tới được quán cafe đó, bên ngoài là một màu gỗ bên trong cũng làm bằng gỗ, quán cafe này trang trí theo chủ đề thiên nhiên nên khá thoáng mát và thoải mái cho khách hang, cô cũng thường xuyên lui tới quán này để uống cafe thư giản hoặc đôi lúc đi chơi với Ngọc Hải, cô cũng lựa chọn quán này.

Cô bước vào trong chọn một góc bàn phù hợp rồi ngồi xuống. 5 phút sau người cô hẹn cũng đã tới, hắn bước vào trong rồi bước lại chỗ bàn nơi cô đang ngồi.

- Sao, gọi anh đến đây có việc gì? Sao mặt cọc thế, hắn ta làm gì em à?

Người đàn ông đấy ôn nhu hỏi cô bằng chất giọng yêu chiều, ngọt ngào.

- Cái anh này, sao biết hay vậy? Người yêu hắn mà nỡ lòng nào đuổi em ra khỏi nhà chỉ vì cậu ta. - Tức tối nói nhưng cũng pha vào đấy một tí nũng nịu.

Hắn ta nghe cô nói thế thì cũng có phần hơi bực bội nhưng rồi cũng ngồi xuống dỗ cô.

Người đàn ông ngồi với cô là ai? Sao cả 2 lại thân đến như vậy, còn "hắn" nhắc tới ai kia?

_____________________________
Hết chap 3.

Hmm cô ta định dở trò gì đây 😤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com