Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

82. Toàn là bẫy

Nhóm bốn người của Văn Toàn càng đi càng xa khỏi lộ trình, chẳng mấy chốc đã đi lòng vòng trong rừng.

“Nơi này là nơi nào, có phải chúng ta bị lạc rồi không?”

“Phải đó, nhìn lạ quá.”

Bởi vì quá chăm chú việc tìm kiếm Chu Ái Ái, nên họ quên khuấy mất việc để lại kí hiệu trên đường đi. Có hai người đã bỏ cuộc mà ngồi phịch xuống tảng đá lớn, nghỉ mệt. Đang khát còn uống thêm nhiều nước, càng khiến họ thêm kiệt sức.

Văn Toàn đứa dựa vào gốc cây lớn, mắt nhìn vào màn hình điện thoại thấy đã hơn bốn giờ chiều. Nếu không nhanh chóng tìm cho ra Chu Ái Ái thì trời tối mất.

Như vậy lúc tìm đường quay về càng gặp khó khăn hơn…

Họ cực khổ là thế, nhưng đâu biết ở đằng xa đang có đôi mắt sắc bén rình rập, chầu trực thời cơ thích hợp để giở trò hèn hạ.

“Ái Ái, em ở đâu?” Văn Toàn không bỏ cuộc, cô ra sức gọi lớn, hi vọng Chu Ái Ái có thể nghe thấy lời của mình.

Bốn bề vẫn chìm trong sự im lặng, mấy người khác bắt đầu thấy chán nản. Một nữ sinh đề nghị:

“Hay là chúng ta gọi sự hỗ trợ của thầy cô đi.”

“Okay, tớ tán thành.”

Một người đại diện đứng ra gọi điện thoại, nhưng ở đây tín hiệu chập chờn, không thể kết nối được. Họ phải tiếp tục đề xuất một phương án khác, nghĩ một hồi, cô nữ sinh kia lại lên tiếng:

“Hay là chúng ta tìm đường về khu cắm trại? Dù sao quay về cũng nhanh hơn đi tiếp lên đỉnh núi.”

“Vậy cũng được. Biết sao giờ, tìm đường quay lại thôi.”

Văn Toàn lấy điện thoại gọi cho Quế Ngọc Hải, kết quả vẫn là không có tín hiệu. Cô lo cho Chu Ái Ái nên không muốn quay về, bèn nói:
111¹¹1
“Ba cậu về tìm cứu viện đi. Tớ tìm thêm một lát nữa. Ừm, tớ sẽ để lại ký hiệu trên cây cho mọi người dễ nhận ra.”

“Vậy sao được? Để tớ đi với cậu.”

Họ lại tiếp tục tách nhau ra, hai người quay về tìm người cứu viện, Văn Toàn và một bạn khác tiếp tục tìm Chu Ái Ái. Cô lục lọi trong ba lô, tìm được cuộn dây ruy băng đỏ mà trước đó Quế Ngọc Hải đưa cho mình, liền đưa cho hai người kia một nửa, để cột thêm các nhánh cây thấp đánh dấu đường đi.

“Ba cậu về tìm cứu viện đi. Tớ tìm thêm một lát nữa. Ừm, tớ sẽ để lại ký hiệu trên cây cho mọi người dễ nhận ra.”

“Vậy sao được? Để tớ đi với cậu.”

Họ lại tiếp tục tách nhau ra, hai người quay về tìm người cứu viện, Văn Toàn và một bạn khác tiếp tục tìm Chu Ái Ái. Cô lục lọi trong ba lô, tìm được cuộn dây ruy băng đỏ mà trước đó Quế Ngọc Hải đưa cho mình, liền đưa cho hai người kia một nửa, để cột thêm các nhánh cây thấp đánh dấu đường đi.

Những tia nắng mặt trời dần hiu hắt, Văn Toàn cảm nhận được sắc trời đang tối dần. Hai người đưa mắt nhìn quanh, mỗi người một phía, liên tục hô lớn tên của Chu Ái Ái.

“Ơ, bên kia có phải ba lô của cô ấy không?” Nam sinh chỉ về phía đằng xa.

“Hình như phải đó, chúng ta mau qua đó đi.” Văn Toàn reo lên.

Nam sinh chân dài bước nhanh hơn, nhưng cậu còn chưa đến gần chiếc ba lô, đã bị sập xuống một cái hố.

“Trung, cậu không sao chứ?”

“Văn Toàn, kéo tớ lên với.”

Hố kia cao hơn đầu người một chút. Cậu sinh viên kia ngã xuống hố, tuy không bị hề hấn gì nhưng không thể leo lên được. Bốn xung quanh là đất sét pha, nhẵn nhụi không có lấy một chỗ bám. Mà Văn Toàn thì không khỏe đến mức có thể kéo cậu ấy lên được.

“Này, tớ quăng dây thừng lên cho cậu. Cậu thắt chung với dây của mình, cột vào thân gốc cây lớn, rồi quăng đầu còn lại xuống đây.”

Văn Toàn gật gật, hiểu ý cậu bạn kia. Cô nhanh chóng tiến hành, đem đầu dây thừng cột vào gốc cây lớn cách đó chừng mười lăm mét.

“Chị , giúp em với.”

“Chu Ái Ái, em bị làm sao thế?” Cô hướng về nơi âm thanh phát ra, không khỏi bất ngờ.

Cô ta ngồi ở cách đó không xa, tay ôm lấy chân bật khóc. Văn Toàn lo lắng vội chạy sang đó xem, nào ngờ…

“Vụt.” Cô có cảm giác mình vừa vấp phải thứ gì đó trên đất.

“Nguyễn Văn Toàn, cẩn thận!”

Văn Toàn theo quán tính quay lại phía sau, cô chỉ kịp hét lên một tiếng thất thanh, trân mắt nhìn gốc cây lớn từ trên không trung đang lao về phía mình.

“Bịch!”

Văn Toàn lăn mấy vòng trên đất, đầu óc choáng váng mơ hồ. Đến khi cô hoàn hồn lại, mới biết Quế Ngọc Hải cứu mình.

“Văn Toàn, em có sao không?”

Vương Phong đi cà nhắc về phía hai người họ. Một màn nguy hiểm vừa rồi phải khiến anh kinh hãi. Thật không dám tưởng tượng nếu Quế Ngọc Hải không lao đến ôm Văn Toàn ra, hậu quả sẽ trở nên như thế nào.

Gốc cây kia được buộc vào sợi dây thừng dài, treo vất vưởng lên nhánh cây lớn. Ở dưới khéo léo luồn sang một sợi dây thừng khác, kích hoạt thành một cái bẫy.

“Em không sao cả. Ngọc Hải, anh anh…” Văn Toàn muốn hỏi han hắn, nhưng rối rít đến không nói nên lời.

“Tôi không sao.” Hắn điềm đạm nói, rồi đỡ cô đứng dậy.

Chu Ái Ái ngồi ở đằng kia, thấy mấy cái bẫy mình rắp tâm chuẩn bị cho Văn Toàn không thành, lòng nổi cơn tức giận. Nhưng vì có Quế Ngọc Hải ở đây, cô ta không dám để bộc lộ cảm xúc thật.

“Đau quá, ôi cái chân của em… hức hức…” Cô ta tiếp tục diễn trò.

“Mau qua xem Ái Ái có bị gì không?”

Quế Ngọc Hải cùng Vương Phong ở khu cắm trại, thông qua camera giám sát đặt trên đường đã nhìn thấy sự bất thường của đội Văn Toàn. Ban đầu nhìn họ tản nhau ra, lúc sau nhìn thấy cô đi khỏi lộ trình quy định mà không khỏi sốt ruột.

Hắn và anh tức tốc đi tìm, nhưng Văn Toàn bị lạc sâu vào trong rừng, tung tích không được camera ghi lại. Bọn họ phải mất hơn nửa tiếng dò đường, Vương Phong vì thế mới đạp trúng bẫy săn thú, chảy máu ở chân. Quế Ngọc Hải giúp anh băng bó vết thương, cũng may vẫn kịp lúc cứu Văn Toàn.

“Ở đây sao nhiều bẫy thú đến vậy chứ?” Vương Phong phát hiện điều khả nghi. Trong rừng này không có thú lớn, mấy con thú nhỏ cũng rất ít, hoàn toàn không phải nơi lý tưởng để đi săn.

Quế Ngọc Hải theo cùng hướng suy nghĩ của anh. Nhìn thấy tận bốn, năm cái bẫy thú trên đường, họ chắc chắn có người cố tình giở trò.

Trên đường đi, bọn họ còn phát hiện hộp cơm trưa từ hôm qua của Văn Toàn bị vứt lại trên rừng, càng thêm lo lắng cho cô gái nhỏ. Bây giờ xác nhận cô vẫn bình an, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

“A, chân em đau quá, bước đi không nổi nữa. Thầy Quế, thầy có thể cõng em đi một đoạn được không?” Chu Ái Ái mặt dày lên tiếng.

Phải nói ngoại trừ Văn Toàn, Chu Ái Ái là người thứ hai ở cái trường đại học Bắc Thành này, dám đưa ra yêu cầu như thế với Quế Ngọc Hải.

Nhưng mà phải biết đến câu nói: “Không phải tôi làm được thì bạn cũng làm được.” Phải! Trường hợp này chính là như thế! Nguyễn Văn Toàn có thể đưa ra trăm cái yêu cầu vô lý, còn Chu Ái Ái thì miễn bàn.

Cô ta chính là sai người, sai cả thời điểm!

“Xin lỗi nhé. Tôi già rồi, cột sống cũng không còn tốt lắm. E rằng không cõng nổi em.” Quế Ngọc Hải trả lời bằng cái giọng tuyệt tình, còn xen lẫn mấy phần chế giễu.

Chu Ái Ái mặt đầy bối rối, cứ tưởng Quế Ngọc Hải sẽ nhận lời mình. Hắn từ chối thẳng thừng, khiến cô ta ngượng ngùng trước mặt mọi người.

“Này, hay cậu cõng Chu Ái Ái đi.” Hắn đùn đẩy cho cậu nam sinh kia.

“À dạ… Thầy nói em ạ?” Cậu ấy hơi lung túng, nhìn sang Chu Ái Ái.

Không phải vì cậu ta ngại khổ, nhưng nhìn thân hình có chút mũm mỉm của Chu Ái Ái, cậu ta sợ mình kham không nổi.

“A, không cần đâu… Em tự mình lết đi cũng được.” Chu Ái Ái tỏ vẻ đáng thương.

“Để chị dìu em đi.” Văn Toàn nói.

Cuối cùng Văn Toàn cùng cậu bạn kia mỗi người một bên, dìu Chu Ái Ái đi. Quế Ngọc Hải hỗ trợ Vương Phong, để anh đi nhanh hơn. Vết thương của anh được hắn xử lý sạch sẽ, nhưng vẫn phải nhanh chóng quay về để vào bệnh viện kiểm tra, mong rằng không xảy ra trường hợp xấu nhất là nhiễm trùng vết thương.

Chu Ái Ái đi được một lúc, bảo chân mình không thấy đau nữa. Cô ta không cần đến sự giúp đỡ của hai người kia, tự mình vẫn đi được.

Chu Ái Ái đi trên đường, tinh mắt nhìn thấy một vật lấp lánh dưới đống lá khô, bèn nhân lúc không ai để ý mà nhặt lên. Cầm chiếc lắc tay tinh xảo trên tay, cô ta vội giấu vào trong túi quần.

Bởi vì Chu Ái Ái biết chiếc vòng tay này là của Văn Toàn!

Họ chẳng mấy chốc đã ra được đường lớn, gặp được đoàn cứu viện. Trời không còn sáng sủa gì, nhóm người phải gấp rút quay lại lều trại để về trường. Các đội khác đã về hết, điểm danh đủ quân số, chỉ còn thiếu nhóm người của Văn Toàn.

“Ngọc Hải, vòng tay của em không thấy đâu nữa.” Văn Toàn kéo vai áo hắn, luýnh quýnh nói.

“Sao thế, hai người mau đi nhanh lên. Trời sắp tối rồi!” Vương Phong thấy hai người tụt lại phía sau, liền hối thúc.

Văn Toàn muốn đi tìm lại chiếc vòng. Nó quý giá như vậy, hơn nữa còn là quà tặng gặp mặt của mẹ Quế Ngọc Hải, cô sao có thể để mất chứ?

“Không được, em phải quay lại tìm vòng tay.”

“Này, trời tối rồi. Nguyễn Văn Toàn, có thể em không đeo nó đi thì sao?” Hắn cản cô lại. Dù Quế Ngọc Hải nhớ rõ cô vẫn đeo chiếc vòng trên tay, nhưng vẫn nói như vậy để trấn an cô.

Đúng là Văn Toàn từng có ý định tháo nó để lại ký túc xá, nhưng lại thôi không tháo ra nữa. Cô nhớ rõ lúc tách nhóm thành hai người, Văn Toàn vẫn mân mê chiếc vòng trên tay, vì thế nó chỉ rơi đâu đó quanh khu vực tìm thấy Chu Ái Ái.

Có thể là lúc Quế Ngọc Hải cứu cô, hai người lăn mấy vòng trên đất, chốt vòng đã bị bung ra.

“Không phải. Chắc chắn là rớt trong rừng rồi, em phải quay lại tìm.”

Quế Ngọc Hải thấy Văn Toàn không tìm thấy chiếc vòng sẽ không về, nên quyết định đi tìm cùng cô. Vương Phong phản đối, liền bị hai người gạt phăng đi.

“Không sao đâu, tôi bảo vệ cho Văn Toàn được. Cậu ngồi theo xe đoàn, mau đến bệnh viện kiểm tra vết thương đi. Lát nữa tôi lái xe đưa em ấy về.”

Quế Ngọc Hải trang bị đèn pin và một vài vật phẩm cần thiết khác. Hắn cùng cô quay lại rừng tìm chiếc vòng. Bọn họ tìm rất lâu, đến tầm gần sáu giờ tối, trời nhá nhem dần, chiếc vòng tay vẫn bặt vô âm tín.

Văn Toàn ngồi xổm xuống gốc cây, cúi mặt vào đầu gối tự trách bản thân mình. Cô chân tay hậu đậu như vậy, vốn không nên đeo thứ đồ quý giá.

“Chỉ là một chiếc vòng thôi mà, sao phải ủ rũ như vậy? Về đến nhà tôi mua cho em cái khác.”

Văn Toàn ngước mặt lên, lắc đầu nguây nguẩy.

“Anh không hiểu đâu.”

“Tôi hiểu. Hừm, mẹ tôi không trách em đâu. Bà biết em buồn như vậy, còn đau lòng hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com