Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Có một người tình nguyện rơi lại phía sau

Bùi Tiến Dũng dợm người ngay ngưỡng cửa quán ăn, nơi anh và Đình Trọng thường lui tới những ngày hai đứa hẹn nhau đánh lẻ. Qua lớp kính cửa trong suốt, ngoài hình bóng anh thất thần lờ mờ phản chiếu, còn có một đôi nam nữ đang cười đùa vui vẻ bên trong. Cô gái nhấp một ngụm nước trà, chàng trai mỉm cười, tỉ mỉ rút giấy ăn đặt vào tay cô gái như một thói quen săn sóc đã có từ rất lâu.

Bùi Tiến Dũng gãi đầu che đi sự bối rối, sau đó quay lưng rời khỏi. Anh tự trách mình. Nếu không đến đây vì muốn mua chút đồ ăn về cho cậu thì đã không tự mình làm hỏng cả một ngày thảnh thơi. Hôm nay, toàn tuyển được "xả trại", mà anh, chỉ đi cùng vài đồng đội, còn cậu, cùng cô gái kia.
----------

Khi Bùi Tiến Dũng tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Buổi kiểm tra thể lực hôm qua thật sự đã vắt kiệt sức của anh. Chỗ nằm bên cạnh đã lạnh từ lúc nào. Đình Trọng bị chấn thương nên không tham gia kiểm tra, thảo nào thằng nhóc dậy sớm thế.

Tiến Dũng lồm cồm bò đến cửa sổ, cơ thể hơi rêm. Anh vén rèm cửa để nắng ùa vào, tắm vitamin xong mới đi làm vệ sinh cá nhân. Anh tròng chiếc áo pull trắng đơn giản qua đầu, với chiếc quần cụt mắc trong tủ, xỏ đôi tông lào của khách sạn rồi sang phòng Hồng Duy thăm cậu.

Lúc rời đi, Bùi Tiến Dũng khẽ thở dài, một phần cảm thấy may mắn khi hôm qua Đình Trọng vì chấn thương nên không tham gia kiểm tra thế lực. Anh không biết mình sẽ thế nào nếu cậu bị rách cơ đùi và chia tay Asiad như cái cách Hồng Duy đã cố gắng hết mình chiều qua. Nếu người đó là Trần Đình Trọng, thì người cõng cậu vào tận phòng y tế không phải là Bùi Tiến Dũng 01, mà là một Bùi Tiến Dũng khác kia... Và anh, không bao giờ muốn người gục trên lưng mình mặc cơn đau giày xéo và bất lực để mồ hôi mặn chát chảy vào hốc mắt đỏ hoe khi đó, sẽ là Trần Đình Trọng.

Anh không gọi được cho Trọng nên cùng vài đồng đội đến salon tóc, sau đó đi lang thang qua vài con phố nhỏ, ăn sáng, uống tách cà phê, sau đó, thì thấy cảnh không nên thấy rồi...
----------

Khi Bùi Tiến Dũng trở về khách sạn đã là bốn giờ chiều, nắng cuối tháng bảy hanh hao cộng thêm việc đi bộ như một gã điên khiến người anh nhơm nhớp. Tắm rửa xong xuôi, anh sang phòng Đức Huy chơi game đến khi Đình Trọng mò sang tìm. Xuân Trường đạp vào mông Tiến Dũng, hất đầu trong lúc mắt vẫn dán vào màn hình tivi.

- Nhà mày đến đòi người.

Đức Huy một bên thoăn thoắt thao tác, một bên cất giọng vàng oanh đuổi người: "Đôi gian phu dâm phụ tụi mày ngày nghỉ cũng không buông tha ai. Cút mau trước khi tao giã cả đôi!!!"

Tiến Dũng lắc đầu cười trừ, như có như không vô tình lơ đãng nhìn Đình Trọng vài giây, rồi lại chuyên tâm đánh game.

Tối đến, cả đội ăn cơm ở nhà ăn, anh vẫn gắp thức ăn cho cậu trước khi động đũa vào bát mình. Nước, vẫn là rót đầy li cậu trước khi chạm môi vào li mình. Giấy ăn, vẫn là anh đặt vào tay cậu. Trần Đình Trọng nhìn anh, cẩn thận dò xét, chỉ biết anh ít nói hơn mọi khi. Đặc biệt vẫn chưa mở miệng nói chuyện với mình. Cho đến khi cả hai trở về phòng.

Trần Đình Trọng đóng cửa, nghiêm túc ngồi xuống mép nệm, đợi anh trở ra từ phòng vệ sinh mới nghiêm túc hỏi: "Anh bị sao thế?"

Tiến Dũng nhìn cậu, không còn muốn lảng tránh vấn đề nữa. Thế nhưng khi ngồi xuống giường đối diện, nhìn vào mắt cậu, anh lại không biết phải nói gì, hay đúng hơn, bản thân anh cũng không rõ mình là ai, là gì trong mối quan hệ này. Khi mà anh đối tốt với cậu như lẽ đương nhiên, như thói quen, như việc người ta cần hít thở để sống.

Anh nhớ lại mình của vài tiếng trước, lang thang không mục đích, lẩn trốn vào từng ngóc ngách của thành phố với một túi nỗi buồn nặng trĩu trên vai. Không thể giải bày, không thể bi ai, chỉ vì ngay từ đầu anh là người tình nguyện.

- Chúng ta bây giờ... là gì nhỉ?

Anh nghĩ sẽ thật cay độc nếu mình hỏi "hôm nay em làm gì, ở với ai". Nếu đã biết trước câu trả lời, hỏi ra rồi chỉ như tự đâm bản thân mình thêm một nhát. Rồi anh sẽ ngồi đó, nhìn vết thương lòng mình toang hoác,  mặc kệ chảy bao nhiêu máu, vẫn một lần, thêm một lần kiên trì vá lại để tiếp tục yêu Trần Đình Trọng, chẳng phải sao?

Chỉ là lúc này, Bùi Tiến Dũng đột nhiên rất muốn nghe Trần Đình Trọng nói. Thế nhưng, cậu đã không.

Anh nhìn cậu cúi đầu, đan hai tay vào nhau, rút ra, lại đan vào. Sau đó, anh lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi.

Đêm hôm ấy, Trần Đình Trọng mơ thấy ác mộng. Bùi Tiến Dũng quay lưng rời khỏi, dù cậu gọi thế nào cũng không quay lại. Cậu ôm lấy anh, bật khóc. Sau đó lại trông thấy mẹ mình dắt theo Tiên, khóc hết nước mắt ở bên kia. Cậu hoảng loạn buông tay. Bùi Tiến Dũng không tiếng động đi về phía trước, rơi xuống vực sâu. Cậu giật mình choàng tỉnh, chỗ bên cạnh trống không, khắp người đều là mồ hôi, trên mặt đầy nước mắt.

Trần Đình Trọng bật đèn ngủ, gục đầu chôn giữa hai gối suốt một đêm. Cho đến khi bình minh ló dạng, ánh sáng xuyên qua chỗ rèm hở, cắt một đường thật dài qua gò má tái nhợt của cậu, Bùi Tiến Dũng mới trở về.

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ngầu giẫy giụa. Bùi Tiến Dũng hoảng sợ nhìn nước mắt ướt đầm hai má người kia, vội vã ôm chầm lấy cậu. Trần Đình Trọng siết lưng áo anh, run rẩy.

- Em gặp ác mộng.

Anh nghe hơi thở cậu nặng nề rơi trên vai mình. Trong lòng như bị ai nghiền nát.

- Anh xin lỗi. Anh không đúng. Anh sai rồi. Anh xin lỗi!

Trần Đình Trọng lắc đầu lia lịa, dường như có anh lại càng thêm hoảng loạn. Cậu không đầu không cuối nói với anh, rằng cậu yêu anh, nhưng càng yêu bố mẹ. Cậu yêu anh, nhưng đã từng bên cô gái ấy bốn năm ròng. Cậu yêu anh, lại càng cảm thấy tội lỗi. Cậu yêu anh, càng không dám đối mặt với tất cả.

- Không phải anh. Là em sai.

Giống như những gì tốt đẹp nhất đều theo anh rơi xuống vực thẳm trong giấc mơ đêm qua. Giống như việc cậu dằn vặt giữa hiện thực rằng yêu anh là điều tội lỗi nhưng lại ích kỉ muốn yêu anh một ngày, thêm một ngày nữa... Bùi Tiến Dũng nghĩ, anh cũng muốn ích kỉ vì cậu, thêm một lần, không nhắc đến mai sau.
--------

Đình Trọng hồi phục chấn thương, ngày đầu tiên trở lại tập cùng đội tuyển. Bùi Tiến Dũng ghìm lại vài bước, để mình rơi lại phía sau, khi cậu vừa chạy đến. Cậu sóng vai, quay sang nhìn anh, trong mắt đều là cảm động. Anh bảo: có anh ở đây.

Dưới cái nắng gay gắt giữa sân cỏ, tiếng bước chân rầm rập vang đi vọng lại, trái tim cậu dần dần an yên.

Cậu nhìn người kề vai bên cạnh, rất muốn trả lời câu hỏi tối qua của anh...

Chúng ta là gì.

Anh là gì.

Là người tình nguyện để mình rơi lại, chỉ vì một Trần Đình Trọng vẫn còn ở phía sau.

Là người mà định mệnh đã sắp đặt sẵn: Em làm trung vệ, anh sẽ là người chơi cùng tuyến với em, để khi em té ngã, anh có thể là người đầu tiên chạy đến.

Anh chỉ là một anh bình thường nhất, nhưng cũng là một anh duy nhất trên đời có thể vì em mà tỉ mỉ sắp xếp lại từng mẩu định mệnh vụn vặt.

Chúng ta, yêu nhau.
-----------

Trần Đình Trọng lựa lúc Bùi Tiến Dũng đi tắm, lấy điện thoại nhắn một tin nhắn cho người con gái xuất hiện trong giấc mơ đêm qua. Hôm sau, mẹ cậu lên tận cổng khu tập trung, chờ một buổi sáng, đến giờ nghỉ trưa, cậu lò dò đi ra, phía sau là Bùi Tiến Dũng.

Mắt mẹ cậu đau đáu, tối sầm, nước mắt viền quanh, khuôn mặt như già đi vài tuổi. Mẹ bảo: Tối qua gọi điện cho Tiên, là lúc Tiên đang khóc.

Mẹ bảo: bốn năm con trai chỉ xem như trò chơi, dễ dàng phản bội.

Mẹ bảo: con trai tồi tệ, ngu ngốc, hủy hoại cả tương lai.

Mẹ bảo: cả thế giới đều không chấp nhận nổi tình yêu tội lỗi này.

Mẹ bảo...

Trần Đình Trọng không còn nghe rõ nữa, chỉ thấy trước mắt là vực thẳm đêm qua. Bóng lưng anh quay đi lầm lũi, mẹ cậu khóc một bên, xa xa là cô gái cậu từng thương như vậy...

Cậu nghĩ, mình sẽ là người thay anh rơi xuống. Hoặc giả, người tan xương nát thịt nên là Trần Đình Trọng mà không phải anh. Vì anh yêu cậu, cho đi tất cả. Mà cậu yêu anh, đã từng đánh đổi thứ gì?

Thế nhưng Bùi Tiến Dũng không hề bước xuống vực thẳm, như cái cách anh vẫn luôn rơi lại để ở bên cậu, như cái cách anh mỉm cười nói với cậu: có anh ở đây. Anh nắm lấy bàn tay vã đầy mồ hôi của cậu, nói với mẹ cậu thật rõ ràng chậm rãi từng câu.

Rằng, bốn năm, anh trả cậu cả đời.

Rằng, yêu một người sao có thể hủy hoại cả tương lai?

Rằng, mẹ bận tâm cả thế giới này, chỉ không thể bận tâm cho hạnh phúc của một Trần Đình Trọng thôi sao?

Anh nói, cậu sợ nhất là ác mộng, thương nhất là cha mẹ. Ngày hôm nay, nếu cậu dừng lại tất cả vì bà, anh cũng không rời bỏ cậu giây phút nào. Vì suy cho cùng, thời gian qua anh vẫn luôn như thế.

Anh không cần cậu đánh đổi gì cả. Nhưng nếu anh rời khỏi Trần Đình Trọng, anh sợ những đêm dài ác mộng lại giày vò cậu, thì phải làm thế nào đây?

Sau đó, ban huấn luyện gọi. Anh dắt cậu trở về khu tập thể. Mẹ lầm lũi đứng lại sau lưng, nhìn mãi hai bàn tay đan chặt mười ngón, nước mắt mẹ vỡ ra, tức tưởi, khóc đến linh hồn cậu vỡ tan thành trăm mảnh.

Ngày Asiad kết thúc, điện thoại cuối cùng cũng thông sau một tháng ròng tắt máy. Mẹ gọi cho anh cuộc gọi đầu tiên, nhờ chuyển máy cho cậu.

Mẹ hỏi: Con trai mẹ có hạnh phúc không?

Và Trần Đình Trọng bật khóc.

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com