Nhìn về ngày xa nhau
Không có bữa tiệc nào không tàn. Chỉ sợ tàn rồi người sẽ chia xa. Chia xa không đáng sợ, chỉ đáng sợ vì không có lí do để gặp lại.
Đáng sợ vì không thể nói "em rất nhớ anh"...
--------------
Jakarta, ngày cuối cùng đội tuyển ở cùng nhau.
Buổi sáng cuối cùng Trần Đình Trọng mở mắt ra sẽ thấy được Bùi Tiến Dũng nằm đối diện, ngủ an yên. Chiều qua không đá trận cuối nên sáng nay Đình Trọng dậy sớm, trong khi Tiến Dũng vẫn còn ngủ vùi. Cậu vén màn sửa sổ thật khẽ, hé vừa đủ để một khe ánh sáng lọt vào, vừa đủ để nhìn bầu trời Jakarta ngày cuối. Gần một tháng nơi này ghi dấu những trận thắng vẻ vang, những bước chân bừng bừng hưng phấn của họ, cho tới những thất bại cuối cùng, những cơ thể đau nhức mỏi mệt đến cùng cực của cậu, của anh, và đồng đội...
***
"Sân cỏ ngoài kia tắm đẫm mồ hôi của chúng tôi, lòng kiêu hãnh của chúng tôi, nụ cười của chúng tôi, và cả nước mắt ngày thất bại...
Jakarta là những ngày đầu bù tóc rối quần quật bên nhau dưới trời nắng đổ lửa, cho đến khi không chịu nổi nữa đành nấp sau lưng anh. Là những sáng cùng nhau đi dạo bộ, đùa giỡn trong bể bơi. Là vai kề vai bên anh hết một mùa...
Hôm nay, 1.9.2018, tạm biệt Jakarta!"
Trần Đình Trọng chấm một dấu than thở cuối cùng, khép lại sổ nhật kí Olympic rồi bò lê ra dọn hành lí. Lúc cậu dọn xong, Bùi Tiến Dũng vẫn còn đang ngủ, Đình Trọng lại tiếp tục dọn hành lí cho anh. Xong xuôi, cậu đến bên mép giường, gác cằm lên nệm nhìn Bùi Tiến Dũng ngủ say.
"Hôm nay là ngày cuối cùng anh nhỉ?" - cậu thì thầm, viền mắt hồng hồng.
***
Tiếng kéo va li hành lí, tiếng bước chân tấp nập rời khỏi từ những phòng bên cạnh vang lên, Bùi Tiến Dũng và Trần Đình Trọng vẫn ngồi đấy, hành lí cả hai đã đóng gọn, đồng phục đã thay xong từ sớm.
Mãi cho đến khi phóng viên phía ngoài dường như cũng hết kiên nhẫn, bỏ đi xa rồi, Đình Trọng mới đứng dậy.
"Hôm nay..." - Tiến Dũng luống cuống nắm cổ tay người kia, muốn nói nhưng lời ra đến miệng đều hoá thành im lặng.
Trần Đình Trọng nắm tay anh, siết chặt, sau đó gỡ khỏi cổ tay mình.
"Bắt đầu từ sân bay, mình đừng ở cạnh nhau nữa."
"Trọng..."
Cậu lắc đầu, hốc mắt đỏ hoe, ráo hoảnh nói với anh: "Đừng nhìn em. Nhìn về những ngày xa nhau đi. Em muốn tập làm quen với những ngày sắp tới." - không có anh, không có lí do nào để gặp lại...
Cậu quay lưng, kéo hành lí về phía cửa. Bỗng phía sau chợt tối, bóng người cao lớn đổ ập trên vai. Anh ôm lấy cậu từ phía sau. Không một tiếng động, siết chặt. Lồng ngực anh vững chãi, tiếng tim đập mãnh liệt dội vào lưng cậu, thùm thụp, đau nhức.
Bùi Tiến Dũng gục đầu lên vai người phía trước. Trần Đình Trọng khẽ nhắm mắt, hai chân nặng như đeo chì. Hoặc giả, vì yêu thương trên vai lúc này bị bất lực giữ lại không thể nào rơi xuống.
Cả hai cứ đứng im như thế, Trần Đình Trọng đau đáu nhìn cửa phòng đang đóng. Bùi Tiến Dũng ghì lấy cậu giữa cơn lặng im kéo về. Cho đến khi tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên...
Yêu nhau qua những khó khăn đang chờ.
Nếu yêu anh sao em lại làm anh đau
Anh xin yêu em hết nỗi đau này
Anh xin yêu em hết nỗi đau này...
Bùi Tiến Dũng mới buông Trần Đình Trọng, nhìn bóng lưng cậu vội vã như bung chạy, khuất sau cửa phòng.
"Ừ, sắp xuống đến sảnh rồi." - anh chậm rãi nói vào điện thoại.
***
Bùi Tiến Dũng ngồi ghế sát kính cửa, Trần Đình Trọng ngồi cạnh anh như cái cách họ vẫn luôn như thế.
Trần Đình Trọng thất thần nhớ lại ngày nào đó rất lâu về trước, anh từng nói với cậu:
Ngồi cạnh cửa dễ bị chói nắng, khi ngủ quên đầu tì vào kính sẽ đau.
Thế nên anh luôn ngồi chỗ đấy, thay cậu che nắng chiếu vào, kéo rèm khi cậu bị hanh, đưa vai cho cậu tựa lên ngủ vùi qua bao nhiêu chặng đường xa...
"Đây có lẽ là lần cuối." - Trần Đình Trọng ngả đầu lên vai Bùi Tiến Dũng, thì thầm chỉ đủ để mình nghe. Khi anh nhìn xuống, cậu đã nhắm mắt từ lúc nào. Anh thở dài, cọ cằm lên tóc cậu. Duy Mạnh ngồi ghế phía trên, quay xuống lắc đầu, bất lực nhìn cả hai.
Xe buýt dừng lại, Trần Đình Trọng rời chỗ ngồi, một mình xuống trước. Bùi Tiến Dũng đi cách cậu mươi mười lăm bước, qua bao nhiêu đồng đội, lặng lẽ nhìn bóng lưng thấp thoáng của người kia.
Người hâm mộ bắt đầu vây quanh, anh và cậu hoàn toàn bị tách ra. Cho đến khi Bùi Tiến Dũng ngồi xuống băng ghế chờ nào đấy vẫn ngoái đầu tìm kiếm một bóng lưng.
Trần Đình Trọng kéo tay áo Duy mạnh, lắc đầu ra hiệu. Cậu vùi mặt giữa hai tay, rồi lại như không đành lòng, mở điện thoại nhắn vài chữ cho người kia.
Đừng tìm em. Đừng sang đây!
Bùi Tiến Dũng nhét điện thoại trong balo, không đọc tin nhắn, chỉ là thấy được Duy Mạnh nhìn anh gật đầu nên mới yên tâm tiếp nhà báo phóng viên và người hâm mộ. Anh vốn dĩ là mẫu người điềm tĩnh, nhẹ nhàng, bạn bè nhiều, luôn có đông người vây quanh, dù buồn cũng sẽ cười cười nói nói. Mà Trần Đình Trọng tự đẩy mình xa anh, cũng chỉ còn một Đỗ Duy Mạnh ở cạnh bên, rồi cậu cũng rơi lại phía sau, giữa bốn bề hỗn độn, bất giác nhìn lại chỉ thấy mình cách Bùi Tiến Dũng bảy bước. Cậu lùi thêm một bước, lặng lẽ nhìn anh.
Lúc vào lối đi riêng trên máy bay, Trần Đình Trọng bị người ở sau đẩy tới, đổ ập lên lưng anh, phút chốc lưng anh cứng đờ. Không hề quay lại, Bùi Tiến Dũng luồn tay về sau giúp Trần Đình Trọng đứng vững, xong xuôi mới buông ra, đi về phía ghế của mình. Trần Đình Trọng vượt qua, ngồi ở một dãy ghế khác, cách anh năm hàng, bên cạnh một họ Trần khác - Trần Minh Vương.
Trần Đình Trọng đeo earphone, lần nữa thiếp đi. Cậu mơ thấy những ngày Jakarta đổ nắng, anh cõng cậu quay mòng mòng dưới nước, chăm sóc cậu những ngày bị chấn thương. Cả hai cùng đi siêu thị, dạo bờ hồ, anh chỉ vào cổng cưới hỏi cậu: cái này là gì nhỉ? Rồi cùng nhau nhìn sóng nước Jakarta, cậu lười biếng tì cằm lên vai anh. Anh chỉ cười bất đắc dĩ...
Khung cảnh dần dần mờ đi, nhạt nhoà, trắng xoá. Trần Đình Trọng lại nhìn thấy mình cô đơn giữa sân bay, trên lưng là balo, bên cạnh là hành lí, Bùi Tiến Dũng đứng cách cậu bảy bước, anh dắt tay người con gái khác, nói rõ ràng với cậu:
Về đến Hà Nội rồi. Quên Jakarta thôi em.
Và Trần Đình Trọng bật khóc. Cậu hốt hoảng chạy theo bóng lưng anh nhưng bảy bước rất gần đó hoá ra lại thật xa. Giống như chính cậu và anh ở thực tại này...
Nước mắt Trần Đình Trọng chảy tràn không kiểm soát. Bất giác tiếng nhạc quen thuộc không phải từ earphone truyền tới...
Em hỡi
Nếu nói chia tay anh, em sẽ thấy vui?
Nếu đến đây thôi ta sẽ quay trở về
Nơi ta bắt đầu như hai người xa lạ.
Nhưng em biết không?
Rằng anh sẽ phải giữ em cho riêng mình
Vì anh chưa biết phải sống thiếu em như thế nào?
Hoặc để em đi về phía ai
Để cho con tim anh bên lề hạnh phúc
Anh chỉ muốn được yêu như ngôn tình trong phim
Yêu nhau qua những khó khăn đang chờ
Nếu yêu anh, sao em lại làm anh đau
Anh xin yêu em hết nỗi đau này.
Anh xin yêu em hết nỗi đau này...
Trần Đình Trọng mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là vai áo ướt đẫm của một người, không phải Trần Minh Vương. Người đó che lại hai mắt nhạt nhoà của cậu.
Và nụ hôn lạc đường rơi trên trán.
Đừng nhìn về những ngày xa nhau. Đừng nhìn gì cả.
Chỉ cần nhìn anh thôi.
-End-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com