iii. twilight moonbeams
7, "điền dã!"
lâu vận phong hùng hổ tiến tới dãy bàn ăn nhà slytherin, nhắm chuẩn nơi vị huynh trưởng nào đó đang nhàn nhã thưởng thức bữa sáng mà ngồi xuống phía đối diện. điền dã có hơi bất ngờ trước hành động này của đối phương, thế nhưng rất nhanh đã lấy lại bộ mặt điềm đạm, thậm chí còn có phần khinh bỉ liếc nhìn lâu vận phong đang tức đến xì khói.
và nếu ánh mắt của nó có thể giết người, điền dã chắc hẳn đã chết cả nghìn lần rồi.
"anh đã làm gì sanghyeokie rồi!?"
vừa nghe đến cái tên "sanghyeokie", hai hàng lông mày của điền dã đã nhíu chặt, bộ dáng hoàn toàn không hài lòng. thằng oắt con này lấy tư cách gì để gọi ngoan xinh yêu của cậu là "sanghyeokie"? nếu không phải nó thừa nước đục thả câu, anh sanghyeok còn lâu mới chịu thân mật với nó như hôm qua.
"tôi chẳng làm gì cả."
"không đúng! anh, chắc chắn anh đã giải tình dược cho sanghyeokie!"
"ồ, vậy cậu có bằng chứng nào không?"
đứng trước một con cáo già như điền dã, lâu vận phong nhất thời cứng họng. tuy nó không tận mắt chứng kiến, song nó biết chắc chắn rằng điền dã - bằng một cách quỷ tha ma bắt nào đó - đã giải thứ bùa mê thuốc lú mà chính anh ta định lừa sanghyeokie uống. bằng chứng là thái độ của lee sanghyeok với nó đột nhiên quay ngoắt 180 độ, nếu hôm qua là thân thiết một cách vượt quá tiêu chuẩn cho phép thì sáng sớm hôm nay, anh lại thẳng thừng từ chối lời đề nghị cùng ăn sáng của nó một cách không thể nào tàn nhẫn hơn.
"chắc là sáng nay không được rồi... anh xin lỗi nhé."
đấy, thử hỏi mĩ nhân đã nói vậy rồi, lâu vận phong lấy tư cách gì để ép anh nữa?
chỉ thấy điền dã sau đó nở một nụ cười nhẹ tênh, vậy nhưng nụ cười ấy vốn dĩ chẳng che giấu nổi vẻ kiêu ngạo cùng ngả ngớn nơi đáy mắt, chọc cho lâu vận phong tức càng thêm tức.
đột nhiên, cánh cửa đại sảnh đường bật mở. lee sanghyeok bước vào với bộ dáng không thể nào mệt mỏi hơn, trên tay anh là chồng sách dày cộp với đủ các loại môn học từ cổ ngữ runes cho tới lịch sử pháp thuật. người ngoài nhìn vào còn tưởng huynh trưởng nhà quạ chăm chỉ tới nỗi quên ăn quên uống, duy chỉ có lee sanghyeok là biết: đêm qua có kẻ đã càn quấy anh đến mức đống sách trên bàn cũng bị túm lấy làm điểm tựa, bị dày xéo đến nhăn nhúm, báo hại anh sáng sớm đã phải chạy lên thư viện mượn một vài quyển sách mới. kẻ đó thậm chí còn to gan đến mức kéo anh về phòng ký túc xá của cậu ta mà làm loạn, doạ cho anh sợ bị phát hiện đến mức muốn rên cũng không dám rên...
lee sanghyeok thoáng thấy ánh mắt của điền dã dính chặt lên người mình liền vội vàng quay đi, cả khuôn mặt xinh đẹp cũng vì thế mà ửng hồng, trông chẳng khác gì đang ngại ngùng.
anh vốn đã định chạy đi thật nhanh, song lâu vận phong mới là người nhanh hơn. giờ đây, đứa nhóc nhà sư tử đang đứng chắn trước mặt anh, vẻ mặt xen lẫn ấm ức cùng tủi hổ khiến anh không khỏi cảm thấy chột dạ.
"sanghyeokie?"
"ừ, anh đây."
"điền dã giải dược cho anh rồi đúng không?"
lâu vận phong kết luận. kì thực, nói nó không hụt hẫng chính là đang nói dối. chỉ mới hôm qua thôi, nó còn được âu yếm anh trong vòng tay, được nghe anh thủ thỉ về việc anh thích nó ra sao. và mặc dù lâu vận phong biết đó chỉ là thứ cảm xúc nhất thời được phóng đại bởi tình được, nhưng nó đã trót tin vào những lời đó của anh rồi. giờ đây, đối diện với một lee sanghyeok đầy khuôn phép và xa cách, lâu vận phong như một đứa trẻ bị tước đi món đồ yêu thích nhất, làm cho nó muốn khóc đến nơi.
đối diện với câu hỏi của lâu vận phong, lee sanghyeok chỉ có thể rụt rè gật đầu. anh không chắc mình có nên nói cho thằng bé biết việc bản thân nhớ hết những chuyện xảy ra ngày hôm qua hay không (bởi anh đang xấu hổ chết đi được), song chứng kiến khuôn mặt đỏ bừng cùng hốc mắt đã rơm rớm nước của đối phương, lee sanghyeok trong phút chốc liền trở nên mềm lòng, chút giận dữ vì bị lợi dụng hôm qua cũng vì thế mà bay đi đâu mất.
"nhưng... nhưng anh nhớ hết mà đúng không?"
"nhớ gì cơ?"
"chuyện xảy ra ngày hôm qua ấy, anh nhớ hết mà! sao hôm nay anh có thể cư xử như không quen biết em như thế!?"
dường như cảm thấy như vậy là chưa đủ, lâu vận phong liền bồi thêm một câu:
"lee sanghyeok, anh là đồ tồi."
8, lâu vận phong thất tình rồi.
lũ phù thủy sinh nhà gryffindor hiếm khi thấy nó ủ rũ như vậy. ừm, có lẽ đây là lần thứ hai đi. lần thứ nhất là khi lee sanghyeok từ chối lời tỏ tình của nó hồi năm hai, tuy nhiên sau đó nó vẫn mặt dày đòi làm bạn với anh. người ta thường nói lâu vận phong sao mà ngốc thế, có ai lại đòi làm bạn với crush bao giờ. cơ mà nếu nó không làm như vậy, chỉ sợ cả đời anh cũng không đặt nó vào tầm mắt chứ đừng nói gì đến thân thiết như hiện tại.
đột nhiên, cánh cửa phòng sinh hoạt chung bật mở. điền dã thản nhiên bước vào, ánh mắt sắc bén liếc qua một vòng rồi dừng lại chiếc ghế nơi lâu vận phong đang ngồi co cụm trên đó. cậu mặc kệ mọi ánh nhìn hiếu kì, thậm chí có phần chán ghét từ lũ sư tử mà tiến đến trước mặt lâu vận phong, giọng nói đều đều phát ra:
"anh sanghyeok cũng giận tôi rồi."
nghe tới đây, khoé môi lâu vận phong bất giác câu lên thành một nụ cười hả hê, song nó vẫn lựa chọn cúi gằm mặt, hoàn toàn không muốn đối diện với con cáo gian xảo này.
"đáng đời anh."
"thất tình rồi mà vẫn mạnh mồm gớm nhỉ? thú thực, trạng thái của cậu tốt hơn tôi tưởng đấy. tôi cứ nghĩ cậu phải khóc lóc đến mức chết dí trên giường rồi cơ."
"anh-"
quá đáng còn hơn cả anh sanghyeok vậy?
lâu vận phong liếc xéo bản mặt thiếu đòn của điền dã một cái, thầm nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó tung một cú đấm lên đó. chắc hẳn đám con gái nhà slytherin sẽ chẳng ngần ngại truy sát nó nếu ngày mai vị huynh trưởng đáng kính này xuất hiện với một vết bầm to tướng trên mặt. thế nhưng lâu vận phong chẳng dám làm như thế, không phải vì nó sợ đám fangirl của anh ta, mà là vì nó nghĩ liệu có khi nào anh sanghyeok sẽ quay qua quan tâm điền dã khi thấy vết bầm trên mặt anh ta hay không? và nó thì không để điều này xảy ra được.
"được rồi, anh đến tìm tôi có việc gì?"
"cũng không có gì to tát, chỉ là..."
khoé môi điền dã câu lên thành một nụ cười đầy ẩn ý, đáy mắt ánh lên vẻ nham hiểm tựa loài rắn độc đang dụ dỗ con mồi cùng sa đoạ.
9, "điền dã... em vẫn ổn chứ?"
lee sanghyeok ái ngại liếc nhìn con người đang nằm trên giường kia, giọng nói cơ hồ còn mang theo chút tia quan tâm ấm áp, chọc cho khoé môi điền dã câu lên thành vầng bán nguyệt tuyệt đẹp. song cậu không dám biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ sợ anh mèo này thông minh như vậy, sớm sẽ phát hiện ra điều bất thường.
"em vẫn ổn mà, anh không cần lo."
nói xong, điền dã còn giả vờ ho sù sụ mấy cái khiến lee sanghyeok không khỏi cảm thấy có lỗi. chuyện là điền dã hôm qua đã tới tận phòng sinh hoạt chung nhà ravenclaw tìm anh, song vì quá xấu hổ, lee sanghyeok nhất quyết giả mù giả điếc tới cùng, cho dù điền dã có kêu gào thảm thiết đến cỡ nào anh cũng không ló mặt ra lấy một lần. bẵng qua một đêm, sanghyeok cứ ngỡ điền dã đã sớm biết khó mà rời đi, ai ngờ khi vừa bước chân vào đại sảnh đường, anh mèo nào đó đã nghe tin cậu vì chờ mình cả đêm mà bị cảm, bây giờ đang nằm bẹp dí ở trạm xá.
điền dã ngoài mặt tỏ vẻ ốm yếu nhưng trong lòng sớm đã mở cờ. chỉ thấy cậu ngoắc tay vài cái, lee sanghyeok đã hệt như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời mà tiến đến bên cạnh chủ nhân, hoàn toàn không biết trong căn phòng đã có thêm sự xuất hiện của một người nữa.
"anh nói xem, vì ai mà em trở nên như vậy?"
"điền dã... anh xin lỗi, đừng giận anh nữa mà."
điền dã vừa dứt lời, mèo nhỏ đã cuống quýt xin lỗi, bộ dạng cực kì chân thành, chọc cho điền dã phì cười. kì thực, cậu đã sớm khỏi ốm từ rạng sáng hôm nay rồi, thế nhưng vì công cuộc "bắt mèo" đầy cao cả, cậu mới miễn cưỡng nán lại bệnh xá lâu hơn một chút.
"không thể tha lỗi cho anh được, em hiện tại vẫn chưa khoẻ đâu đấy."
nói xong, điền dã trực tiếp dùng hai tay ôm lấy eo sanghyeok rồi nhấc bổng anh lên, đặt anh ngồi gọn ghẽ trong lòng mình. lee sanghyeok bị tập kích bất ngờ cũng chỉ có thể kêu lên một tiếng, trước khi môi lưỡi cùng toàn bộ tiếng thút thít sau đó bị lâu vận phong chặn lấy.
từ từ đã, thằng nhóc này chui từ đâu ra vậy?
như nhìn thấu được sự nghi hoặc trong lòng anh, lâu vận phong nở một nụ cười toe toét, sau đó không ngần ngại đánh mắt về phía điền dã vẫn còn đang hậm hực vì chưa kịp hôn anh kia. điệu cười của nó trông vô tri chết đi được, song hành động thì lại tà dâm không sao tả nổi: miệng thì hôn anh, một tay nhanh chóng lột sạch lớp áo bên ngoài của đối phương, tay còn lại thì liên tục mân mê nơi hõm eo nhạy cảm, chọc cho lee sanghyeok đỏ bừng mặt. ai bảo lâu vận phong ngốc nghếch ngây thơ thì bước ra đây, nó rõ ràng là một con sói đói thì có!
"h-hai đứa lừa anh!"
mèo nhỏ sau một hồi bị hôn đến ngây ngất mới nhận ra bản thân bị lừa, ngay lập tức liều mạng dãy dụa hòng thoát khỏi gọng kìm của hai kẻ nào đó. điền dã thấy anh cật lực phản kháng như vậy, mấy khớp ngón tay thon dài liền tìm đến cằm anh, nắm chặt, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình. giọng cậu khàn đi thấy rõ vì tình dục:
"anh nói bọn em mà còn không xem lại mình à?"
"chơi đùa tình cảm của bọn em chán chê rồi còn định trốn tránh trách nhiệm nữa"
"anh nói xem, là ai lừa ai?"
lee sanghyeok trợn tròn mắt nhìn tên đàn em vô liêm sỉ đang buộc tội mình. song thái độ cứng rắn ấy chẳng duy trì được lâu khi một rắn một sư tử cứ liên tục hôn hít lên cần cổ thon dài, tạo thành vô số vết hôn ngân nổi bật trên làn da trắng nõn. lee sanghyeok dần bị khoái cảm lấn át tâm trí, bàn tay trắng xinh dần níu chặt lấy vạt áo điền dã, rất nhanh sau đó liền bị "ăn sạch" đến không còn một mẩu xương.
cơ mà quả thực cách dỗ mèo này đem lại hiệu quả không tưởng, bằng chứng là lee sanghyeok - từ một anh mèo kiêu kì, mấy hôm trước còn bày trò giận dỗi - giờ đây lại hiện nguyên hình một anh mèo bám người, cần được chủ yêu thương. về điểm này, lâu vận phong cùng điền dã rất hài lòng, duy chỉ có một vấn đề còn tồn đọng đến bây giờ...
"anh! sao hôm trước anh nói sẽ cùng ăn sáng với em!?"
lâu vận phong ôm chặt lấy lee sanghyeok từ đằng sau, cằm tựa vào vai anh, liên tục liếc xéo điền dã với vẻ ấm ức. phía bên này, điền dã cũng không vừa, cậu nắm chặt cây đũa phép trong tay, nét mặt đen ngòm như thể sắp sửa xử tử thằng oắt nhà gryffindor này đến nơi.
"sanghyeokie! anh định thất hứa với em đấy à?" - lần này là điền dã hỏi anh.
"hai đứa... không thể hoà hợp hơn một chút được sao?"
"không!"
cả hai đồng thanh.
lee sanghyeok thầm nghĩ: việc có hai em người yêu thì thích thật đấy. được yêu gấp đôi, được chiều gấp đôi,... cái gì cũng gấp đôi hết lên, song nhược điểm lại chính là đôi khi anh phải hứng chịu sự ghen tuông giận hờn vô cớ mỗi khi anh không chia đều sự yêu thương cho hai đứa - chẳng hạn như lúc này đây.
về mặt này, có lẽ vị huynh trưởng toàn năng của nhà ravenclaw cần phải cải thiện nhiều rồi.
-end-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com