Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.7 - unspeakable

xuân trường mon men qua cabin đội nhà, giả vờ tay bắt mặt mừng với các anh trong đội sông lam nghệ an sau đó lần mò tới sau lưng văn đức. chưa kịp kêu tên người kia thì đã bị một cái bóng màu vàng chặn trước mặt.

"anh hải"

trưng ra nụ cười thân thiện nhất có thể để lấy lòng người đối diện thế nhưng xuân trường vẫn bị quế ngọc hải trừng mắt quát.

"cút!"

nghe tiếng quế ngọc hải sau lưng mình, văn đức quay lại thì nhìn thấy xuân trường. cậu vội vã đeo balo lên lưng chen chân qua chỗ các anh đang đứng để chạy đi.

chẳng biết có thể gọi là may mắn hay không khi hôm nay xuân trường không ra đá chính và lúc anh được thay ra sân thì vài phút sau hlv cũng thay cậu vào nhờ vậy mà không phải chạm mặt nhau nếu không cậu sợ mình sẽ chẳng tập trung thi đấu được.

"đức! đợi đã!"

thấy văn đức sắp đi mất xuân trường gấp gáp gọi lớn. cả đội bóng áo vàng quay đầu nhìn xuân trường, vài cầu thủ bên hagl ở gần đó cũng nhìn anh. xuân trường biết mình vừa quá trớn, chỉ có thể gãi đầu giả vờ cười gượng.

"haha. em định dặn đức vài chuyện khi lên tuyển ấy mà. em có làm gì em ấy mà mấy anh nhìn em ghê vậy?"

"cái cách mày gọi nó làm tụi tao sợ đấy!"

khắc ngọc cười nói nửa đùa nửa thật làm xuân trường chột dạ. công phượng đứng gần đó vội vàng tiến tới giải vây cho thằng bạn ngu ngốc của mình.

"mưa quá nước ngấm vào não nó đấy anh! haha"

cả đám cười xòa tiếp tục nói chuyện vui vẻ với nhau. và văn đức thì thành công chạy biến vào phòng thay đồ của đội nhà. xuân trường rướn cổ nhìn, muốn đuổi theo thì tay bị giữ chặt lại.

"buông tao ra coi!"

công phượng gằn giọng hỏi lại.

"mày làm cái gì?"

"kệ m* tao! hỏi chi?"

"tao cũng đ*o rảnh để quan tâm đâu! nhưng mày nhìn coi đây là đâu? tao đếch muốn mai không được ra hà nội mà phải vào viện thăm mày!"

"tao muốn gặp đức!"

"vài ngày nữa nó lên tập trung rồi tới đó gặp mỗi ngày"

"nhưng mà để càng lâu em ấy càng tránh mặt tao. em ấy im lặng với tao hai tháng rồi!"

"đáng đời mày! hai tháng nhịn được mà 4, 5 hôm không nhịn được hả?"

"tao...tao sợ lên tuyển có thằng đại..."

"ồ, playboy mà cũng biết sợ kìa"

công phượng giọng mỉa mai. cũng đúng thôi. một kẻ lão luyện như xuân trường mà lại sợ bị thằng nhóc con giành mất người yêu thì đúng là chuyện nực cười.

bị thằng bạn thân nói đểu, xuân trường gắt lên.

"tao đ*o nói với mày! m* nó đi hết rồi!"

mãi nói chuyện với công phượng lúc này xuân trường mới phát hiện chẳng còn cái bóng áo vào nào trên sân cả, ngay cả đội anh cũng đang lũ lượt tiến về phòng thay đồ.

"để đó tao tính!"

xuân trường tròn mắt nhìn thằng bạn không tin nổi vào tai mình. chẳng phải công phượng phản đối chuyện anh và văn đức ư? sao bây giờ lại muốn giúp anh?

"đừng có nhìn tao kiểu đó! chẳng qua tao thương thằng đức thôi!"

"thương đức? tao lại tưởng mày sẽ bảo đức tránh xa tao ra chứ?"

"lắm mồm! đi về! xe bỏ bây giờ!"

"ê này thằng kia! đang nói dở mà!"

---------

xuân trường đứng trước cổng ký túc xá slna đã gần một giờ nhưng vẫn không có ý định từ bỏ. công phượng nói đức sắp xiêu lòng rồi nên anh sẽ cố đợi thêm lát nữa để cậu ra gặp mình.

cánh cổng sắt chuyển động tạo nên mấy mấy âm thanh nhức tai là xuân trường ngẩng đầu. nhìn thấy bóng cậu trai gầy nhỏ đi ngược sáng tiến về phía mình khiến tim xuân trường đập liên hồi. hình như anh chưa bao giờ có cảm giác này với bất kỳ ai trước đây.

xuân trường bước một bước dài thu ngắn khoảng cách rồi ôm chầm lấy người đối diện.

"đức!"

"anh buông ra đi. người ta nhìn thấy thì sao!"

"một chút thôi. cho anh ôm em một chút nữa thôi"

dù từ chối cái ôm của xuân trường nhưng khi anh thật sự buông cậu ra, trong lòng văn đức hụt hẫng. cậu quả thật rất nhớ vòng tay của anh, nhớ hơi thở ấm áp phả sau gáy khiến cậu thấy bình yên kì lạ. cậu luyến tiếc cái ôm ngắn ngủi này và ước gì nó kéo dài thêm chút nữa.

xuân trường kéo tay văn đức vào một góc khuất, một tay nắm tay cậu, tay còn lại vuốt ve gò má lành lạnh hơi nước của cậu.

"em lại gầy đi rồi. lúc chiều chạy nhiều có mệt lắm không? phải biết dưỡng sức chứ, vài hôm nữa lên tuyển rồi"

giọng anh vẫn như thế. âm hưởng trầm trầm mang theo hơi thở nồng đậm mùi đàn ông, đủ sức khiến những trái tim yếu đuối đang lung lay gục ngã.

"anh tới đây làm gì?"

"anh nhớ em"

tim văn đức rung lên. trước đây cậu đã từng được anh gửi cho biết bao lời yêu thương mờ ám, những dòng tin nhắn đẩy đưa. cậu sướng phát điên lên khi anh nói vu vơ một câu nhớ. vậy mà hiện tại, anh dùng tất cả chân thành để nói nhớ cậu, văn đức bình chân như vại. chỉ có trái tim là run rẩy không thôi.

cậu ngước mắt nhìn anh, nhìn thật lâu nhưng chẳng nói gì. xuân trường kiên nhẫn giữ im lặng đợi cậu lên tiếng nhưng rồi chỉ nhận được cái thở dài nhè nhẹ đầy mệt mỏi của cậu.

xuân trường hơi chùn bước. anh thôi không chạm vào gương mặt cậu nữa. có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời khi xuân trường chần chừ làm một việc gì đó. anh sợ mình quá đường đột, không biết rằng bản thân có quá vội vã hay không khi đến tìm đức như vậy.

"thôi, em mệt thì vào nghỉ đi. anh về"

buông ra bàn tay đang nắm, xuân trường miễn cưỡng quay lưng đi. trong lòng anh nặng trĩu với hàng ngàn câu hỏi rằng liệu có phải anh đã sai khi đến tìm đức hay không.

"trường"

xuân trường gần như ngay lập quay lại khi nghe văn đức gọi tên mình. cảm giác lúc ấy anh không biết phải diễn tả bằng từ ngữ nào. đã lâu lắm rồi anh mới được nghe cậu gọi tên mình.

văn đức ngập ngừng không lên tiếng, cậu vẫn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, phải nói thế nào để anh hiểu được những rối bời trong lòng mình. xuân trường gần như nín thở đợi cậu lên tiếng, tựa như chỉ một âm thanh nào đó phát ra thôi cũng sẽ làm tan biến những gì văn đức muốn nói lúc này.

không biết bao nhiêu lâu trôi qua, xuân trường rốt cục không thể đợi được nữa. anh bước tới ôm lấy cậu. lần này thì mặc kệ ai đó có thể nhìn thấy bọn họ.

"em muốn mắng anh cũng được, muốn đánh anh cũng được. nhưng đừng đuổi anh đi cũng đừng tránh mặt anh, xin em."

"anh biết mình hèn lắm, nhưng anh không buông tay em được. cho anh cơ hội được không?"

văn đức không nói gì chỉ gục đầu vào vai xuân trường, hai tay ôm lấy tấm lưng dài của anh.

có lẽ chỉ có những ai từng trải qua mới có thể thấu hiểu cảm giác của xuân trường lúc này. cảm giác sung sướng không thể diễn tả nổi bằng lời khi tìm lại được thứ quý giá mà suýt chút nữa đã vô tình đánh mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com