[0421] Chia tay (2)
Bùi Tiến Dũng hướng ánh mắt vô hồn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt tĩnh lặng đến phát sợ.
Hà Đức Chinh cùng phòng với Bùi Tiến Dũng, nhưng từ sáng sớm đã ngay lập tức đem hết chăn gối chạy sang phòng Bùi Tiến Dũng (😀) để ngủ nhờ. Đơn giản là cho dù cậu có ngốc đến mấy cũng nhận ra Bùi Tiến Dũng có vấn đề. Cực kì có vấn đề là đằng khác...
Làm gì có ai ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ cả đêm chứ!!!
Thậm chí... cậu còn suýt thì hét ầm lên để gọi cả khu kí túc xá dậy khi nhìn thấy bóng trắng mờ mờ bên cạnh cửa sổ, dưới ánh sáng của vầng trăng yếu ớt... Thật sự nhìn chẳng khác nào một bộ phim kinh dị... nếu người đó có thêm mái tóc dài đen óng như Sunsik...
Bùi Tiến Dũng lại trái ngược hoàn toàn với vẻ sợ sệt, kinh hãi của Hà Đức Chinh, anh như không cảm nhận được những gì đang diễn ra xung quanh mình, thậm chí còn không rõ giờ giấc, ngày tháng, tất cả mọi thứ trong đầu dường như đều trở nên mông lung, mờ nhoè hết, để rồi cả tâm trí anh chỉ còn lại buổi nói chuyện chiều hôm trước với Đình Trọng. Mà câu nói anh nhớ rõ nhất, lại là câu chia tay của em...
Bùi Tiến Dũng không nhớ mình đã ngồi trong bao lâu, chỉ biết khi trời đã sáng rõ, anh vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt đang hướng ra ngoài khoảng không vô định của Bùi Tiến Dũng bỗng lay động. Anh nhận ra thứ gì đó... Người đó là em, bên cạnh em là Đỗ Duy Mạnh, nhưng giờ đây trong ánh mắt của Bùi Tiến Dũng lại chỉ chứa duy nhất hình bóng của người kia.
Có vẻ như, đã đến giờ tập của đội tuyển rồi. Vậy là anh đã thức nguyên một đêm...
Bùi Tiến Dũng mệt mỏi rời mắt đi nơi khác, bây giờ cựa quậy mới thấy cả người đau nhức, anh đã giữ nguyên tư thế này cả một đêm rồi, giờ muốn vận động xoay người cũng khó khăn.
Hôm nay anh không muốn xuống tập, cũng chẳng thiết xin phép, dù anh biết sẽ bị phạt rất nặng vì tội trốn tập, nhất là lại không có lí do gì. Nhưng kệ, bây giờ cho dù thầy lên phòng quát anh xuống anh cũng không xuống.
Bùi Tiến Dũng xoay mình vận động một lúc, lại như vô tình mà hữu ý liếc mắt nhìn xuống sân tập, tìm kiếm hình bóng của người kia.
Ánh mắt của hai người lại cứ thế chạm nhau.
Lúc Tiến Dũng tìm thấy hình bóng của người ấy, cũng là lúc anh đối mắt với Đình Trọng, Đình Trọng lại không hề né tránh ánh mắt của anh, thậm chí còn công khai nhìn anh, cũng dường như biết cả việc anh sẽ quay xuống nhìn cậu. Nên ánh mắt của hai người cứ thế mà giao nhau.
Tuy nhiên, vì khoảng cách quá xa, cả Trần Đình Trọng và Bùi Tiến Dũng đều không biết trong ánh mắt người kia chứa ý gì. Cả hai cứ thế nhìn nhau không biết bao lâu, để rồi Bùi Tiến Dũng bỗng nhìn thấy khoé miệng của Trần Đình Trọng cong lên. Cậu cười một nụ cười rất chói sáng với anh, nhưng chưa đợi anh kịp hiểu, Đỗ Duy Mạnh đã đến kéo Trần Đình Trọng ra tập trung.
Bùi Tiến Dũng thẫn thờ thả người xuống giường. Ánh nhìn chăm chăm lên bức tường trắng tinh, suy nghĩ về ngụ ý nụ cười vừa rồi của em. Nhưng nghĩ mãi vẫn là không được, cộng thêm sự mệt mỏi vì thức thâu đêm hôm qua giờ mới ập đến, Tiến Dũng chậm chạp nhắm mắt, đưa mình vào giấc ngủ...
Anh giờ đây không muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.
...
8h tối...
Bùi Tiến Dũng nặng nhọc mở mắt, ngước nhìn đồng hồ...
"Cái gì? Đã 8 giờ? Mình ngủ từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối?"
Bùi Tiến Dũng cuống cuồng hất chăn ra, xỏ dép chạy vội vào phòng tắm. Xem chừng Hà Đức Chinh đã về phòng và tắm rửa xong xuôi. Mấy ngày gần đây, Xuân Trường vì phải tham dự hội nghị gì đó ở Đà Nẵng nên mọi công việc trong đội tuyển đều do Bùi Tiến Dũng gánh vác, nhiệm vụ tất nhiên cũng nặng hơn rất nhiều. Thêm nữa, vụ việc gần đây xảy ra lại càng khiến anh thêm mệt mỏi...
7 giờ tối là giờ tập trung ăn tối của đội tuyển, bây giờ anh xuống có khi mọi người đã về phòng hết rồi. Cũng không biết bác nấu ăn có để lại phần cơm không, sáng giờ anh chưa bỏ cái gì vào bụng, lại ngủ li bì thế nên càng cảm thấy đói.
Tiến Dũng vội vàng tắm gội sạch sẽ, quơ lấy cái điện thoại đặt trên tủ đầu giường và bước xuống sảnh, lại không hề biết rằng trong điện thoại có hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc của người nào đó...
Bùi Tiến Dũng bước nhanh đến nhà ăn, hoàn toàn không chú ý đến tiếng ồn phía bên trong. Khi anh ý thức được thì đã đứng trước cửa rồi, đập vào mắt là một cảnh tượng...
"Huhuhu, Tiểu Tư không nghe điện thoại của em, cũng không trả lời tin nhắn của em!!! Em lên phòng tìm thì Tiểu Tư đã khoá cửa, có đập thế nào cũng nhất quyết không có động tĩnh!!! Huhu bắt đền các anh, nếu lỡ như Tiểu Tư có nghĩ quẩn rồi tự tử thì saoooooo... Nếu Tiểu Tư mà tự tử, có chết em cũng phải lôi các anh đi cùng!!! Huhuhuhuhu..."
Chính xác vậy đấy, đập vào mắt Bùi Tiến Dũng là cảnh tượng Trần Đình Trọng đang nước mắt như sông như suối đổ ào ào ra, hét ầm lên làm anh không hiểu cái gì. Chỉ biết là chốc chốc Trần Đình Trọng lại ụp mặt xuống bàn, sau đó lại quay sang túm lấy áo của Vũ Văn Thanh ngồi bên cạnh lau nước mắt, rồi còn xì lấy xì để nước mũi vào đó...
Nguyễn Công Phượng ngồi bên cạnh cũng chỉ biết bất lực nhìn...
Nguyễn Công Phượng: "Nào... Mày cứ bình tĩnh, thằng Dũng đâu có ngu thế. Nó còn chưa thịt được mày cơ mà..."
Trần Đình Trọng: "ANH BỊ ĐIÊN À? Lúc này rồi còn nói như thế!!!"
Phạm Đức Huy: "Thằng Phượng hôm nay nhẹ nhàng thế? Chắc do thằng nô tài của mày sống lỗi quá rồi nên mày đành mắt nhắm mắt mở cho qua hửm? Úi giời ơi, nhìn cái áo thằng nô tài mày xem... Bình thường có đứa nào mà dám làm thế với nó chắc mày đập cho dập chồi..."
Nguyễn Công Phượng: "Mày im đi!"
Phan Văn Đức: "Eo ơi Nắng ơi... Chiến tranh Thế giới thứ 3 nổ ra rồi? Mình có nên lánh đi không?"
Nguyễn Trọng Đại: "Ơ hay Mèo này, hiếm lắm mới có dịp được xem drama chia tay ngoài đời thật. Mèo nói xem, có khi nào anh Dũng tự tử thật không?... Ơ thôi tôi nói đùa, Chọng đừng nhìn tôi như thế... Tôi sợ..."
Nguyễn Phong Hồng Duy: "Chiến tranh Thế giới Thứ 3 mà nổ ra thì có cần mua vũ khí để chiến đấu không? Di sẵn sàng tài trợ cho nè, hừm... coi như son với mask là vũ khí nhé! Mại zô mại zô..."
Nguyễn Văn Toàn: "Thôi đi Di, tao thấy thằng bồ mày còn khép nép ngồi kia là biết nó xấu hổ với cái danh đội phó lắm rồi đấy..."
Hà Đức Chinh: "Á Tiểu Tư, à nhầm anh Dũng!!!"
Chính ngay lúc hỗn chiến chuẩn bị xảy ra đó, giọng nói không to không nhỏ không nặng không nhẹ không cao không thấp không trầm không bổng của Hà Đức Chinh vang lên, lập tức bầu không khí như ngưng đọng lại trong 1 tích tắc... Tất cả mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía cửa phòng ăn, trong đó Trần Đình Trọng là nhanh hơn cả.
Bùi Tiến Dũng đứng đó, giữa một rừng người như vậy, ánh mắt lại chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của một người duy nhất...
"Mọi người... vừa nói cái gì?"
.
Ài, vốn dĩ định viết nốt cái ending cho cái đoản ngẫu hứng này mà tớ thấy nó đã quá nhiều chữ nên thôi... :3
Đến đoạn này thì chắc mấy nàng cũng đoán ra cái ending rồi :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com