Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

• Oneshot; stars

Một giờ sáng, thành phố vẫn sáng đèn, chỉ một nơi góc cuối thành phố đã trở nên yên tĩnh. Mọi người nơi đây đã ngủ hết, trừ một.

Cạch.

Quang Hải cố đóng cửa phòng thật nhẹ để không ảnh hưởng đến người đang nằm trên giường kia, rồi lặng lẽ lên giường ngủ. Vừa vặn lúc cậu vừa đặt mình xuống giường, thì người bên cạnh cũng đã tỉnh giấc.

- Vừa đi đâu vậy Hải..?

Quang Hải giật mình, nhưng cũng chỉ mất 2 giây để hiểu. Cậu nằm quay người về phía cửa sổ. "Anh dậy từ khi nào thế?"

- Vừa kịp lúc em mở cửa.

- Em xin lỗi anh Trường, em vừa ra ngoài có ít việc.

- Ừm. Ngủ sớm đi.

Không thấy có tiếng trả lời, có lẽ cậu đã ngủ. Nhẹ nhàng mở chăn đắp cho cậu, Xuân Trường rời giường đi về phía ban công, lấy một điếu thuốc.

Đã lâu rồi anh không còn động đến thuốc lá, một phần vì hlv trưởng không cho phép, phần vì cậu nhóc đang nằm ngủ kia. Nhưng hôm nay khác, anh muốn một thứ để giúp bình tâm lại những suy nghĩ đang âm ỉ gào thét trong lòng.

Lia mắt nhìn về phía thành phố vẫn đang náo nhiệt.

.

Từ khi nào, Quang Hải đã không còn ở cạnh bên anh nữa? Từ khi nào, đã chẳng còn cái giọng hớn hở, tíu tít nói chuyện với anh sau buổi tập.
Và từ khi nào, chúng mình đã chẳng còn là của nhau...

Xuân Trường tự nhận, anh là một kẻ hèn nhát, tồi tệ. Vì đã chẳng thể cho cậu một lời giải thích rõ ràng về anh, cậu, và cô ta. Anh vẫn luôn mặc định rằng, Quang Hải có thể hiểu cho anh, rằng anh và cô ta chỉ là những cảm xúc thoáng qua, còn người yêu của anh là Hải, luôn là vậy. Xuân Trường ích kỷ và cố chấp, luôn cho rằng tình yêu của cậu dành cho anh là tuyệt đối. Anh mải mê với cái thứ mà anh cho là thoáng qua ấy, mà không hề hay rằng có một người vẫn luôn biết tất cả mọi chuyện.

Quang Hải biết chứ, từ những ngày đầu tiên. Những cuộc đi chơi xuyên đêm với lý do đi nhậu với bạn, những lúc cầm chiếc điện thoại với lý do nhắn tin với bạn. Bạn, bạn, bạn. Cậu có thể mù quáng mà yêu anh, nhưng cũng đủ hiểu những điều mà anh đang làm. Nhưng cậu lựa chọn sự im lặng, im lặng để chờ câu trả lời của anh.

Và anh đến với cô ấy như một điều hiển nhiên.

Rồi đến khi tận mắt chứng kiến anh và cô ấy cùng nhau dạo chơi dưới phố. Đôi tay mà cậu đang níu giữ từng ngày đã trao hơi ấm cho ai kia. Nụ cười dịu dàng mà cậu từng ngày tạo nên đã thuộc về người ấy. Lúc ấy, con tim cậu đã thực sự vỡ nát rồi. Tận sâu trong tiềm thức, cậu cũng hiểu, anh không còn là của cậu nữa.

Từ đằng xa, Xuân Trường cũng đã thấy cậu. Trong một tích tắc, hai đôi mắt vô tình lướt qua nhau. Cậu không khóc, nhưng mắt cũng đã đỏ hoe, cố mím chặt môi đến bật máu để ngăn không cho phép bản thân được yếu đuối. Lặng lẽ quay đầu trở về căn phòng. Lúc này, từng giọt nước mắt mới bắt đầu tuôn rơi. Tình yêu mà em hàng ngày níu kéo, giờ đây đã thuộc về người khác rồi.

Xuân Trường nhất thời không biết phản ứng thế nào, đành ậm ừ cho qua, trong lòng mong rằng cậu chưa thấy gì cả.

Tối đến, Xuân Trường trở về phòng thì không thấy cậu đâu. Anh đã hỏi mọi người xung quanh, nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu, vài người bảo đã không thấy cậu từ lúc chiều. Anh chạy vụt xuống tầng, đi quanh clb để tìm cậu.

Xuân Trường đi đến sân cỏ thì thấy một bóng người nhỏ nhỏ đang đứng trên thảm cỏ, và chỉ đứng im như vậy.

Lặng lẽ bước đến nơi cậu, Xuân Trường vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé kia, khẽ siết chặt. Nếu bình thường cậu sẽ quay lại ôm lấy anh, thì hôm nay lại hoàn toàn khác, cậu im lặng. Dường như sự im lặng khiến anh thấy thật khó chịu.

- Em biết hết rồi...?

- Ừ.

- Em hiểu mà Hải--_ Câu nói của Xuân Trường chưa hoàn chỉnh thì cậu đã chen ngang.

- Em hiểu._ Quang Hải không quay lại, nhẹ nhàng đáp. Nhất thời làm anh không biết phản ứng thế nào.

- Anh yêu em không?

- Có, anh yêu em.

- Còn cô ấy?

- Anh...

- Mình dừng lại thôi.

- Anh không đồng ý!

- Anh muốn thế nào?

- Anh không đồng ý dừng lại.

- Anh muốn em vẫn tiếp tục đóng vai một thằng nhóc ngu ngốc vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra? Hay anh muốn yêu cả cô ấy và em? Thôi nào, anh ích kỷ quá rồi.

Quang Hải rời khỏi cái ôm của anh. Mắt đối mắt, cậu nói tiếp.

- Em mệt lắm rồi, khi phải vờ rằng mình chẳng biết gì cả, vờ rằng những cái ôm ấp mà anh trao là của mình rồi. Em... chán rồi.

Không chờ câu trả lời, Quang Hải lách qua người anh rồi trở về phòng. Sân cỏ giờ chỉ còn mình anh, và đâu đó trong tim cũng vỡ vụn...

Từ đó đến nay đã một tuần, hai người vẫn như vậy. Mọi người trong đội cũng nhận ra điều này, nhưng là chuyện riêng tư nên không có ý can thiệp, một vài người thân thiết như Công Phượng, Văn Thanh cũng không. 

.

Khói thuốc bay lên cao, phủ kín khung cảnh nơi đây. Anh thở dài nặng nhọc. Quang Hải dạo gần đây thường đi chơi về muộn, cả sáng lẫn đêm và chỉ trở về trước giờ tập. Không biết cậu đi đâu. Anh muốm hỏi, nhưng liệu có tư cách?

Reng...?

Tiếng chuông điện thoại reo lên, nhìn vào màn hình, anh khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định nghe máy.

[Anh Trường à?]

- Có chuyện gì sao?

[Hải và anh... sao rồi?]

- Không khá hơn bao...

[Em thực sự xin lỗi... là lỗi của em. Em đã phá vỡ hạnh phúc của hai người rồi...]

- Không phải tại em. Là do anh ích kỷ, nên đã khiến em và em ấy chịu nhiều tổn thương

[Vậy... Anh nên xin lỗi Hải đi, đừng để cậu ấy chịu thêm tổn thương nữa. Thực sự, Hải đã chịu rất nhiều đau đớn rồi. Đừng để người mình thương phảu khóc chứ, anh hèn lắm.]

- Cảm ơn em.

[Ừ, chào anh em tắt máy]

Cất điện thoại vào túi quần, dập điếu thuốc ở trên tay, anh quay trở lại giường.

Xuân Trường gắt gao ôm lấy cậu, như thể sợ rằng người đối diện sẽ biến mất. Cái ôm khiến Quang Hải giật mình tỉnh giấc, xoay người về phía anh. Vừa nhận thức được mọi chuyện, thì bất ngờ anh đưa cậu vào một nụ hôn.

Nụ hôn không gay gắt, dồn dập, chúng mang đầy sự dịu dàng và yêu thương của anh dành cho cậu.

Tách khỏi nụ hôn, Quang Hải thở gắt. Liếc mắt nhìn anh. Chưa kịp nói gì thì đã bị ôm chặt khít người.

- Anh xin lỗi...

Dù đã cố dặn lòng phải mạnh mẽ, nhưng những suy nghĩ trong đầu, cũng vì anh mà hóa thành những giọt nước mắt chảy dài trên má.

Xót xa lấy tay lau nước mắt cho cậu, anh tiếp tục nói.

- Anh sai rồi, anh đã đùa giỡn với tình cảm của chúng mình. Nhưng anh yêu em. Em tha thứ cho anh chứ?

- Anh đáng... ghét lắm._ Những tiếng nấc xen giữa câu nói của cậu. Quang Hải cùng vòng tay ôm anh, vùi đầu vào cổ anh.

Xuân Trường vui mừng, càng ôm cậu chặt hơn, tiến đến hôn thêm một cái nữa rồi cười tươi.

- Anh yêu em.

- Em cũng yêu anh...

.
Hãy để quá khứ trôi đi.
Hiện tại, anh chỉ yêu em, và chỉ em.
Baby, I just love you, now and forever.

[09/1/2019]

Diễn biến nhanh quá hic, hay mình xóa truyện giờ.....

18/6/2021: ối giời ơi vừa cập nhận lại truyện, mìn của 2 năm trước viết cũng ra rì đấy nhưng nhìu sạn quá huhu, thôi kệ đăng lên làm kỉ niệm hê hê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com