8 : missing you
Khang ngồi lặng im bên cửa sổ, mắt nhìn ra xa qua làn mưa đang rơi ngoài kia. Bầu trời xám xịt như phản chiếu đúng tâm trạng của cậu lúc này. Trong lòng, cậu không khỏi xáo trộn, những suy nghĩ về trách nhiệm, tình yêu, và cả những lo lắng về cơ thể mình đang đan xen, chồng chéo nhau.
Cảm giác mệt mỏi nặng nề đè lên từng bước đi của Khang suốt những ngày gần đây. Việc mang thai không chỉ là trách nhiệm, mà còn là một thử thách cậu chưa từng ngờ tới. Những buổi sáng thức dậy với cơn buồn nôn, từng đợt mệt mỏi bất chợt khiến Khang thấy mình yếu ớt hơn bao giờ hết. Cậu đã từng là một học bá chăm chỉ, luôn mạnh mẽ tự chủ, nhưng giờ đây mọi chuyện khác xa trước kia.
Khang đặt tay nhẹ lên bụng, cảm nhận từng nhịp đập yếu ớt mà thiêng liêng bên trong. Cảm giác này vừa khiến cậu lo lắng vừa mang lại một chút hạnh phúc kỳ lạ. Bỗng nhiên, một cơn đau âm ỉ lan ra từ bụng, cậu khẽ nhăn mặt, cố gắng hít thở sâu để giảm đi cơn đau đang dần trở nên dữ dội.
Cậu nhớ hắn , cậu chắc chắn điều đó.
Từ khi biết bản thân mang con của họ , cậu lảng tránh , và dần cũng sảy ra sự tranh cãi giữa cả 3 người.
Cậu chuyển đi , chẳng thèm sống chung với hai con người kia . Mặc họ mang người tình về đú đởn nữa .
Nhưng cậu thật sự rất nhớ họ , mỗi ngày suy nghĩ về điều đó lại càng làm cậu nhung nhớ hơn.
Những người bạn xung quanh không ngừng khuyên ngăn cậu bỏ thằng cha của đứa trẻ đi , một mình nuôi con và tìm một thằng khác tốt hơn ...
Nhưng ai tốt hơn họ được chứ...
Ai dám nhận một cậu trai từ cô nhi viện làm bạn . Nhận nuôi người bạn này cho đến lớn , quần áo cậu mặc gần như là họ mua cho cậu . Ai tốt hơn họ chứ , ai có thể quan tâm cảm xúc của Khang bằng Minh Hiếu cơ chứ , sẵn sàng phản bác lại những người bắt nạt một đứa trẻ mồ côi đâu chứ. Chẳng ai có thể sẵn sàng hy sinh cả thân mình bảo vệ cậu khỏi nguy hiểm để rồi bản rồi để bản thân mình bất tỉnh cả một năm trời như Kew đâu chứ . Chẳng ai có thể như họ cả . Giờ bắt Khang tìm một người tốt hơn ở đâu bây giờ....
;
;
;
Đêm nay, Kew ngồi trong phòng, ánh đèn vàng nhạt hắt lên khuôn mặt đầy suy tư của hắn. Từng đợt gió mùa đông bắc thổi mạnh từ ngoài khung cửa sổ vào, mang theo cái lạnh cắt da thịt. Trong không khí thoảng mùi ẩm ướt, lạnh buốt, nhưng thứ lạnh lẽo nhất lúc này lại chính là cảm giác trống trải trong lòng Kew.
Chỉ mới tháng trước thôi, Khang vẫn ở đây, bên cạnh hắn, mang đến sự dịu dàng và ấm áp mà Kew dường như đã coi là hiển nhiên. Thế nhưng, vì cơn nóng giận và lời nói vô tâm của mình, hắn đã để mặc Khang bỏ đi giữa đêm đông lạnh lẽo. Hình ảnh Khang đứng ở cửa, ánh mắt đầy thất vọng và đau buồn trước khi quay lưng đi, vẫn như in trong tâm trí hắn.
Kew siết chặt tay, cảm giác hối hận ngày một đè nặng. Hắn biết rõ Khang rất ghét trời lạnh, và cậu ấy chưa bao giờ chịu được khí hậu khắc nghiệt của những đợt gió đông như thế này. Vậy mà trong lúc ấy, cậu đã bỏ đi mà không mang theo áo khoác, không lời chào, chỉ có cái bóng lẻ loi khuất dần trong bóng tối, giữa những ngọn đèn đường mờ nhạt.
Suốt mấy đêm nay, Kew không thể nào ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại, hắn lại nhìn thấy Khang, tưởng như cậu vẫn đang ở đây, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn mà kể về những câu chuyện cười, hay chỉ đơn giản là nhìn hắn với ánh mắt yên bình. Nhưng rồi sự im lặng xung quanh lại nhắc nhở hắn rằng Khang đã không còn bên cạnh, và tất cả những gì còn lại chỉ là nỗi nhớ đến thắt lòng.
Không kiềm chế được nữa, Kew cầm điện thoại lên, nhìn vào tên của Khang trên màn hình. Đã bao lần hắn nhấn gọi, rồi lại ngập ngừng tắt đi. Cái tự tôn vô nghĩa, sự cố chấp khiến hắn cứ mãi lưỡng lự, để rồi nỗi trống trải chỉ ngày càng khoét sâu thêm.
Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm được nữa, Kew đứng dậy, khoác chiếc áo khoác dày rồi bước nhanh ra ngoài. Cơn gió lạnh táp vào mặt khiến hắn run lên, nhưng hắn chẳng quan tâm, chỉ muốn một lần nữa thấy được hình bóng của Khang, để nói với cậu những lời mà hắn muốn nói . Hắn muốn xin lỗi cậu , chỉ vì trong phút nóng giận mà đã lỡ lời . Thật sự muốn chạy tới tìm cậu mà nói lời xin lỗi.
Kew bước nhanh trên con đường khuya vắng lặng, ánh đèn đường vàng nhạt mờ ảo chiếu xuống tạo thành những bóng đổ dài trên mặt đất. Đêm mùa đông lạnh lẽo, nhưng cái lạnh trong lòng hắn mới là điều đáng sợ nhất. Hắn cần phải tìm Khang, cần phải nói với cậu rằng, trong cuộc đời của hắn, cậu là người quan trọng nhất, là người bạn , người anh em , người tri kỉ mà bản thân hắn chẳng thể đánh mất.
:
:
:
Dưới đây là đoạn miêu tả tâm trạng của Minh Hiếu khi lo lắng về việc Khang tránh né mình, cùng với sự kiện cãi nhau lớn giữa họ:
---
Minh Hiếu ngồi trong phòng, ánh đèn bàn phát ra thứ ánh sáng vàng vọt, nhưng nó không đủ để xua đi cái cảm giác u ám đang bao trùm tâm trí cậu. Những ngày gần đây, Khang dường như đã tránh xa cậu. Những cuộc gọi không được trả lời, tin nhắn thì luôn hiển thị "đã xem" nhưng không có phản hồi. Minh Hiếu cảm thấy như mình đang đứng giữa một vực thẳm, lạc lõng và đơn độc.
Cậu nhớ rõ tháng trước, trận cãi nhau lớn nhất trong mười tám năm bạn bè của họ đã diễn ra. Từ một câu nói vô tình của Minh Hiếu, cậu đã chạm đến giới hạn chịu đựng của Khang. Sự tức giận trong ánh mắt Khang khi đó khiến Minh Hiếu không thể nào quên. Họ đã tranh cãi nảy lửa, lời qua tiếng lại, với những lời nói châm chọc mà cậu chưa từng nghĩ mình sẽ thốt ra. Cảm giác tội lỗi cứ ám ảnh cậu mỗi khi nghĩ về nó.
Bây giờ, mỗi sáng thức dậy, Minh Hiếu lại hy vọng có thể nhận được một tin nhắn từ Khang, nhưng điều đó không bao giờ xảy ra. Cậu thấy nhớ những khoảnh khắc vui vẻ, những câu chuyện không dứt giữa hai người, và cả những lần Khang giúp cậu vượt qua khó khăn. Thời gian này, khi không có cậu bên cạnh, mọi thứ chỉ còn lại sự trống vắng.
Minh Hiếu thở dài, quyết định không thể cứ mãi ngồi đây chờ đợi. Cậu đứng dậy, lòng đầy quyết tâm, và lấy điện thoại ra, nhấn gọi cho Khang một lần nữa. Tim cậu đập mạnh khi điện thoại đổ chuông. Nhưng sau một hồi, giọng nói quen thuộc mà cậu luôn mong ngóng không bao giờ xuất hiện. Khang vẫn im lặng, vẫn giữ khoảng cách.
“Rốt cuộc mày đang ở đâu? Tại sao lại tránh tao?” Minh Hiếu thì thầm, tự hỏi bản thân mà không có câu trả lời. Cảm giác bất an dâng trào, và cậu không thể nào thoát ra khỏi suy nghĩ rằng có thể Khang đã không còn muốn gặp cậu nữa. Cậu quyết định cần phải làm gì đó, phải tìm ra cách để hàn gắn mối quan hệ này trước khi quá muộn.
Quyết tâm tràn đầy, Minh Hiếu vội vã ra khỏi nhà, hy vọng sẽ tìm được Khang, để xin lỗi, để giải thích, và để níu giữ lại mối quan hệ quý giá này. Cậu không thể chấp nhận việc mất đi người bạn mà mình đã yêu thương và tin tưởng trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng.
Hắn mong Khang sẽ chịu gặp mặt hắn , hai mặt một lời ......
---
Còn tiếp ...
( dạo này bận ôn thi gời , nên hơi bận tí . Mỗi tối chủ nhật toi sẽ đăng 1 chap bất kì trong những fic cụa tou á nhaa😘)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com