h+
Đoàn người lục tục đi vào nhà thờ, chuẩn bị ghi hình.
Cặp đầu tiên là Tiết Dương và Tống Thải Ân. Sau khi họ trao nhẫn xong, đến lượt Yong Kang và Jennie bước vào.
Yong Kang nắm tay Jennie, khóe miệng cong lên một nụ cười sung sướng. Cậu luôn tha thiết ước mơ cảnh tượng ngày hôm nay.
Hai người cùng bước lên thảm đỏ, chậm rãi đi về phía lễ đài.
Người chủ trì đọc lời thề xong, Yong Kang lấy nhẫn ra rồi đeo vào tay Jennie. Chiếc nhẫn nhỏ nhắn tinh xảo luồn qua đầu ngón tay trắng như bạch ngọc của cô.
Một giọng nam cao vút vang lên cắt ngang động tác của Yong Kang.
"Khoan đã."
Mọi người cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy Jisoo sắc mặt âm trầm đang đi về phía lễ đài. Sau đó, anh bế Jennie lên, đi thẳng ra khỏi nhà thờ.
"Làm gì vậy? Anh thả tôi xuống mau." Jennie giãy giụa trong lòng anh.
Jisoo rũ mắt nhìn cô: "Anh không thể nhìn người đàn ông khác đeo nhẫn kết hôn cho bạn gái của mình được."
"Anh có bệnh sao? Đây là giả thôi, hơn nữa tôi không thừa nhận anh là bạn trai tôi."
"Dù là giả, anh cũng không chịu được."
Jennie cảm thấy bệnh của Jisoo không nhẹ. Có phải anh đang quay gameshow không vậy? Đeo nhẫn kết hôn giả thôi mà anh cũng phải tới quấy rối.
Cô dùng hết sức lực cũng không thoát được, đành phải căm giận nằm im, mặc cho anh ôm.
Tất cả những người đang có mặt ở đây đều bị hành động của Jisoo làm cho kinh sợ. Đạo diễn vội vàng tiến lên ngăn anh lại: "Jisoo, cậu làm gì vậy, đang ghi hình mà."
"Xin lỗi," Jisoo ôm Jennie, hơi cúi đầu với đạo diễn, "Bây giờ tôi muốn đưa cô ấy đi. Một mình tôi sẽ gánh vác phí tổn ngày hôm nay, và cũng sẽ nói chuyện rõ ràng với nhà đầu tư, không gây khó dễ cho ông."
Đạo diễn thả tay xuống, biết Jisoo có quan hệ với nhà đầu tư, nếu không đã chẳng đến phiên chương trình này được lên sóng, bởi vì ông chưa từng mời anh.
Không bị đạo diễn ngăn cản nữa, Jisoo ôm Jennie đi thẳng ra khỏi nhà thờ, đặt cô xuống gốc cây đại thụ, cúi đầu nhìn: "Anh có lời phải nói với em."
"Tôi không muốn nghe, anh đừng cản trở công việc của tôi, không phải ai cũng chơi lớn được như anh."
Vừa được tự do, Jennie liền đẩy Jisoo ra, đi vào trong nhà thờ. Chẳng dễ dàng gì mới nhận được chương trình này, cô không thể để Jisoo huỷ hoại hình tượng, khiến đạo diễn cảm thấy cô là người không tuân thủ quy củ được.
Jisoo giữ chặt tay Jennie, không cho cô đi: "Jennie, em không đeo nhẫn của Yong Kang được không?"
"Tại sao?" Jennie quay đầu lại nhìn anh.
Jisoo nhìn vào mắt cô, biểu tình nghiêm túc: "Bởi vì anh thích em."
Jennie dừng lại, tim cô đập thình thịch, nhưng mau chóng trở về trạng thái bình thường.
Cô không tin Jisoo thật sự thích mình. Đây chắc chắn là thủ đoạn mà anh mới nghĩ ra, muốn lừa cô tiếp tục phối hợp trị liệu.
Nếu anh thật sự thích cô, sao cô lại không cảm nhận được. Anh chưa từng có biểu hiện gì ngoại trừ thích thân thể cô.
Vẻ mặt cô không tin, hỏi anh: "Anh bắt đầu thích tôi từ khi nào? Vì sao lại thích tôi?"
Jisoo rũ mắt trầm tư, hàng mi dài mảnh phủ bóng mờ trên mí mắt.
Bắt đầu thích cô từ khi nào? Anh nhất thời cũng không nói rõ được. Chỉ là bất tri bất giác, cô xông vào trái tim anh thôi.
Có lẽ thích từ lần đầu tiên đóng phim với cô. Ngày đó sau khi sờ ngực cô, buổi tối anh bị mộng xuân, và cô là người phụ nữ trong mộng.
Cũng có thể là sau cái đêm khó quên ba năm trước, cô đã âm thầm lặng lẽ chui vào lòng anh.
Thấy Jisoo im lặng không nói gì, Jennie càng chắc chắn anh cố ý lừa gạt, muốn cô tiếp tục rơi vào bẫy để anh quay vòng vòng.
Cô hất tay anh ra, giọng điệu lạnh nhạt: "Không nói được chứ gì, bởi vì anh chưa từng thích tôi. Không phải cứ ăn nói tùy tiện là tôi sẽ tin tưởng anh. Mong sau này anh không can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa. Không dễ gì tôi mới nhận được kịch bản, xin anh đừng quấy rối, gây thêm phiền toái cho tôi."
Nói xong Jennie không quay đầu lại, đi vào trong nhà thờ.
Jisoo nhìn bóng dáng cô rời đi, vẻ mặt cay đắng. Anh không màng sinh tử nhảy xuống sơn cốc cứu cô, hao tâm tổn trí nghĩ cách tới gần cô, không có việc gì cũng sẽ đi tìm cô, tặng hoa cho cô, nhân nhượng khi cô say rượu, thử bày ra dáng vẻ ôn nhu săn sóc trước mặt cô, thế mà cô lại không cảm nhận được anh thích cô.
Tại sao cô không tin anh?
- --
Jennie quay lại nhà thờ, xin lỗi đạo diễn. Đạo diễn cũng không trách cô, bởi vì việc này là do Jisoo khơi mào.
Đạo diễn yêu cầu Jennie và Yong Kang chuẩn bị quay lại lần nữa. Lần này không có Jisoo quấy rối, buổi ghi hình kết thúc suôn sẻ.
Về phần Jisoo và Trần Văn, đạo diễn cũng chẳng có cách nào. Bởi vì sau khi ra ngoài, Jisoo không trở lại nữa.
Đạo diễn nghĩ dù sao cũng chỉ còn ít cảnh quay, tìm người đóng thế anh là được.
Đến khi quay xong chương trình và về biệt thự, Jennie không chạm mặt Jisoo. Mười giờ tối, anh cũng không tới gõ cửa phòng cô như trước đây.
Khi Jennie ra vào phòng hay đi ngang qua hành lang, đều nhìn cửa phòng đóng chặt đối diện vài lần. Phòng Jisoo hình như cả đêm không sáng đèn, bên trong cũng không có động tĩnh, có vẻ như không có ai ở trong phòng.
Tám giờ tối hôm sau, tổ sản xuất tổ chức party đóng máy, các khách mời lần lượt xuất hiện. Trừ Jisoo, tất cả mọi người đều có mặt.
Jennie nhìn chỗ trống duy nhất ở phía đối diện, ngây người vài giây, Jisoo thật sự biến mất một ngày một đêm. Liệu có phải anh buồn bã mượn rượu tiêu sầu ở nơi nào đó vì bị cô từ chối không.
Chẳng lẽ anh thật sự thích cô?
Tám giờ năm phút, cửa phòng bao bị đẩy ra, Jisoo mặc tây trang đi giày da, quần áo sạch sẽ như thường lệ, khí chất nổi bật đi đến, làm gì có dáng vẻ sa sút như cô tưởng tượng.
Anh đi vào phòng, rót đầy ly rượu, mời đạo diễn: "Xin lỗi, hôm qua tôi đã thất lễ, hy vọng đạo diễn Quách bao dung. Đến trễ buổi tiệc mừng công đêm nay cũng là tôi không đúng, xin tự phạt ba ly."
Nói xong, anh không chút do dự uống cạn ba ly rượu.
Đạo diễn Quách cũng không dám trách tội anh thật, nói vài ba câu khách sáo, việc này cứ thế cho qua.
Jisoo lấy cớ có việc, hàn huyên vài câu với đạo diễn rồi đứng dậy rời đi.
Lúc đi ngang qua Jennie, anh không liếc mắt nhìn cô lấy một cái, vội vã đẩy cửa đi ra ngoài.
Jennie nhìn bóng dáng anh rời đi, trong lòng thoáng hụt hẫng Anh còn dám nói thích cô, rõ ràng chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, đúng là đồ lừa gạt.
Cô buồn bực, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, trong suốt bữa tiệc cũng uống thêm vài ly nữa.
Đến khi tàn tiệc, hai má cô hơi ửng hồng, nhưng ánh mắt vẫn còn tỉnh táo, bước đi cũng không lộn xộn. Yong Kang cùng cô đi lên lầu, nhìn cô vào phòng, mới yên tâm vể phòng mình.
Jennie nhắm mắt lại, nằm trên sô pha vài phút, sau đó đột nhiên mở to mắt, đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Rượu này tác dụng chậm, hiện tại bước chân của cô bắt đầu liêu xiêu, ánh mắt cũng hơi mơ màng.
"Cốc cốc cốc", Jisoo đang ở trong phòng thu dọn hành lý. Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh buông quần áo trong tay xuống, đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Jennie bổ nhào vào trong lòng anh. Cô cọ mặt vào ngực anh, nỉ non: "Đêm nay muộn vậy rồi mà anh còn không tới tìm em, trước kia anh đến rất sớm mà."
Tìm cô? Không phải cô bảo anh không được đến quấy rầy cô nữa sao?
Jisoo nâng mặt Jennie lên, để cô đối diện với mình: "Em biết anh là ai không?"
Jennie nhìn anh vài giây mới trả lời: "Biết, anh là bạn trai của em, Jisoo."
Jisoo cúi đầu ngửi thấy mùi rượu, không khỏi cười khổ, cô lại bắt đầu mượn rượu giả điên rồi. Mỗi lần uống say, cô đều sẽ ăn nói linh tinh, tỉnh lại là quên sạch, còn đẩy anh ra thật xa.
"Không phải. Hôm qua chính em nói không thừa nhận anh là bạn trai cơ mà."
Anh gỡ đôi tay đang ôm lấy eo mình, đẩy Jennie ra, xoay người muốn đóng cửa.
Jennie ôm chặt lấy eo Jisoo, áp sát vào lưng anh, nghẹn ngào nói: "Lần trước không phải anh nói không được đổi ý, muốn làm một đôi tình nhân trong mộng sao? Sao anh có thể hối hận?"
"Trong mộng?" Jisoo cảm thấy buồn cười. Có phải người phụ nữ này vẫn luôn cho rằng chuyện xảy ra giữa hai người sau khi cô say là mơ? Sao cô có thể không phân rõ giữa mơ và thực như thế.
Hôm nay anh phải cho cô nàng này biết tất cả không phải là mơ.
Jisoo xoay người bế Jennie lên, đóng cửa, đi vào phòng tắm.
Anh mở vòi sen, để nước xối thẳng xuống đầu cô. Nước lạnh cóng, vừa chạm vào người, Jennie lạnh đến phát run.
Tóc cô ướt đẫm, một giọt nước đọng trên má rồi tiếp tục nhỏ xuống cằm. Váy trên người cũng sũng nước, dán sát vào cơ thể cô.
Nước lạnh thấm qua làn váy mỏng manh, ngấm vào từng lỗ chân lông, khiến Jennie nổi da gà. Cô run run, ánh mắt dần khôi phục sự tỉnh táo.
Jisoo cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ của cô, cắn mạnh một cái như trừng phạt.
"Tê... Ô, đau." Jennie kêu khẽ, nức nở, dùng tay đẩy ngực anh. ngôn tình sủng
Khi vị rỉ sắt lan trong khoang miệng, Jisoo mới buông cô ra, dùng lòng bàn tay thô ráp vuốt ve cánh môi nhỏ máu của cô. "Đau là được rồi, bây giờ em còn cảm thấy mình đang nằm mơ không?"
Jennie lắc lắc đầu: "Không phải."
Hàm dưới đang bạnh ra của Jisoo dần thả lỏng. Anh nâng mặt Jennie lên, nhìn vào đôi mắt đen ướt át của cô, nói từng câu từng chữ: "Lần trước em uống say, anh thật sự đã nói thích em, muốn em là bạn gái của anh ở hiện thực chứ không phải trong mộng. Em cảm thấy anh không có hành động nào thể hiện là thích em, cho rằng anh chỉ nói suông thôi ư? Anh không màng sinh tử nhảy xuống sơn cốc cứu em, lặn ngụp dưới nước tìm em tới rã rời. Em cảm thấy anh thừa sức không có chỗ dùng sao? Đó là vì anh thích em, không muốn em xảy ra chuyện. Lúc nhìn thấy em và Yong Kang thân mật, anh đố kỵ phát điên, đứng ngoài hành lang hút thuốc cả đêm, em nghĩ anh chỉ nghiện thuốc lá sao? Thấy em nhận hoa hồng Yong Kang tặng, anh lại bắt đầu ghen, tìm cớ vứt bó hoa đó đi, tặng cho em chín chậu hoa cúc nhỏ. Em thật sự cho rằng anh chỉ muốn thanh lọc không khí sao? Thời gian anh ở trong phòng mình còn nhiều hơn, thế sao không tự đặt trong phòng. Chẳng qua anh tìm cớ tặng hoa cho em thôi, em biết ngôn ngữ của hoa cúc là gì không?"
Tim Jennie đập thịch thịch thịch. Cô khiếp sợ nhìn Jisoo, ánh mắt mờ mịt, khóe mắt tràn ra một giọt nước trong suốt.
Môi cô mấp máy, nhưng vì quá kinh ngạc, nhất thời nói không nên lời, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Cô biết, đó là tình yêu ẩn giấu trong tim.
Jennie không ngờ Jisoo lại lặng lẽ làm nhiều chuyện vì cô như vậy, nhưng anh không nói thì làm sao cô đoán được.
Với người cao không thể với tới như Jisoo, Jennie chỉ dám giấu kín tình cảm ái mộ trong lòng. Cô tự ti đến mức không dám phỏng đoán tâm tư của anh, không dám vọng tưởng anh thích mình.
Nếu không phải chính miệng anh nói, cô sẽ không dám tin anh thật sự thích cô.
Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng đến mức tim đập thình thịch, cơ thể run run.
Thấy cô run lên, Jisoo hỏi: "Lạnh không?"
Bị nước lạnh xối ướt từ đầu đến chân thì tất nhiên là lạnh rồi, Jennie gật đầu: "Hơi lạnh."
Jisoo điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, giúp cô vén tóc ra sau tai:
"Em tắm nước nóng đi, rồi ra thay quần áo sẽ không lạnh nữa."
Anh nói xong rồi xoay người ra ngoài, Jennie nắm lấy tay anh: "Anh cũng ướt hết rồi, chi bằng cùng tắm đi? Mặc quần áo ướt dễ bị cảm lạnh."
Jisoo quay đầu lại, nhìn cơ thể lả lướt hấp dẫn của Jennie dưới lớp quần áo ướt, ánh mắt u ám: "Được, cùng tắm."
Anh lại gần, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng. Sợ chạm vào vết thương khiến cô đau, nên anh liếm láp cực kỳ ôn nhu.
Jennie cố thốt một câu qua kẽ răng: "Ô... Không tắm sao?"
Jisoo mút cánh môi cô, hơi tách ra: "Em mời nhiệt tình như vậy, anh cũng không tiện từ chối, vận động trước, ra mồ hôi rồi tắm."
Jennie nức nở, muốn nói cô thật sự chỉ lo anh bị cảm lạnh nên mới bảo cùng tắm, không nghĩ tới sẽ làm chuyện đó. Nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị nhấn chìm trong nụ hôn điêu luyện của anh.
Jisoo cạy hàm răng của cô ra, đưa lưỡi vào trong cái miệng nhỏ, liếm láp. Đầu lưỡi dày quét qua phần lợi mẫn cảm, khiến Jennie tiết càng nhiều nước bọt.
Anh hút lấy nước bọt thơm ngọt của cô, còn tay vươn ra phía sau, mò mẫm tìm khóa váy, kéo nhẹ, chiếc váy treo lỏng lẻo trên người Jennie.
Anh kéo váy xuống, rồi cởi áo lót của cô ra. Hai bầu vú tròn trịa trắng nõn lập tức nhảy ra, đong đưa trong không khí, hút lấy ánh mắt của anh.
Anh cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đỏ bên ngực phải, nhẹ nhàng gặm cắn, để lại những dấu răng màu đỏ nhạt.
đầu v* truyền đến cảm giác tê dại, khiến Jennie phải cong eo lên vì khó chịu. Cô khẽ "ưm" một tiếng, giữ lấy bàn tay to đang xoa bóp ngực trái của mình, miệng rầm rì.
"Ưm... Bên này cũng muốn."
Jisoo cười khẽ, vừa rồi là ai nói muốn tắm rửa, thế mà chỉ chốc lát đã bắt anh sờ ngực.
Anh không cho Jennie được như ý, cố tình muốn tra tấn cô. Ngón trỏ và ngón cái khép lại, dùng sức nhéo hạt đậu đỏ bên ngực trái, rồi buông ra.
"A..."
Chỗ bị anh nhéo vừa đau vừa tê dại, làm cô khẽ kêu một tiếng. Nhưng cơn đau qua đi thì cơ thể càng khó chịu, muốn được anh vuốt ve nhiều hơn.
Ngực trái vẫn không được âu yếm, Jennie khó chịu vặn vẹo cơ thể, nức nở: "Ô... Bên trái cũng muốn. Xin anh hôn cả bên trái nữa, em khó chịu lắm."
Nhìn Jennie sắp khóc, cuối cùng Jisoo cũng không hành hạ cô nữa. Anh buông nụ hoa bên phải đã bị mút đến dựng đứng ra, chuyển sang bên trái.
Anh cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đỏ bên trái, đầu lưỡi xoay vòng nghiền ép, làm cô rên lên vì sung sướng.
Bàn tay to của Jisoo lướt xuống tìm kiếm giữa hai chân Jennie, chạm vào dịch thể trơn trượt không phải nước dính trên quần lót. Anh đẩy quần lót của cô ra, vươn tay tách hai âm môi đầy đặn, đẩy ngón giữa vào trong.
"Hmmm..." Jennie rên rỉ, cơ thể cứng đờ, đôi tay bám vào bờ vai anh, phía dưới cũng kẹp chặt lấy ngón tay anh.
Jisoo bắt chước động tác của dương v*t, đưa đẩy ngón tay, đâm sâu vào trong hoa huy*t.
Thịt mềm bên trong quấn lấy ngón tay thon dài, không cho anh tiến vào. Anh bèn rút ngón tay ra một chút, đảo quanh hai vòng để mở rộng rồi đưa thêm một ngón tay vào.
Khi hai ngón tay cắm vào trong, anh cảm thấy hoa huy*t càng kẹp chặt hơn. Anh dùng sức đâm mạnh về phía trước, chạm đến một điểm nổi lên bèn ấn vài cái.
"A..." Jennie rùng mình, hoa huy*t co rút, xoắn chặt lấy ngón tay anh, phun ra một dòng thủy dịch dính nhớp.
Jisoo rút ngón tay ra, liếm chất lỏng trong suốt dính trên đó, nó có vị thơm ngọt độc đáo.
Anh đặt ngón tay ướt đẫm trên môi Jennie, dỗ dành: "Nếm thử hương vị của em không? Ngọt lắm."
Jennie lắc đầu, mím chặt môi. Cô không muốn nếm thứ chảy ra từ phía dưới của mình chút nào, xấu hổ lắm, sao có thể cho vào miệng được.
Jisoo bôi chất lỏng dính trên ngón tay lên đôi môi đỏ của Jennie, rồi cúi đầu hôn xuống, tách hai hàm răng của cô ra, dùng đầu lưỡi đưa chất lỏng vào trong miệng cô.
Jennie buộc phải nếm thử, thứ đó không phải ngọt ngào như Jisoo nói, chẳng có vị gì cả. Nhưng may mà nó vô vị, nếu có mùi lạ, cô sẽ xấu hổ chết mất.
Đến khi Jennie sắp không thở nổi nữa, Jisoo còn mút đầu lưỡi mềm mại của cô thêm lần nữa, than nhẹ "Ngọt quá", rồi mới chịu buông ra.
Lưỡi Jennie tê rần, đôi môi đỏ hé mở, thở hổn hển. Chất lỏng dấp dính kia đã bị cô nuốt hết vào trong bụng.
Cô bị hôn đến mức cả người mềm nhũn, đứng không vững, toàn bộ cơ thể đều dựa vào Jisoo. Hai hạt đậu đỏ trước ngực dựng đứng, nhấp nhô theo từng nhịp thở của cô.
Nhìn hai điểm hồng kiều diễm kia, đôi mắt đen nhánh của Jisoo càng u ám, hơi thở nặng thêm vài phần, dương v*t dưới thân đã cương cứng.
Anh cởi quần áo ướt đẫm trên người cả hai, đặt một chân Jennie lên eo mình, đỡ côn th*t nóng bỏng cọ vào khe huyệt ướt đẫm.
Quy đầu đâm chọc nhẹ nhàng, cọ qua thịt mềm vài lượt, cứ rút ra rồi lại chạm vào mấy lần như thế.
Thân thể Jennie run lên vì nơi nóng rực của anh, thịt mềm ở cửa huyệt co lại, hút lấy quy đầu thô to mượt mà, từ trong hoa huy*t trào ra một dòng chất lỏng trong suốt.
Dâm dịch tưới thẳng lên lỗ niệu đạo, quy đầu bị kích thích nhảy lên hai cái. Lỗ niệu đạo dần dần mở rộng, tràn ra một dòng dịch trong suốt.
Hơi thở Jisoo thô nặng, mắt đỏ rực, đó là màu của dục vọng.
Tay anh siết lấy bờ mông mềm mại của Jennie, ấn mông cô về phía hông mình, đồng thời đẩy mông lên, "phụt" một tiếng, côn th*t thô to cắm vào hoa huy*t chặt hẹp.
"Ân... Chặt quá." Miệng Jisoo tràn ra một tiếng than nhẹ gợi cảm. Cô quá chặt, anh mới chỉ cắm vào một nửa rồi không thể đi tiếp được nữa.
Thịt mềm bên trong siết lấy thân gậy to lớn, chèn ép cự vật đang xâm lấn, như muốn đẩy nó ra ngoài.
Anh bị xoắn chặt đến nỗi xương cùng tê dại, hô hấp càng thêm nặng nề. Nhưng anh còn muốn đi vào sâu hơn, sâu hơn nữa, phải đến được chỗ sâu nhất, hưởng thụ tư vị mỹ diệu khi được cô bao chặt.
Anh đẩy hông, thẳng lưng, tiếp tục xâm nhập, dương v*t thô to nghiền ép tầng tầng thịt mềm, đi sâu vào từng chút một.
hoa huy*t chặt khít của Jennie được lấp đầy, bên trong đã căng chặt, rất khó để chứa đựng thêm nữa.
Cô cau mày, hai tay nhéo lưng Jisoo, rên rỉ: "A a... Lớn quá... A... Đừng vào nữa, đó là giới hạn cuối cùng rồi."
Jisoo nhìn một nửa dương v*t vẫn còn bên ngoài, hôn lên chóp mũi cô, trấn an: "Còn chưa vào toàn bộ mà. Ngoan, cố nhịn một chút, em có thể ăn hết được mà."
Anh thẳng lưng tiếp tục đưa đẩy, càng vào sâu bên trong càng chặt hẹp, côn th*t được bao bọc vô cùng thoải mái. Quy đầu đã chạm đến cổ tử cung nhưng vẫn còn muốn vào nữa.
"A... A... Đau quá, thật sự không được nữa."
Lông mày Jennie nhíu chặt, môi dưới mím lại, cơ thể run rẩy. Cô cố gắng chịu đựng cơn đau và khoái cảm kích thích dưới thân, tay véo mạnh da thịt trên lưng Jisoo. Đến khi lưng anh xuất hiện một vệt đỏ thì móng tay cô đã găm thật sâu vào da thịt.
Jisoo thở hổn hển, chịu đựng cơn đau trên lưng, vùi toàn bộ côn th*t thô dài vào trong hoa huy*t nhỏ bé của cô, tận hưởng xúc cảm mềm mại ướt át, sướng đến mức da đầu anh tê dại.
Anh thở dài thoải mái.
Sau khi thở dốc vài hơi, anh rút côn th*t đang chôn sâu bên trong ra, rồi từ từ đẩy về phía trước. Sau vài lần rút cạn, anh đột nhiên thúc mạnh vào chỗ sâu nhất, nghiền nát cái miệng nhỏ bên trong.
"A a... Sâu quá, đừng chọc vào chỗ đó, em không chịu nổi."
Cổ tử cung run rẩy, thịt mềm bên trong cũng run lên theo, siết chặt lấy quy đầu, vừa mút vừa cắn.
Jisoo kêu lên một tiếng, rồi cúi đầu ghé sát vào tai Jennie, liếm làn da trắng nõn mỏng manh, để hơi thở ấm áp nặng nề phả vào tai cô.
Anh cắn vành tai mượt mà của cô một cái, thở hổn hển nói: "Kẹp chặt như vậy mà còn nói không cần sao?"
Anh nghiến răng, cố gắng rút quy đầu đang bị mắc kẹt trong cổ tử cung ra, kéo theo cả thịt mềm đang mút lấy thân gậy. Lúc dương v*t đi ra đến cửa huyệt, anh lại thúc mạnh vào trong.
Gân xanh trên thân gậy cọ xát với tầng tầng nếp uốn, quy đầu góc cạnh quét qua thịt mềm, mang đến cảm giác tê dại như bị điện giật. Cơ thể Jennie run lên, hoa huy*t cũng run theo, phun ra một dòng dịch dính nhớp.
Jisoo tiếp tục đưa đẩy mông, nhanh chóng thọc vào rút ra, hai túi cầu cũng đập vào bắp đùi trắng nõn của cô. Dòng dịch kia biến thành bọt trắng dính lên âm mao và nơi giao hợp của hai người, khiến chỗ đó ướt đẫm.
Anh vuốt ve hạ thân ướt át của cô, hỏi: "Em chảy nước rồi này, thoải mái lắm phải không?"
"A... Ưm..." Jennie cắn môi dưới, nhỏ giọng rên rỉ, thừa nhận khoái cảm không ngừng truyền đến, không trả lời câu hỏi của anh.
Không nhận được câu trả lời của Jennie, Jisoo bế cô lên, tiến đến gần chân tường trong khi vẫn giữ nguyên tư thế, để tấm lưng trần mịn màng của cô tựa vào tường phòng tắm.
"Lạnh... Lạnh, phía sau lạnh quá." Jennie cứng đờ vì bức tường lạnh lẽo, thân thể căng thẳng, vật to lớn đang nằm trong hoa huy*t bị xoắn chặt lấy.
"Hừ..." Cô kẹp chặt quá, đôi môi mỏng của Jisoo mím lại, nhả ra một tiếng rên khẽ. Anh vỗ mông cô, nói ngắt quãng: "Thả lỏng chút, kẹp chặt như vậy làm sao anh chuyển động được?"
Anh muốn rút côn th*t đang cắm sâu bên trong ra ngoài, nhưng vì cô kẹp chặt quá, thịt mềm bọc kín lấy thân gậy thô to, khiến anh dùng sức vô cùng vất vả.
"Đúng là bướng bỉnh, càng kẹp càng chặt." Anh vỗ mạnh hai cái lên mông cô, ngay lập tức, hai dấu tay đỏ ửng nổi rõ trên bờ mông trắng ngần.
"A... A... Đau." Jennie rên rỉ, co mông lại.
"Tiểu huyệt của em không nghe lời, kẹp chặt quá. Anh phải làm cho nó rộng ra, lần sau mới dễ ra vào."
Jisoo mở rộng hai chân Jennie, rút côn th*t ra đến cửa huyệt, chỉ để quy đầu ở lại, rồi đâm thật mạnh vào trong, dùng sức ra vào trong tiểu huyệt át chặt chẽ của cô hết lần này đến lần khác.
Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, ấn mông Jennie để không cho cô trượt xuống và cố định ở vị trí thích hợp. Đồng thời mông anh cũng đẩy lên trên, khiến hai bầu ngực nặng trĩu của cô không ngừng đong đưa, gợn sóng.
"A a... Nhanh quá... Ưm... Quá nhanh, em không chịu được." Cổ tử cung bị quy đầu đâm đến tê dại. Jennie khó chịu ưỡn lưng, đôi tay quờ quang trong không trung như muốn bắt lấy thứ gì đó nhưng chẳng bắt được gì cả. Cô bèn luồn tay vào trong mái tóc đen dày, nắm lấy tóc anh, chịu đựng những cơn sóng khoái cảm mãnh liệt dưới thân.
"Không làm lâu một chút thì sao khơi thông tiểu huyệt của em được. Cố chịu nhé, anh muốn tiếp tục."
Jisoo cúi đầu mút bầu vú không ngừng đong đưa trước mắt, dùng hàm răng gặm cắn hạt đậu đỏ dựng đứng, hạ thân rung lên như mô tơ điện, tần suất cực cao, nhanh chóng thọc vào rút ra.
Mỗi lần bị anh đâm thật mạnh vào cổ tử cung, hô hấp của Jennie đều dừng lại. Từng cú thúc của anh vừa mạnh vừa sâu làm cô không chịu nổi, tiếng rên rỉ sắc bén càng thêm dồn dập.
"A a... Sâu quá... A... Quá sâu, sẽ bị chọc thủng mất."
Jisoo buông nụ hoa bị gặm cắn sưng đỏ ra, liếm nước miếng dính đầy trên đó, thở dài thoải mái: "Bên trong em chặt quá, để anh làm thêm lúc nữa."
Anh thẳng lưng nhanh chóng đưa đẩy, mỗi lần đều cắm đến tận cùng. côn th*t màu đỏ tím ra vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp ướt át, mỗi lần rút ra đều kéo theo cả chất lỏng trong suốt, làm chỗ giao hợp của hai người ướt đẫm.
Dâm dịch của Jennie chảy qua khe mông, nhỏ xuống sàn nhà và mu bàn chân Jisoo, làm chân anh dính dính nhớp nhớp.
Anh liếc nhìn chân mình, cười nhẹ: "Em nhiều nước thật."
Jennie thẹn thùng xoay đầu, không dám nhìn anh, giả bộ như không nghe thấy.
Jisoo ghé sát lại, cắn tai cô, nhỏ giọng thầm thì: "Anh rất thích...... em ướt vì anh."
"A a..." Bị câu nói của anh kích thích, thân thể Jennie run run, hoa huy*t co rút, lên đỉnh, một dòng chất lỏng trong suốt chảy ra, tưới thẳng lên lỗ quy đầu.
"Hmm..." Jisoo rên khẽ, muốn bắn ra. Khi cô cao trào, hoa huy*t thật sự rất chặt, thịt mềm bên trong vừa hút vừa cắn, xiết lấy côn th*t thô to, giống như trăm cái miệng nhỏ mấp máy, muốn hút hết tinh dịch của anh.
Toàn thân anh đều bị khoái cảm cuốn lấy, côn th*t trướng đến phát đau. Anh cúi đầu cọ vào cần cổ trắng nõn của Jennie, để hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, giọng nói trầm thấp thuần mê hoặc: "Chi Chi, bắn vào trong được không, cho em no bụng."
Ánh mắt Jennie mê ly nhìn anh, nghĩ hai ngày nay là kỳ an toàn. Cô bị anh làm đến ý loạn tình mê, toàn thân sảng khoái, từng lỗ chân lông đều thư giãn mở ra, bèn đáp lại như bị quỷ thần sai khiến: "Ừm... Được, bắn vào đi."
Tay Jisoo siết chặt lấy mông cô, dưới thân kích thích, nhanh chóng thọc vào rút ra hơn mười lần, rồi cắm sâu vào một cái, quy đầu tiến thẳng vào trong cổ tử cung nhỏ hẹp, lỗ niệu đạo mở rộng, tinh dịch đặc sệt phun trào.
Tinh dịch nóng đến mức làm cơ thể Jennie lại run rẩy. Cô yếu ớt ôm Jisoo, toàn thân mềm như bông nép vào vòng tay anh.
Chờ dư vị cao trào qua đi, Jisoo tắm sạch cho Jennie, ôm cô về phòng, cùng đi vào giấc ngủ.
- --
Ngày hôm sau.
Tia nắng ban mai ấm áp hắt vào phòng, Jennie tỉnh lại.
Cô nâng cánh tay đang đặt trên eo mình lên, nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn khuôn mặt say ngủ bình yên của Jisoo, tình cảm trong lòng trào dâng.
Cô cúi đầu hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh, thầm thì: "Em nhớ rõ tất cả mọi chuyện đêm qua, chào buổi sáng, bạn trai của em."
Jennie hôn xong mới phát hiện dưới đôi mắt khép kín của Jisoo có quầng thâm mờ mờ, có lẽ do anh biến mất một ngày một đêm, không nghỉ ngơi tốt.
Cô không đành lòng đánh thức anh, liền rón ra rón rén rời giường, đi vào phòng tắm.
Trên sàn phòng tắm vương vãi quần áo của anh và cô. Áo sơmi, váy, nội y quấn vào nhau trông vô cùng mờ ám.
Nghĩ đến hình ảnh đêm qua, tai Jennie hơi nóng lên. Đêm qua anh mạnh mẽ quá, còn bắn ở bên trong cô nữa.
Jisoo bình thường lại rồi. Jennie cảm thấy rối loạn chức năng sinh lý của anh hồi phục khá nhanh. Lúc nào rảnh rỗi phải bảo anh đến bệnh viện kiểm tra tổng quát xem sao?
Quần áo trên sàn nhà đã ướt đẫm, không thể mặc lại được nữa, Jennie cầm chiếc áo sơmi rộng thùng thình của Jisoo tròng đại lên người rồi đi về phòng.
Sau khi về phòng, cô bắt đầu tắm rửa thay quần áo, vừa mặc đồ xong thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cô đi ra mở cửa, thấy Jisoo đang đứng bên ngoài. Anh đi dép lê, quần áo trên người lộn xộn, đầu tóc hơi rối do chưa kịp chải.
Vừa thấy Jennie, anh không nói gì liền ôm cô vào lòng, vùi mặt bên cổ cô nói: "Lần này em lại muốn chạy trốn sao?"
Giọng Jisoo không còn vẻ bình tĩnh như thường ngày mà xen lẫn chút hoảng loạn. Khi tỉnh lại, không thấy bóng dáng Jennie đâu, anh cho rằng cô lại tránh né giống như mấy lần trước, cứ tỉnh táo là đẩy anh ra thật xa.
"Em... về thay quần áo." Jennie đáp.
"Còn nhớ rõ chuyện tối qua không?"
Jennie gật đầu: "Nhớ rõ."
Jisoo ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô, hỏi: "Anh là ai?"
Jennie không do dự, trả lời: "Bạn trai của em."
Khóe miệng Jisoo cong lên, vừa lòng hôn chụt một cái lên đôi môi đỏ của cô, nhưng lại cảm thấy danh hiệu bạn trai này vẫn chưa đủ. Anh nghĩ, phải tìm thời cơ thích hợp biến thành người thân mật hơn của cô mới được.
Hai người ôm ấp một hồi lâu, Jisoo mới chịu rời khỏi phòng Jennie, về phòng mình dọn dẹp.
Quá trình quay gameshow đã kết thúc, hôm nay Jennie cùng Jisoo đều phải rời biệt thự và về nhà.
Jisoo bảo Jennie thu dọn hành lý, hai giờ chiều anh đưa cô về.
Dọn đồ xong, Jennie nhìn mấy chậu hoa cúc nhỏ rực rỡ trên ban công, cảm thấy hơi tiếc nuối. Đây là những bông hoa đầu tiên anh tặng cho cô, đáng tiếc là không mang lên máy bay được.
Nghĩ về hai ngày trước, vì hiểu lầm Jisoo và Trần Văn, cô tức giận đập vỡ mất hai chậu, nên bây giờ trong lòng càng tiếc hận. Anh tặng hoa mà chẳng chịu nói rõ, cứ tìm cớ loanh quanh, còn cô chẳng biết gì cả nên không nương tay chút nào. Ngôn Tình Sắc
Hai giờ chiều, Jisoo xuất hiện trong phòng Jennie. Anh kéo va li hành lý của cô, nói: "Đi thôi, chúng ta ra sân bay."
"Vâng." Jennie lưu luyến quay đầu lại nhìn mấy chậu hoa cúc trên ban công mãi mới chịu đi.
Jisoo nhìn theo ánh mắt Jennie, không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, cùng đi xuống lầu.
Jennie nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, trong lòng thoáng gợn sóng. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay khô ráo của anh, chỉ nắm tay thôi mà cũng làm tim cô đập thình thịch.
Cô cúi đầu nhìn xuống chân, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng nhảy nhót, cảm thấy giống như đang nằm mơ. Cô đã được ở bên idol mà mình thầm thương trộm mến thời niên thiếu. Nếu nói chuyện này ra, mấy đứa bạn cùng phòng đại học chắc chắn sẽ không thể tin nổi.
Khi đó, các bạn còn cười cô theo đuổi thần tượng đến tẩu hỏa nhập ma, rất nhiều đồ vật xung quanh cô đều có dấu vết của Jisoo. Thậm chí có một lần, họ còn nghe được Jennie kêu tên Jisoo trong lúc ngủ mơ.
Nói về thời gian đó, Jennie càng xấu hổ, bởi vì đó là lần đầu tiên trong đời cô mộng xuân, người trong mộng chính là anh.
"Này..." Một đôi chân đột nhiên xuất hiện trước mắt, Jennie lảo đảo suýt ngã. Jisoo nhanh tay lẹ mắt kéo cô vào lòng.
"Đi đường đừng cúi đầu, dễ đụng phải người khác lắm." Jisoo nhẹ giọng nói.
"Vâng." Jennie vừa đáp vừa kìm chế cơn hoảng loạn, ổn định thân hình.
Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người suýt nữa bị đụng phải, cô hơi ngạc nhiên.
Đối diện là Yong Kang đang nhìn cô và Jisoo với sắc mặt âm trầm.
"Chi Chi, chị muốn đi đâu?" Yong Kang cố kìm nén cơn giận, nhẹ nhàng hỏi.
Jennie trả lời: "Về nhà."
Yong Kang liếc mắt nhìn Jisoo, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Một lát sau, cậu quay đầu nhìn Jennie, nhẹ giọng nói: "Cùng về đi. Chúng ta đến đây cùng nhau thì cũng phải về cùng nhau, vả lại còn cùng công ty mà."
Cô có thể tham gia gameshow này chủ yếu là nhờ phúc của Yong Kang, bây giờ chương trình đã kết thúc, nếu bỏ cậu lại một mình thì hình như không tốt lắm.
Jennie ngập ngừng rồi đồng ý: "Chuyện này cũng được..."
Nhưng cô còn chưa nói xong, Jisoo đã ngắt lờí.
"Cậu Chu, cảm ơn cậu rất nhiều vì thời gian trước đã chăm sóc bạn gái tôi, nhưng hôm nay mong cậu không quấy rầy hai chúng tôi. Hôm nào đó tôi sẽ cảm ơn cậu cẩn thận."
Jisoo cứ một câu bạn gái, hai câu bạn gái, làm Yong Kang cực kỳ khó chịu. Cách nói chuyện cứ như Jennie là vợ anh, còn cậu chỉ là người ngoài cuộc, rõ ràng là muốn đẩy cậu ra thật xa.
Yong Kang nhếch mép, nói: "Anh Quý khách khí quá, tôi và Chi Chi làn bạn nhiều năm, không cần anh phải cảm ơn."
Jisoo không muốn giả bộ ngớ ngẩn với Yong Kang nữa, nói thẳng: "Cậu Chu, không còn sớm nữa, nếu tiếp tục nói chuyện, sẽ trễ chuyến bay mất. Chúng tôi đi trước đây."
Jisoo kéo tay Jennie, đi tiếp.
Lúc này, Yong Kang đưa tay ra, kéo tay kia của Jennie lại. Cậu liếc nhìn Jisoo, nhưng lại nói với Jennie, hàm ý sâu xa: "Chi Chi, có một số người trông thì áo mũ chỉnh tề, nhưng lại ngấm ngầm sử dụng thủ đoạn. Chị đừng dễ dàng tin tưởng người khác."
Jennie ngốc đến mấy cũng có thể nghe ra ý mỉa mai châm chọc trong cách nói chuyện của hai người kia. Nhưng cô không cho rằng Jisoo làm sai chuyện gì, hơn nữa anh đã âm thầm làm rất nhiều chuyện vì cô, cô tin anh thực sự thích cô.
Cô xin lỗi Yong Kang: "Yong Kang, không sao đâu, tôi biết tâm ý của anh ấy. Lần này thời gian gấp gáp quá, chúng ta không thể trở về cùng nhau được. Hẹn gặp lại sau, tôi đi trước đây."
Jennie nói xong, liền đẩy tay Yong Kang ra, xoay người đi cùng Jisoo ra khỏi biệt thự.
Yong Kang trầm mặt, không cam lòng nhìn bóng dáng hai người đi xa. Rõ ràng cậu quen Jennie trước, tình cảm của cậu và Jennie tốt hơn nhiều so với người xa lạ là Jisoo, vì sao cô lại đột nhiên ở bên anh ta.
Cậu không cam lòng từ bỏ Jennie như vậy, tên họ Quý này tuyệt đối không tốt đẹp như vẻ bề ngoài, cậu nhất định sẽ bắt được đuôi cáo của Jisoo.
- --
Jennie ngồi trong xe, nghĩ về những lời vừa rồi của Yong Kang. Cô lặng lẽ nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Jisoo, trong lòng hoang mang.
Cô đột nhiên hỏi: "Anh không giấu em chuyện gì chứ?"
Một chút chột dạ thoáng lướt qua mắt Jisoo, nhưng mau chóng bị anh giấu đi. Trong đôi mắt đen hẹp dài chỉ còn lại sự thản nhiên, anh nói: "Không có."
Thần sắc của anh bình tĩnh, không hề có vẻ hoảng loạn khi nói dối. Jennie cũng tin tưởng, không tiếp tục truy vấn nữa.
Việc này đến đây là kết thúc.
Ngày hôm sau, khi Jennie đang ngồi trong phòng nghỉ ở công ty quản lý xem kịch bản người đại diện đưa cho, di động đột nhiên vang lên hai tiếng, báo có tin nhắn. Vẫn vào khoảng thời gian như lần trước, người gửi cũng là Jisoo.
Anh nói: "Em có ở phòng nghỉ không? Anh xuống tìm em.". truyen bjyx
Jennie nhìn tin nhắn vẫn còn lưu lần trước, khi đó Jisoo ra lệnh cô lên tìm anh, còn hiện tại anh chủ động xuống dưới tìm cô. Vị trí của hai người đổi cho nhau, cô từ người yêu đơn phương biến thành tình nhân được sủng ái.
Cô cảm khái một hồi, trả lời anh: "Vâng, anh xuống đây đi."
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Jennie đứng dậy ra mở cửa.
Trong tay Jisoo bê một chậu cúc nhỏ nở rực rỡ, hoa trắng điểm xuyết nhụy vàng, trông rất đáng yêu.
Anh đưa hoa cho Jennie, nói: "Tặng em này."
Tiếp theo anh lại chỉ xuống sàn nhà bên phải hành lang, nói: "Vẫn còn mấy chậu nữa, em chuyển vào giúp anh nhé."
Jennie giật mình nhìn mấy chậu hoa kia, tổng cộng chín chậu, có chậu bị cô đập vỡ, có cả chậu cô không mang về được, bây giờ tất cả lại xuất hiện trước mắt.
Trái tim rung rinh, cô vui vẻ nhìn Jisoo, hóa ra anh biết cô muốn mang những chậu hoa đó về.
Nhớ lại những chuyện cách đây đã lâu, lúc đó Jisoo chỉ biết cho cô chi phiếu và kịch bản, chẳng bao giờ quan tâm cô nghĩ gì.
Jennie cảm động, nhớ tới lý do Jisoo tặng hoa lúc trước, bèn đùa: "Hoa này cũng dùng để thanh lọc không khí sao?"
"Khụ khụ..." Jisoo mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng nói: "Đây là dùng để thể hiện tâm ý." Thể hiện tình yêu thầm kín anh giành cho em.
Khóe miệng Jennie cong lên, ý cười càng đậm, rốt cuộc anh cũng quang minh chính đại thể hiện thích cô.
Hai người cùng chuyển hoa xong, Jennie quàng tay lên cổ Jisoo, nhón chân lên, cắn cằm anh, miệng hàm hồ nói: "Jisoo, vì sao anh lại thích em, em cảm thấy không thể tin nổi. Một người bình thường như em sao có thể nhận được sự ưu ái của anh."
Jisoo véo má cô, chân thành nói: "Bởi vì với anh, em là người đặc biệt. Em mang lại cho anh cảm giác mà những người phụ nữ khác không thể cho được. Kế từ buổi tối gặp em ba năm trước, không còn ai có thể khiến tim anh đập nhanh như vậy nữa."
"Ba năm trước?" Jennie hoang mang, tìm kiếm trong đầu ký ức của ba năm trước.
"Đúng vậy, ba năm trước, anh vẫn còn nhớ rõ hình ảnh xuân tình nhộn nhạo của em khi nhào vào lòng anh đêm đó, khiến anh giật mình khó quên được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com