Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10 Câu Truyện Tình Yêu Hay Nhất ! (phần 4)

10 Câu Truyện Tình Yêu Hay Nhất ! (phần 4)

Thursday, 31. May 2007, 12:00:00

Tình Yêu Lãng Mạn

7. Không đề

Tác Giả: phonglantim

Mưa đêm mưa quá vô tình

Mái tranh giọt nước cho mình thêm đau

Buồn đêm mưa đổ nát nhàu

Sầu dâng nghẽn lối bạc màu thời gian

................................

Cái không gian tĩnh mịch,yên ắng cùng với tiếng mưa rơi lộp bộp ở hiên nhà chợt làm cho nó nhớ tới mấy câu thơ mà nó vừa mới đọc trên net chiều qua.Nó lẩm nhẩm đọc,tự nhiên nó cảm thấy khác thường,một nỗi buồn man mác đã lấn át tâm hồn nó, lòng buồn rười rượi.Một mình lặng lẽ trong bóng tối,nó cố gắng chờ đợi cho đến cái giây phút giao ngày,chờ đợi cái khoảnh khắc mà nó được bước sang một tuổi mới.Có lẽ cái giây phút ấy sẽ làmcho nó trở thành một con người mới trưởng thành hơn,suy nghĩ chín chắn hơn .Nó suy nghĩ lung tung,nghĩ về cuộc đời,nghĩ về số phận, nghĩ về tất cả những việc mà nó đã làm từ trước tới giờ.Nó đưa mắt qua khung cửa sổ,nhìnlên bầu trời cố tìm kiếm một cái gì đó nhưng vô vọng.,bầu trời không có gì khác ngoài một màu đen kịt,trong cái khoảnh khắc ấy phút chạnh lòng nó nghĩ đến anh..

Anh bước vào tâm hồn nó nhẹ nhàng êm ái và bước ra cũng thật nhanh chóng dịu êm,để lại trong lòng nó một nỗi buồn đau khó tả,một nỗi buồn day dứt không tên .Chỉ còn vài tiếng nữa thôi là vừa tròn một năm cái ngày anh và nó quen nhau.Cái ngày này năm ngoái anh và nó biết đến nhau một cách tình cờ,bất ngờ và cũng thật là nhanh chóng.Những tâm sự,những khúc mắc cùng với những câu chuyện ngốc xít khác đều được anh lắng nghe ,góp ý và giúp đỡ.ANh luôn xuất hiện kíp thời những lúc nó buồn.Vô tình anh đã trở thành người để nó tâm sự,để nó chia sẻ nhữngvui buồn ,thậm chí là nơi để nó trút những bực dọc vô cớ.Nó cảm thấy vui vẻ,yêu đời bởi đã có người lắng nghe nó,hiểu nó là quan tâm đến nó_1 điều mà từ trước tới giờ nó chưa bao giờ có.Nó không biết tình cảm mà nó dành cho anh là thứ tình cảm gì nhưng nó chắc chắn rằng đó không đơn thuần là tình bạn.Dường như nó đã tìm thấy cho mình một con người làm mục tiêu cho nó phấn đấu,để cho nó thấy được ý nghĩa của cuộc sống mà từ trước tới nay nó vẫn cho là hán ngắt này.Nó thầm cảm ơn ông trời đã sinh ra anh để nó thấy được trên đời này còn có người hoàn hảo như nó hằng mong ước..cuộc sống trước mắt nó bây giờ là một màu hồng,nó nhìn đâu cũng thấy niềm vui,nhìn đâu cũng thấy hạnh phúc,không biết đến sự tồn tại của nỗi buồn.

Nhưng ông trời quả là bất côngc,đã mang anh đến bên nó rồi lại mang anh đi trong phút chốc.Có lẽ thời gian đã làm nhòa mọi thứ,thứ tình cảm mà anh đã dành cho nó giờ đã nhạt phai..Nó chưa tận hưởng hết cuộc sống màu hồng thì đã phải nhận lấy những đau thương,mất mát,những dằn vặt,ưu tư,những dồn nén khó tả.Trong suy nghĩ của nó bây giờ có vô vàn những thắc mắc,vô vàn những câu hỏi mà nó không đủ sức ,không đủ tự tin để trả lời.ANh đi nhanh quá!Nó chưa kịp làm bất cứa việc gì mà anh đã ra đi.Biết bao ước mơ,mong ước phút chốc sụp đổ.Có những buổi chiều nó lang thang trong mưa,đi như một con bé vô hồn.Nước mưa từng đợt táp vào mặt nó.mắt nó đỏ hoe,nó tự nhủ sẽ khơng khóc nhưng sao nó cảm thấy mặn chát ở đầu lưỡi.Nước mưa hay chính là nước mắt?Trời đất như sụp đổ hoàn toàn,nó thất vọng quá.Tưởng chừng nó sẽ gặp những hạnh phúc bên anh nhưng nào ngờ anh đã ra đi.Lúc này cuộc sống đối với nó là một màu đen kịt,nhìn đâu cũng chỉ thấy buồn đau,chán nản.Nó không còn vô tư,nụ cười trên môi nó dường như tắt hẳn.Nó khóc nhiều hơn và suy nghĩ cũng nhiều hơn.Nó và anh đã nhắn nhủ rằng tuy duyên phận không thành nhưng nó và anh sẽ vẫn là bạn,1 tình bạn hết sức bình thường.Nói như vậy chứ thực sự nó không dám đối mặt với sự thật.Nó không dám gặp mặt anh bởi những kí ức về anh luôn hiển hiện trong mắt nó,nó sợ rằng nó sẽ không kiềm chế được tình cảm thật sự của lòng mình.Nó gặp anh rồi nó sẽ lại suy nghĩ, lại day dứt nhiều hơn mà thôi.Sau nhiều lần lang thang suy nghĩ,dù nó không quên hẳn được anh nhưng nó đã cố gắng làm mọi thứ để chôn chặt hình bóng của anh xuống tận đáy lòng.Nó cố gắng và cũng đã làm được cho dù kết quả không phải là tuyệt đối nhưng dù sao nó cũng đã cố gắng rất nhiều.Anh cũng như hạt mưa rơi vào trong lòng nó cuốn đi hết tất cả những nỗi buồn ẩn sâu trong tâm hồn nó.Mưa rồi cũng phải tạnh,anh rồi cũng ra đi,có lẽ đó là quy luật..Nhưng may thay,ông trời không đến nỗi tàn nhẫn quá với nó,sau nhiều ngày vi vu trên net,nó đã tìm được những người bạn tốt,những người bạn hết sức chân thành.Nó thầm cảm ơn ông trời đã mang lại cho nó một niềm vui.

Mưa đã bắt đầu tạnh,mưa hết hay chính là những suy nghĩ về anh cũng sẽ chấm dứt từ đây.Dù sao nó cũng cảm ơn anh về những tháng ngày mà anh mang đến cho nó những niềm vui và hanh phúc.Nếu như thời gian có thể quay trở lại thì chắc chắn một điều rằng nó vẫn chọn được gặp anh.Bởi vì có anh thì nó mới có thể gặp được những người bạn bây giờ.Dù sao di nữa thì nó cũng cảm ơn anh về những tháng ngày hạnh phúc mà anh dã dành cho nó,để cho nó thấy được cuộc sống này phúc tạp đến mức nào. Chỉ còn vài phút nữa thôi là nó được bước sang một tuổi mới.Nó tự hứa với mình rằng nó sẽ cố gắng làm một việc gì đó để đem lại niềm vui cho gia đình,cho bố mẹ và những người thân khác.Điều đầu tiên nó cần phải làm là làm sao vượt qua được kì thi tốt đẹp,nó phải cố gắng thôi.Những suy nghĩ về anh sẽ dần dần tan biến như những giọt mưa.

Ps:Truyện này Pl có viết lên đây một lần rùi nhưng mà bi giờ viết lại để tham gia cuộc thi!

--------------------------------------

8.Tình yêu ko trọn vẹn ^^

Tác Giả: den_mot_luc_nao_đo^-^

*em mệt mỏi quá .....em đã nói rồi , em muốn quên anh !

nhưng nói và làm thì là hai việc khác nhau hoàn toàn. thế đấy , đôi khi việc mình muốn chẳng bao giờ thực hiện được . với em thì là thường xuyên , quen rồi , thành chai sạn. thế mà mỗi lần thất vọng thì cứ khóc , thế mới hâm chứ ! đôi khi em muốn gặp anh , gặp anh rồi em sẽ nói là em nhớ anh đến thế nào. thế mà lúc gặp thì hời hợt và hững hờ , 1 cái hôn má rồi lướt qua nhau như thể ko quen. nhiều lúc em thấy anh từ xa , quay đầu lại rồi đổi hướng , chạy vội như thể sợ anh sẽ đuổi theo . 1 câu chào hỏi hình như đối với em cũng quá khó . vì em đòi hỏi nhiều hơn thế . em ko chỉ cần 1 câu chào hỏi , em cần nhiều điều khác nữa . em biết là anh biết em muốn gì . vì vậy mà anh niềm nở nhưng kiên quyết. dũng cảm thật , nếu em ở địa vị anh thì đã ngã lòng rồi.

nhiều lúc chẳng hiểu tại sao tự dưng anh ôm em vào lòng, trước mắt bao nhiêu người , em đẩy ra , biết sẽ làm anh rất thất vọng và buồn bực . nhưng tính em lại thế đấy , chuyện hai đứa mà ko rõ ràng thì chỉ dừng lại ở tình bạn thôi . có lẽ anh cũng biết là em quý anh nhiều hơn tình cảm anh dành cho em . nên nhiều lúc anh tận dụng hơi quá và đối xử với em quá đáng . bây giờ em trả lại đấy! hai đứa ko còn học cùng lớp nữa , em tránh mặt anh mức tối thiểu có thể . mà có gặp anh thì xung quanh em cũng toàn là con trai cùng lớp , anh nhìn thấy , ngần ngại và chào em từ xa , em gật đầu rồi đổi hướng đi , hoặc lướt qua anh , ánh mắt kiêu hãnh .cuối cùng rồi anh cũng phải gập mình trước em . có thể 1 ngày nào đấy , gặp lại , ôn lại chuyện xưa , hai đứa sẽ cười xòa vì thấy mình trẻ con hết biết , nhưng bây giờ đây , hai đứa vẫn còn trẻ và có quá nhiều việc phải bận tâm . em sẽ nghĩ đến anh ít hơn , còn anh thì đã chẳng bao giờ nhớ đến em. vậy là ổn .

cái tin nhắn hôm trước em viết cho anh , anh vẫn chưa trả lời . em biết , nếu là người khác , có lẽ mọi việc đã khác , nhưng cũng có thể máy anh hết tiền , em ko nên cực đoan quá anh nhỉ ? ^^ em biết là em vẫn thể quên anh 100% được , biết thế nhưng ko làm cách nào để xóa đi hình ảnh của anh được , giữa hai đứa đã có quá nhiều kỉ niệm. nhiều đến mức em chẳng biết đặt tên cho kỉ niệm là gì , chỉ biết lưu giữ nơi đây - trong trái tim này. nhớ tất cả những lần hai đứa cãi nhau vì những chuyện ko đầu ( hầu như là chiều nào cũng thế anh nhỉ ? ) những lần hai đứa nhảy slow với nhau ( ôm anh ấm thật đấy ^^) , những lần em trêu anh , anh trêu lại rồi hai đứa bắt đầu cãi nhau rồi quay ra dỗi nhau , thấy fát chán lên quan hệ dở hơi của hai đứa ! mối quan hệ của hai đứa nửa thân nửa ko thân đến mức lũ bạn phải gào lên " chúng mày mà yêu nhau thật thì thế nào nhỉ ? cái cặp lạ lùng , yêu nhau đi cho xong chuyện " . hai đứa quay ra nhìn nhau và bĩu môi " nó áh , ko thèm !!! no thx" , thế rồi bật cười và lại quàng vai nhau như những chiến hữu. mình hồi xưa trẻ con anh nhỉ? chắc bây giờ vẫn thế . cho đến khi nào em quên được anh , quên hẳn...

nỗi nhớ của em dành cho anh cũng ko còn quá cồn cào như trước nữa . những giọt nước mắt cũng ko còn lăn trên má vì anh. cái tình cảm dành cho anh có lẽ cũng chỉ trên mức tình bạn một chút. mình là vợ chồng mà anh nhỉ ? ^^ dù sao thì ở địa vị 1 người vợ , em vẫn sẽ nói em yêu anh mỗi lần hai đứa gặp nhau , ọk baby ?

chẳng còn biết viết gì cho anh nữa , mà dù sao anh cũng chẳng bao giờ vào đây đọc cả , em dừng vậy ! ( viết cho mình mà cứ như là viết thư tình ý ^^ )

BISOUS POUTOUS MON PTIT CHÉRI!!!

************************************************** **************

Lại một thứ 7 nữa rồi anh nhỉ?

Ko biết tự bao giờ, em có thói quen đếm các ngày thứ 7. Xem nào, thứ 7 tuần trước ở nhà này, thứ 7 trước đó một mình ngồi uống cafe - nghĩ về anh, còn tuần trước nữa là lang thang trên net gặm nhấm nỗi buồn và post lên những giọt nước mắt em ngốc quá anh nhỉ?

Sẽ có một ngày, em chẳng thể nhớ hết nổi các ngày thứ 7 trôi qua, lúc đó thì em sẽ phải làm sao đây ?

Tối nay em lại về muộn,liêu xiêu một mình trên con đường đầy lá úa và giá lạnh ... một mình em cùng nỗi nhớ lúc nào cũng tràn ngập. Về đến nhà là mò lên net ngay anh ạ. Sắp đến Valentine rồi, lạ thay đó lại là một ngày thứ bảy. Các bạn sẽ tổ chức Valentine chúc mừng cho tình yêu của mình, bạn bè em - những con người đang yêu - sẽ lại có một tối thứ bảy hạnh phúc, quây quần đông vui lắm nhưng còn em? Em biết mình sẽ lại một mình như ngày hôm nay và biết bao ngày thứ bảy khác - chẳng thể vui ! Cứ như thể ngày thứ bảy là không dành cho em . Có ai đó đã nói với em rằng "tình yêu ko dành cho người ấy, cứ mỗi lần yêu là một lần người ấy mắc nợ. Còn em, em mắc nợ chính bản thân mình". Người ấy đã nói em như vậy đấy. Vậy là em đúng hay sai ? Chờ đợi một người , nhớ một người ... là sai sao? Em ko biết ... ko biết . Chỉ biết rằng em ko thể ko nhớ ... Mọi người càng quan tâm đến em thì em lại càng thấy lòng mình trống trải. Lạ thật đấy, sao miệng em cười mà trong lòng lại trống rỗng thế này???

Chưa lúc nào em cần có anh như lúc này, anh biết ko? Đã có lúc em tưởng mình đã quên anh, mà em đã hứa với anh như thế rồi cơ mà, em đã nói em sẽ lại sống như những ngày chưa có anh , sao giờ đây lại chẳng thể làm được điều đó???

Lúc nào trong trái tim em cũng đầy ắp hình ảnh của anh. Khi vui cũng như khi buồn, người đầu tiên em kể chuyện và chia sẻ bao giờ cũng là anh. Trong trái tim em, anh luôn ở đó. Tối qua em lại nằm mơ thấy anh. Anh lúc nào cũng nồng nàn,mạnh mẽ và dịu dàng với em như ngày nào...Còn bây giờ, anh đang ở đâu, làm gì nhỉ, anh có nhớ về em như em đang nhớ về anh ko? - em luôn tự hỏi mình như thế. Bởi anh đã ra đi, ra đi vì chính bản thân mình, vì hoàn cảnh, vì tương lai ... để lại cho em có chăng là những lời ngắn ngủi ... thỉnh thoảng là một lá thư , một email hay một tin nhắn ... nhưng chỉ cần vậy thôi, em biết, anh vẫn nhớ đến em, vẫn thương yêu em ... nơi xa ấy cũng ko làm xoá nhoà hình ảnh của em trong anh, ko làm cho anh lãng quên ... mình đã từng yêu nhau như vậy cơ mà ... fải không anh ? Bởi vậy em vẫn thường tự nhủ rằng anh sẽ quay về, em tin ...

Mong sao những thứ bảy ko anh thế này sẽ đi qua thật nhanh ... để anh của em quay về với em ... Gục đầu vào giấc ngủ để một " saturday night " lại trôi qua lặng lẽ ... em học cách lãng quên ... nhưng ko fải quên anh ... mà là quên đi những ngày thứ bảy cô đơn .... Ngày mai thức giấc, em sẽ lại là em ... là em của riêng anh ....

************************************************** *************

...có bao giờ...nắng lại về trên phố...để em lang thang ướt môi mềm...

...có bao giờ...anh lại về trên phố...để bên em bầu trời mãi trong xanh...

Tuổi 15 của em đã đi qua........nhưng trong em...vẫn đọng mãi cái xúc cảm ấy....nguyên vẹn như thuở ban đầu........

.......15 trong em..........15 ngọt ngào.........15 trong sáng.........15 trẻ con.........15 của cha của mẹ.......15 của bạn bè của thầy cô......... 15 của" mắt sáng môi hồng".........15 của em........

.....em là chính em.......em yêu cha......yêu mẹ.........yêu bạn bè........

.......đôi lúc thấy mình trẻ con....tự hỏi sao lại ngây ngô đến thế?.........đôi lúc em muốn làm người lớn....muốn vênh mặt lên với bạn bè.........muốn cãi nhau với bố mẹ.........đôi lúc em muốn ngồi một mình........khóc.......và rồi lại đứng dậy.......em lại là em..........

........chuyện tình mình kết thúc vào ngày hôm nay...........dưới tán cây hồng rực màu hoa........em khóc.........mặc dù em là người chia tay............sợ nhìn vào mắt anh..........sợ thấy cái ánh nhìn đau đắu trách móc..........sợ nghe những lời buồn..........

.........thấy mình như con ngốc..........sao tự dưng lại chia tay?............cảm zác sợ hãi mơ hồ cứ dấy lên bấy lâu nay.........thành một khối u sưng tấy và hôm nay thì vỡ ra.........

.........anh cứ ôm em trong tay........để em nức nở trên vai............hơi ấm của anh.........mái tóc của anh.........vòng tay của anh...........em sẽ nhớ mãi..........nó đã trở nên quá quen thuộc với em.............thành một phần của bản thân em.........

........và dịu dàng.........anh nắm lấy tay em............rồi lau nước mắt cho em bằng những nụ hôn nồng ấm........sao lại tốt với em đến thế? sao lại an ủi em như thế? cứ bỏ mặc em có phải hơn ko anh?............anh làm thế khiến em đau lòng lắm.........

..........tối về em như lên cơn sốt.............ngồi một mình trong phòng và khóc như một đứa trẻ con bị lấy mất cái gì đấy quý giá............thấy trống vắng kinh khủng........nhớ những cú điện thoại muộn và cái giọng trầm ấm của anh..........nhớ những câu hỏi thăm linh tinh.........nhớ những mẩu thư nho nhỏ tìm thấy trong túi áo " em à, nhớ em lắm"...........em sẽ nhớ tất cả..........anh đi qua và đã để lại dấu ấn trong em biết ko?............

.......em giận.....giận thật đấy........hóa ra anh chẳng hiểu chút gì về em......ko một chút nào hết...........vậy mà em đã tự nhủ...." cuối cùng em cũng tìm được một người hiểu em"......

........mọi người nói em là đứa phức tạp.......em quen sống độc lập nhưng lại cũng thích dựa dẫm........em khóc khi bị bạn đối xử ko tốt.....buồn cả tuần khi cãi nhau với anh.........băn khoăn cả đêm vì đã lỡ lời làm ai đó đau đớn............nhưng em có thể gạt fắt tất cả.......bỏ qua ý kiến của mọi người chỉ để làm những gì em thích......em có thể cãi nhau với ai đấy đến đau họng thì thôi........chỉ để chứng minh cái tôi của mình...........em có thể lạnh nhạt....lầm lỳ đến khó chịu............nhưng ko phải vì thế mà em ko cần bạn bè.....rất cần là đằng khác........nhưng em là em........em muốn sống cuộc sống của chính mình.......chỉ vì trong quá khứ em đã quá dựa dẫm....ỷ lại.....đến hèn yếu.........

....nếu như những gì em nói ra làm anh khó chịu và chính vì thế mà làm cho hai đứa xa cách nhau thì em xin lỗi.........em đành buông xuôi thôi.......em nói những gì em suy nghĩ..........em ko giấu gì hết......em sống thật với tình cảm của em.......bản thân em............vì đơn giản em nghĩ..........đã là bạn.........em sẽ nói tất cả những gì trong lòng............nhưng anh thì ko thế!

........nếu anh muốn nghe những lời ngọt ngào có cánh thì xin lỗi em ko thể............khách sáo để làm chi khi mà trong lòng ko nghĩ thế?............em phát buồn nôn với cái cuộc sống giả tạo..........sống hai mặt để làm gì hả anh?.......em cảm thấy như đang lợi dụng người khác khi mà mình ngọt nhạt với người ta.........cuộc sống nó vốn đã phức tạp rồi thì cứ phức tạp thêm nữa làm gì?..........có 1 thì nói 1..........đừng thêm thắt 2, 3...........

.........quen sống giả tạo đến 1 ngày sẽ ko còn biết mình là ai......cuộc sống của mình là gì.......chẳng hóa tự mình tạo ra bi kịch cho bản thân mình........để rồi than khóc này nọ.........nực cười.....rồi ngớ ngẩn đặt ra câu hỏi " mình là ai thế?"......mình là người A quen sống ngọt nhạt????.........hay mình là người B quen đi xu nịnh????..............cũng có thể mình là người C quen đi nói xấu sau lưng........với anh thì thế nhưng em thì ko thế!........em có thể thẳng thắn trả lời " EM LÀ EM"!..........

.........anh có hỏi " với em hạnh phúc là gì?".........mỗi người sống một kiểu riêng.......anh rất rõ thế nào là hạnh phúc.......đừng vặn vẹo.......đừng zối lòng.........tự anh hiểu anh muốn gì...........chẳng qua anh sợ ..........sợ rồi sẽ thất bại lần nữa.........em thấy thật buồn cười.........và đáng thương........thử hỏi có bao nhiêu chuyện tình như anh?.......thử hỏi có bao nhiêu người còn đau khổ như anh?....." mất trắng " hả...........anh chẳng mất cái gì cả.....anh còn đầu tóc chân tay đầy đủ cả..........còn cả gia đình và tương lai.....có nghĩ đến những người sắp chết mà ko làm được gì ko?........thế mà người ta vẫn cười đấy........anh à, anh còn cả 1 cuộc đời........thật sự thất vọng về anh............anh thật sự muốn sống 1 cuộc sống ko có ngày mai à?...........thật sự sao?..........là do anh quyết định thôi........đừng đổ tội cho người khác............ko có lửa làm sao có khói..........đến vết đau còn lành sẹo thì chẳng có cái gì là ko qua được cả........chẳng qua anh ko đủ tự tin để đứng dậy thôi..........cái câu này em đã nói nhiều rồi nhưng em nhắc lại nhé : anh có biết hình tượng con lật đật ko?..........chắc anh hiểu em muốn nói cái gì chứ! ............tại sao anh cứ thích sống với quá khứ nhỉ? ..........nó đẹp lắm à?........nó làm cho anh đau chứ gì?.............thế thì bỏ qua đi..........để tay mãi trong lửa thì đau lắm anh à..........rút tay ra thôi.........đơn giản mà anh........chẳng qua la do anh quyết định cả thôi............tự nhủ rằng " tôi đã chán cuộc sống buồn tẻ này rồi......tôi ko muốn bị đau khổ mãi nữa......" .......và rồi sẽ ổn thôi mà anh!.....những cái gì đi qua.....những cái gì đã mất.......đã cho đi.......đã nhận được....cứ coi như là thử nghiệm thôi........coi nó nhẹ nhàng đi thì sẽ qua thôi mà....

.....trời lạnh rồi....anh có biết là em cần 1 vòng tay ấm ko ? ......anh biết thì rồi có đến bên em ko ?......anh àh , em nhớ anh lắm....thật đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com