Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

II. Cuộc đàm thoại ý nghĩa nhất


Tôi quyết định chuyển lên Hà Nội, cùng với thằng bạn của mình, sống trong một khu trọ nhỏ bí ẩn nào đó trên thành phố lộng lẫy kia. Khi mới lên, tôi đã tưởng cuộc đời của mình thật tuyệt khi bước lên thành phố. Tôi không lên đây để học, lên để đi làm! Nhưng đúng hơn là lên đây chơi. Cả tháng liền tôi không làm việc gì cả, suốt ngày rủ Việt tới quán net, mặc dù chúng tôi đều có máy tính riêng ở phòng. Lý do là tôi cảm thấy khá khó chịu khi bước vào căn phòng thuê của mình, nó nhỏ tới mức khó chịu, một phòng có 2 giường, 2 cái tủ và một gian nhỏ cho cái nhà WC. Tôi không ngồi được ở trong đó được quá 3 tiếng nếu còn thức. Việt thì không sao cả, nó chấp nhận ngồi đó cả ngày, chỉ cần cái máy tính là được. Con người mày dễ dãi quá đấy, bạn hiền!

Căn phòng thật trống trải, không có gì nổi bật ngoài hai chiếc laptop đầu giường hai bên và 2 túi rác bự chảng đựng vỏ mì tôm và những chai rượu rỗng. Nó không hút thuốc, tôi biết điều đó nên đương nhiên chỉ hút thuốc khi bước ra ban công căn phòng. Vách tường rất sạch sẽ, vì nó được dán tường, hoa văn tường màu mè gây nhức mắt, tôi rất khó chịu nhưng không thể bảo họ gỡ được, thằng kia! Mày không cảm thấy khó chịu à!?

Trần nhà chỉ có một chiếc đèn tù lù mù, nhưng dù sao cũng chẳng có ý nghĩa lắm, bởi vì ánh sáng chủ đạo của cả căn phòng này nguồn sáng đều xuất phát từ 2 chiếc laptop của cả hai chúng tôi.

Bên cạnh phòng tôi cũng có người trọ, một cô gái khoa mĩ thuật của trường đại học Hà Nội, ban công cô ấy trang trí, thiết kế thật đẹp, tôi thấy vậy! Nó như một cái khu vườn nhân tạo thu nhỏ vậy, cây cối khắp nơi, hẳn cô ấy là một người rất yêu thích cây cảnh và là một cô gái xinh đẹp, tôi gặp được cô ấy 2 lần từ khi chuyển tới đây. Tôi không biết tên cô ấy, mặc dù cô ấy đã nói với tôi chắc chắn không dưới một lần. Tôi không giỏi khoản ghi nhớ những người mà họ không phải một nhân tố trong cuộc sống của tôi. Nói cô ấy đẹp nhưng tôi cũng quên mất dáng vóc của cô ấy rồi. Cô nàng cũng thường xuyên giam mình trong phòng, chắc là để vẽ. Nhưng chắc cô ấy cũng quên tên tôi rồi nên tôi không cảm thấy có lỗi chút nào trong việc nhớ tên tuổi này.

..

..

3 năm trôi qua thật nhanh, tôi vẫn chưa có việc làm, tôi không thèm tìm việc luôn! tôi cũng chẳng học đại học. Tôi nằm trên giường và theo dõi tập tiếp theo bộ phim ưa thích của mình. Một cảnh trong phim về tình bạn, tôi bất giác quay người lại nhìn cái giường đối diện- giường cũ của Việt. Tháng trước, nó đã quyết định bay sang nước ngoài và quyết tâm chỉnh sửa lại cuộc đời của mình. Thấy nó quyết tâm như vậy, tôi chỉ biết cười trừ ủng hộ nó và nhạo báng cái tôi của mình trong tiềm thức, tôi không thể đủ can đảm để tự kiếm cho mình một bước ngoặt của cuộc đời nhàm chán này, nó thật khó đối với một người như tôi. Nhưng sau khi nó bay, tôi quyết định thay đổi, tôi sẽ đi học nghề và kiếm một việc làm, tiền trợ cấp của tôi còn khá ít, tôi tự nhủ chính bản thân cần phải làm ngay một điều gì đó, tìm một công việc trước khi gia đình không gửi thêm bất kì nguồn trợ cấp nào nữa.

..

..

2 năm sau khi nó rời đi.Tôi đã già, 22 tuổi đầu. Tôi vẫn không làm được điều mà bản thân nhắn nhủ-kiếm một công việc ổn định, tôi chỉ ngồi yên tại nơi này- căn phòng trống vắng của một con người cô độc. Việt thật tốt khi nó để lại cho tôi hàng trăm đĩa CD game mà nó tích tụ vài năm qua tại nơi này. Tiền trợ cấp của tôi đã hết từ lâu. Tôi chỉ làm những công việc online như bán hàng, pr game (quảng cáo game) để kiếm một chút tiền mua mì tôm rồi vùi đầu vào chiếc máy tính của mình. Đây là chiếc Laptop mà tôi rất quý, nó như một người bạn vậy, là tri kỉ của tôi sau khi Việt rời đi, nó vẫn rất sạch sẽ, dù tôi lười nhưng tôi bảo quản nó rất tốt, tôi cũng có kĩ thuật phần mềm nên việc sửa vài bộ phận đơn giản của máy tính thì tôi làm được. Suốt một năm tôi không đi xa phòng trọ quá khu vực từ nhà tôi tới cửa hàng tiện lợi bán mì tôm. Tôi cảm thấy thật bá đạo khi sống như vậy được với đống game ở nhà.

Những người bạn cũ của tôi, từ thời cấp 3, tôi cũng đã từng cố gắng liên lạc với vài người, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng. Tôi tự nhủ họ đã thay sim đổi số. Nick facebook cũng đã đổi, chẳng còn thông tin. Người duy nhất tôi còn liên lạc là Việt, nó vẫn gọi về mỗi cuối tuần, rồi tâm sự về sự mệt mỏi của mình sau những ngày làm việc. Tôi cảm thấy thật ngưỡng mộ nó, tuy gọi về cuối tuần nhưng đó là gọi, còn chơi thì tối nào nó cũng chơi cùng tôi, bằng những game mà nó để lại. Nó rất vui khi tôi chơi chúng, nó làm tôi cảm thấy có vẻ như bước ra ngoài kia rồi tìm một công việc không phải là một lựa chọn tồi.

Dù thế nào đi nữa, nó đã vực tôi dậy. Việt lười nhác, vô vọng, bị quan hơn tôi và cũng thiếu đi mục đích sống, nên có nó là một sự khuây khỏa khá lớn với tôi. Tôi có thể nhìn nó và sống tiếp, "nếu một người như nó có thể sống, mình cũng phải sống."

Sự thức tỉnh của nó đã kéo một nền tảng quan trọng ra khỏi tôi. Tôi đã hình thành một nỗi lo sợ mơ hồ về thế giới bên ngoài, thành ra chỉ có thể ra ngoài từ 2 đến 4 giờ sáng. Nếu tôi ép bản thân phải đi ra ngoài, tôi sẽ sợ sẽ gặp ai đó làm tôi nhớ đến mối tình bạn, tình yêu của thời thanh xuân đen tối ngày xưa.

Chui rúc trong phòng với màn phủ kín, tôi liên tục uống rượu và chơi những trò chơi yêu thích của Việt. Khi không làm điều đó, tôi ngủ.

Tôi nhớ lại những ngày, khi đạp chiếc xe trộm được cùng với Việt và chúng tôi đi lòng vòng quanh nhà ga ngắm gái. Chúng tôi đã làm tất cả mọi điều ngớ ngẩn. Nhét hết đồng xu này đến đồng xu khác vào máy game thùng trong công viên để cố gắp mấy con gấu bông rẻ tiền rồi phát cho mấy đứa con gái xinh tươi ở đó, đi biển vào ban đêm để uống rượu và trở về nhà mà không làm gì cả, dành cả ngày để thi ném đá nảy trên sông, dù người thắng chỉ được một cái kem 5 ngàn bị rút mất que.

Nghĩ đến nó, đó là những khoảnh khắc giản dị trải qua cùng nhau làm sâu sắc hơn tình bạn của chúng tôi. Tôi nghĩ giá mà Việt kéo tôi theo. Nếu Việt mời tôi chết, tôi cũng sẽ vui vẻ nhảy vào khe núi với nó, haha.

Có lẽ Việt biết điều đó, và đó là lý do tại sao nó đi mà không nói một lời với tôi cho đến khi kiếm được một việc làm ổn định, chắc nó muốn chứng minh với tôi! Nó là người tự lập.

Những con ve sầu chết đi, cây cối chuyển sang sắc đỏ, thu đến, đó là vào cuối tháng mười.

Tôi chợt nhớ lại một cuộc đàm thoại khá dễ quên với Việt.

Vào một chiều tháng 7 trong trẻo, chúng tôi ở trong một căn phòng tối thui, ánh sáng hai chiếc laptop cạnh nhau soi khuôn mặt đần bã của cả hai đang nói lan man với nhau.

Một núi đầu lọc thuốc lá trong cái gạt tàn trông như nó sẽ sụp đổ với một cú chạm nhẹ, nên tôi đặt mấy lon rỗng bên cạnh, sắp xếp gọn gàng như một thú vui nhỏ, tai của chúng tôi đang bị tra tấn bởi những con ve sầu bám trên cột điện thoại gần cửa sổ.

Việt nhấc lấy một cái lon bia, đi ra ngoài ban công và ném vào mấy con ve sầu. Nó hoàn toàn trượt và rơi xuống với tiếng lách cách. Nó rủa thầm vì cái kĩ năng ném tệ hại của mình. Khi Việt quay lại với lon thứ hai, những con ve sầu bay đi như thể giễu cợt nó..

"Fuck that shit!", Việt nói trong khi đứng đó với cái lon trên tay.

Tôi để ý thấy điện thoại nó rung, một tin nhắn rác của Viettel. 

"Nếu họ gọi và nói đã đồng ý đơn xin việc của mày?" 

Việt vẫn nhìn ra cửa, như muốn tìm con ve lúc nãy. Tôi nói tiếp.

"Nếu mày có một lời mời tới một công việc tốt, bằng chỗ đơn xin việc tháng trước?" tôi ngụ ý.

"Từ chối?" Việt nheo mắt quay lại nhìn tôi

"ừ, tất nhiên" nó thản nhiên đáp

"Thật là nhẹ nhõm", Việt thở dài,và thực sự nó cũng không nhận được bất kỳ lời mời làm việc nào.

"Có xin ở đâu khác không kể từ đó?"

"Không. Tao không làm gì cả. Ý nghĩ kiếm việc làm của tao tắt đi từ lâu rồi." Tôi nhìn vào máy tính của mình, mở một tab rồi trả lời câu hỏi cộc lốc của nó

Một trận đấu bóng đá trung học phổ thông xuất hiện trên bảng tin. Các cầu thủ, trẻ hơn chúng tôi bốn hay năm tuổi, đang đắm mình trong tiếng cỗ vũ. Sắp kết thúc trận đấu nhưng hai bên vẫn không có điểm nào.

"Đây là một câu hỏi kì quặc", tôi mở lời, "Nhưng khi còn nhỏ, Việt, mày muốn mình là gì?"

"Giáo viên. Tao nhớ đã nói với mày hàng vạn lần."

"thế à, tao nghĩ là mày có nói."

"Giờ thì?, đích nhắm trở thành giáo viên có vẻ như không khả thi, vì nó tựa như thằng què một tay muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm." Việt nghiêng đầu giải thích

Nó đã nói sự thật, nó chắc chắn không giống một người thích hợp để trở thành giáo viên. Đừng hỏi tôi loại công việc mà Việt phù hợp.

Tôi nghĩ nó đã là giáo viên. Nó dạy người ta làm sao để cuối cùng không trở thành cái hạng người như vậy, nhưng kể từ bây giờ, "tấm gương sáng" không còn là vị trí việc làm hợp lý.

"Có thể có một nghệ sĩ dương cầm một tay", tôi gợi ý.

"Hừm, có thể. Còn mày thì muốn trở thành gì?"

"Tao không muốn trở thành thứ gì cả."

"Xạo l**", nó phản bác, thúc vai tôi.

"Ít nhất, người trưởng thành sẽ làm bọn trẻ nghĩ người lớn cũng có những ước mơ."

"Nó cũng đúng."

Tiếng reo hò vang lên từ cái loa laptop. Trận đấu cuối cùng cũng đến được nơi nào đó. Quả bóng được sút cực mạnh với cự li gần và thủ môn đã hết hy vọng bắt được nó.

"Vàoooooooo! Chúng ta đã có một điểm!", một bình luận viên la lên.

"Tao cảm thấy nhớ cái lớp cũ thời cấp 3 quá!" Việt nheo mắt nói

"Đúng vậy, ừm, tao nhớ lại những trận bóng thời đó, mày không đá lần nào cả, tiếc quá"

"Tao ghét bị đau, rất ghét cho nên tao không muốn dây vào mấy trò như vậy!" nó giải thích

"Mày yếu đuối quá đấy, về mặt thể xác!!"

"Không! Tao chỉ không muốn đau, tao có thể đấm mày gục trong một đòn đấy! thằng ôn" nó cười khẩy rồi nhẹ đẩy tay vào người tôi

Tôi cười sằng sặc. "Mày bị ngu à?"

Trận bóng đã được tóm gọn lại. Nó đã kết thúc khi người mang số 69 làm một cú đá từ sân nhà tới bên đối thủ một cách vụng về chứa đầy may mắn lần thứ hai.

Hai đội cùng bắt tay nhau, nhưng đội thua - có lẽ là do chỉ thị của người giám sát - trưng ra những nụ cười giả tạo, đáng sợ suốt cả lúc đó. Nó thật bất thường.

Việt tắt TAB facebook, bật bài hát "Beliver" của Imagine Dragons trong TAB youtube, một trong những bài hát yêu thích của nó. Tôi tự hỏi tại sao nó không mở thêm một TAB nữa?

Khi phần đầu của bài hát kết thúc, nó nhìn tôi nhận xét "mày hiểu được bao nhiêu phần trong bài hát này?"

"1, à không, chả chút nào cả" tôi cười trừ nhìn nó

"Ngu"

Sau đó, nó im lặng một lúc. Tôi nghĩ là tôi vừa nói điều gì ngu ngốc, huh.

Khi tôi đang nghĩ tìm cái gì đó để thay đổi chủ đề, bỗng, nó lên tiếng.

"Sao mày không bò ra ngoài xã hội rồi tìm một công việc?"

"...Công việc? Yeah, có một khoảng thời gian tao đã nghĩ về nó, nhưng tao chưa bao giờ nghiêm túc tìm một công việc cho mình!" nói xong, tôi bỗng dưng nhớ về nó! Công việc mà tôi hằng mơ ước – lập trình viên

Việt là người duy nhất biết chuyện tôi nói dối với gia đình về việc đi làm trên thành phố này. Nó cũng coi như không có chuyện gì xảy ra cả, nó chỉ khuyến khích tôi nên nói thật với gia đình của mình. Nhưng tôi không đủ can đảm! Lỡ tôi bị bắt về quê thì sao?

"ừ, sẽ là nói dối nếu tao nói tao không muốn có một công việc"

"Một lần nữa, công việc mà mày muốn là gì?"

"Lập trình viên."

"Nghỉ đi. Mày không đủ trình độ để làm công việc đó đâu! Thay vào đó mày hãy làm thợ sửa máy tính. Hoặc một việc gì đó ít dùng não!!"

Việt nhai một miếng thịt bò khô, uống ít bia và nó tiếp tục.

"Này, Quảng. Mày nên bước ra ngoài tìm việc đi."

Tôi khịt mũi, nghĩ nó đùa. Nhưng ánh mắt nó lúc đó hoàn toàn nghiêm túc, tin chắc đó là lúc nó đưa ra ý tưởng tuyệt nhất cuộc đời mình.

"Kiếm việc? haha", tôi giễu cợt.

"Và rồi vui sướng vì mình có một công việc ngon ăn mà không cần tới gia đình? Mình đã tự lập? Tao chịu thôi. Chẳng phải tao và mày vẫn sống tốt nhờ vài công việc nhỏ nhặt trên mạng đó sao?"

Việt lắc đầu.

"Đó không phải là những gì tao đang muốn nói. Cuộc sống hiện tại thực sự là ổn tuyệt đối với mày rồi sao!? Mày nhớ mục tiêu của mày ngày xưa không? Không chết khi không biết tokyo là như thế nào! Không cưới khi chưa biết mùi vị của phụ nữ như thế nào!?"

"Dù thế nào, bây giờ là quá muộn với cả tao và mày, mày đang khuyên tao kiếm việc trong khi mày còn ít tay nghề hơn cả tao, ngoài việc mày có nhiều tiền trợ cấp?"

"mày cũng chỉ vô công rồi nghề như tao, hai thằng hai laptop, đó là dụng cụ kiếm tiền, cuộc sống hai đứa đều xoay quanh căn phòng nhỏ bé này tới quán tạp hóa, ăn mì qua ngày? Mày nên biết ơn là không có con lẳng lơ hoặc thằng ất ơ nào đó chèn vào thuê căn phòng 2 giường "tầng" này.. Hãy biết ơn là một trong hai đứa chưa rước một con xinh tươi nào đó về đây để chia rẽ anh em ta và "rút máu" của tao hoặc mày." Tôi đưa ra hai câu liên tiếp mà chẳng cần suy nghĩ

Tôi không nhớ tôi đã trả lời như thế nào, Nhưng tôi chắc chắn đó là một câu trả lời mơ hồ để cho qua chuyện.

Sau khi hồi tưởng kết thúc, tôi suy nghĩ thật kĩ càng về vụ tìm một công việc phù hợp với mình mà không phải là lập trình viên, có lẽ tôi nên tôn trọng người bạn quý giá nhất của mình mà làm một việc nhỏ nhặt không giúp được chút gì cho nó. Hôm sau tôi quyết định sẽ tìm công việc cho mình, nhưng trước hết, tôi cần tới ngân hàng rút nốt tài sản của mình để sắm bộ quần áo đẹp đẽ cho cuộc phỏng vấn sắp tới, chí ít là như vậy, vì tôi có quá ít quần áo..2 bộ

Tôi chuẩn bị mọi thứ có thể trước 12 giờ đêm. Hôm sau có thể là bước ngoặt của cuộc đời tôi, tôi tự tin với khả năng về công nghệ thông tin của mình.

Nhưng rồi tôi không ngờ được, đó là một bước ngoặt quá khó đi đối với tôi, tôi đã ngã...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com