Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐇Chương 13: Mỹ nhân lên đài (1)

Trần Trường Ca khổ sở muốn chui xuống khỏi người Thẩm Chiết Chi, nhưng chiếc ngọc bội đeo bên hông lại bị mắc vào áo y, khiến càng cố gắng vùng vẫy thì càng sát lại gần hơn.

Y thấy sắc mặt Thẩm Chiết Chi lập tức tối sầm lại.

Xong rồi, lần này vượt quá giới hạn rồi.

Trong lòng bối rối, Trần Trường Ca vội vàng đưa tay gỡ ngọc bội ra nhưng lại vô tình kéo áo Thẩm Chiết Chi rối tung rối mù.

"Kẽo kẹt ——"

Gã sai vặt bưng trà đứng ngay cửa, chết đứng tại chỗ.

Nghe tiếng động, hai người bên trong đồng loạt quay đầu.

Trần Trường Ca và gã sai vặt chạm mắt nhau.

Thậm chí Trần Trường Ca còn kịp để ý đến cái nốt ruồi trên cổ gã.

Gã sai vặt ngập ngừng hỏi: "Vị khách quan này... có cần nước ấm không ạ?"

Thiêm Hương lâu tuy là chốn thanh nhã, thường tiếp đãi văn nhân tài tử tới vẽ tranh đàn ca, nhưng đôi khi cũng có người phải lòng nhau, mây mưa một trận cũng không thiếu.

Chuyện như thế này nhiều nên đám sai vặt trong lâu cũng chẳng lạ gì.

Trần Trường Ca nghẹn lời.

Che mặt lại nói: "Không... không cần, ngươi ra ngoài trước đi."

Trời đất chứng giám, đến thân thể Thẩm Chiết Chi hắn ta còn không dám chạm vào nữa là!

Gã sai vặt hơi giật mình rồi xoay người lại nói: "Vâng."

"Khoan đã." Trần Trường Ca vẫy tay, giữa hai lông mày nhăn lại, có vẻ hơi đau đầu: "Để trà lại đây."

"Vâng, được ạ."

Gã sai vặt cẩn thận đặt khay trà lên bàn, dù đã cố ý kiềm chế nhưng vẫn không tránh khỏi ánh mắt lướt nhìn người đang nằm trên bàn.

Làn da trắng như ngọc, môi đỏ tươi, tóc dài đen nhánh buông xõa.

Dù mắt Thẩm Chiết Chi bị bóng tối che khuất, y vẫn mang cảm giác dịu dàng, như thể đang nhìn thẳng vào người đối diện.

Đúng là một mỹ nhân.

Cũng chẳng trách vị khách này lại sốt ruột đến vậy.

Gã sai vặt không dám nhìn lâu hơn nữa, vội đặt khay xuống rồi lui khỏi phòng, một mạch đi xuống đến phòng chứa đồ dưới lầu mới dám thở phào một hơi.

Nếu Trần Trường Ca nghe được những lời trong lòng của gã, chắc chắn sẽ cười lạnh không nể nang chút nào.

Dịu dàng mà gã sai vặt cảm nhận được ở Thẩm Chiết Chi hoàn toàn chỉ là ảo giác.

Ngoài Lý Thịnh Phong ra, Thẩm Chiết Chi chưa từng dịu dàng với bất kỳ ai.

Ví dụ như ngay bây giờ.

"Thẩm đại nhân, tha cho tiểu nhân lần này đi, tiểu nhân không dám nữa đâu."

Trần Trường Ca gắng gượng giữ khuôn mặt không sụp đổ, thái dương nổi cả gân xanh, còn vươn tay ra giữ chặt chuôi kiếm của Thẩm Chiết Chi, không cho y rút kiếm.

Cuối cùng cũng tháo được ngọc bội ra, Trần Trường Ca lập tức lui về sau ba bước, giữ khoảng cách an toàn.

"Chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn đối xử với ta như vậy!" Hắn ta nắm chặt vạt áo, vẻ mặt ấm ức, trông cứ như là người bị bắt nạt vậy: "Ngươi thiên vị Lý Thịnh Phong như thế, từng bao giờ để mắt đến ta chưa?"

Động tác chỉnh lại áo của Thẩm Chiết Chi khựng lại một chút, lông mày khẽ giật.

Sao Trần Trường Ca lại nói ra mấy câu y chang như mấy tiểu thê tử bị chồng lạnh nhạt thế này?

"Có phải vì gã có thể làm hoàng đế nên ngươi mới thích gã?" Trần Trường Ca càng nói càng tức, càng tức càng nói nhiều rồi lấy một cây bút ra, bắt đầu viết viết vẽ vẽ: "Nếu ta làm hoàng đế thì sao, ngươi có để ý ta không?"

Đối với mấy câu hỏi ngớ ngẩn kiểu này, Thẩm Chiết Chi từ trước đến nay vốn chẳng buồn trả lời. Cho nên y chỉ ngồi im, ngay cả mở miệng cũng lười, càng không thèm phản ứng thêm gì nữa.

Trần Trường Ca ngừng bút, trừng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Chiết Chi: "..."

Cuối cùng Thẩm Chiết Chi cũng mở miệng, coi như cho hắn ta một chút thể diện: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Ta đang tính." Trần Trường Ca nở một nụ cười, hàng mi rũ xuống, đôi mắt sáng như ánh sao: "Tính xem cần bao nhiêu tiền để mua lại cả nước Tống."

Phú khả địch quốc không chỉ là lời nói suông.

*phú khả địch quốc: giàu ngang một nước

Thẩm Chiết Chi nói thẳng, không vòng vo: "Đừng phí giấy và mực."

"Ừ." Trần Trường Ca chớp mắt, ánh sáng trong mắt dần tắt, ngoan ngoãn thu giấy bút lại rồi đặt chúng lên bàn bên cạnh ấm trà và chén trà, rót cho Thẩm Chiết Chi một ly.

Thẩm Chiết Chi hơi nghiêng cằm nhận lấy chén trà, cầm trong tay xoay xoay, nhưng không uống.

Trần Trường Ca hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Thẩm Chiết Chi lắc đầu: "Dưới lầu có người kể chuyện, nói cũng thú vị đấy."

Trần Trường Ca nhìn y một cái, rồi đẩy cửa sổ bằng gỗ nam ra. Tiếng ồn ào dưới lầu lập tức ập vào tai.

"... Nói đến cái tên quốc sư giả kia, thật sự là đáng giận đến cùng cực! May mà hoàng thượng hiện giờ..."

Những lời đàm tiếu, chuyện thị phi luôn lan truyền nhanh nhất.

Trần Trường Ca lại đóng sầm cửa sổ lại, tiếng vang "rầm" một tiếng làm cái bàn cũng rung lên. Hắn ta nói: "Đừng nghe mấy lời vớ vẩn ấy nữa."

Thẩm Chiết Chi chậm rãi uống một ngụm trà.

"Chuyện đến nước này rồi, ngươi định tính sao?"

"Giang Nam cũng tốt." Thẩm Chiết Chi đáp: "Ở lại thêm vài ngày nữa rồi tìm một nơi chôn cất, sống nốt nửa đời còn lại ở đây, rồi an nghỉ luôn."

Đó là tính toán của y.

Trần Trường Ca lại nói: "Lý Thịnh Phong ít ngày nữa sẽ đến Giang Nam khảo sát."

Lông mày Thẩm Chiết Chi khẽ nhướng lên, nhưng không nói gì, chỉ thản nhiên xoay nắp chén trà.

Trần Trường Ca có vẻ rất vui.

Thẩm Chiết Chi nghe tin ấy mà vẫn dửng dưng như vậy, chắc chắn là từ lâu đã không còn để tâm đến Lý Thịnh Phong nữa.

"Cẩm Nguyệt muốn gặp ngươi tối nay" Trần Trường Ca ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nàng nói muốn nói với ngươi chuyện về Quốc sư cũ mười năm trước."

Cẩm Nguyệt là kỹ nữ đứng đầu Thiêm Hương lâu, giỏi cả đàn và họa, tiếng tăm lan khắp Giang Nam. Thẩm Chiết Chi cũng từng nghe qua cái tên này.

Nhưng nàng làm sao biết chuyện xảy ra mười năm trước?

Ngón tay Thẩm Chiết Chi hơi khựng lại rồi thả lỏng ra, lười biếng nói: "Được thôi. Nhưng ráng sớm một chút, có người đang đợi ta về nhà."

Sáng nay y vừa nói với Quý Cảnh Chi là sẽ đi Giang Nam một chuyến. Quý Cảnh Chi vì lo y bị mù nên cứ muốn đón đưa y.

Cuối cùng hai người thỏa thuận rằng tối nay, Quý Cảnh Chi sẽ đợi y ở quán trà gần Thiêm Hương lâu rồi hai người cùng về phòng.

Với tính cách của Quý Cảnh Chi, chắc chắn sẽ đến sớm, mà Thẩm Chiết Chi thì không muốn để hắn phải chờ lâu ở quán trà nên cũng chỉ đành tranh thủ.

"Tất nhiên là được." Trần Trường Ca xoa tay, vui vẻ nói: "Trước đó, cùng ta đi dạo Giang Nam một vòng, được không?"

Hắn ta vừa nói vừa lấy ra một bộ áo bào thêu mây, màu đỏ đậm viền trắng.

Nụ cười trên mặt Thẩm Chiết Chi dần tắt.

——

Thẩm Chiết Chi bị Trần Trường Ca kéo đi dạo quanh Giang Nam gần nửa vòng, cuối cùng tối mịt mới trở lại Thiêm Hương lâu.

Thiêm Hương lâu nằm bên hồ, ánh trăng soi xuống mặt nước, trong vắt và sáng lấp lánh, vô cùng đẹp, nên buổi tối khách đến còn đông hơn cả ban ngày. Đa phần là để ngắm cảnh đẹp hiếm có này.

Nhưng tối nay còn đông hơn thường lệ, chủ yếu là vì Cẩm Nguyệt.

Từ đầu tháng đến giờ nàng hiếm khi lộ diện, mà lần này lại chuẩn bị lên đài biểu diễn, chuyện này đã lan truyền khắp nơi từ lâu.

Đại sảnh chen chúc người.

Trần Trường Ca định đưa Thẩm Chiết Chi lên lầu cho nhanh, nhưng chưa kịp bước đi thì một người đàn ông mặc áo gấm, mặt mày trang điểm kỹ lưỡng, hớt hải chen qua đám đông kéo lấy tay hắn ta.

Người đó mặt mày hoảng hốt, thì thầm vào tai Trần Trường Ca: "Cẩm Nguyệt... nàng trốn rồi! Đã trễ hơn mười lăm phút so với giờ lên sân khấu, mà trong lâu không ai đủ trình đàn tranh để thế chỗ nàng..."

Trần Trường Ca gõ nhẹ chiếc quạt gấp trong tay.

Kỹ nghệ đàn của Cẩm Nguyệt là số một, đúng là trong mười lăm phút chẳng thể tìm ai đủ sức sánh với nàng.

Thiêm Hương lâu trước đó đã quảng bá rầm rộ, giờ mà không thấy người đâu thì danh tiếng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Tai Thẩm Chiết Chi rất thính, cũng đã nghe rõ mấy lời đó.

Y dĩ nhiên chẳng mảy may dao động, thậm chí còn khoanh tay đứng nhìn, hơi tò mò không biết Trần Trường Ca sẽ xử lý ra sao.

Trần Trường Ca cũng chẳng làm gì đặc biệt, chỉ nghiêng đầu nhìn Thẩm Chiết Chi, nheo mắt cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com