🐇Chương 36: Ân sư
Lông mày Quý Cảnh Chi hơi nhíu lại.
Sau khi trở về, hắn không vào hoàng cung, sớm đã đoán Quý Hành Trì sẽ tìm tới mình. Không ngờ lại đến đúng lúc như vậy.
—— Cũng may là đến vào đúng lúc này.
Hiện giờ Thẩm Chiết Chi không có mặt ở đây. Nếu y có mặt, để hoàng huynh của hắn thấy được, e là sẽ nảy sinh ý đồ khác.
Quý Cảnh Chi dừng lời đang định nói, khẽ gật đầu ra hiệu cho quản sự đưa Quý Hành Trì vào.
Quản sự gật đầu, quay người rảo bước rời đi.
Quý Cảnh Chi cùng đám gia nhân đứng trong sân, từ xa đã thấy một đoàn người đông đúc tiến đến.
Không rõ Quý Hành Trì là để lấy thêm dũng khí hay có dụng ý gì khác, nhưng hắn ta mang theo cả đoàn cung nữ, thái giám. Phía trước là thái giám cầm quạt lớn mở đường, phía sau là cung nữ mang giỏ hương đi nhẹ nhàng duyên dáng.
Vốn chỉ định đến thăm hoàng đệ một chút, vậy mà Quý Hành Trì lại ăn mặc hết sức trang trọng, toàn thân đều là đồ dùng riêng của hoàng đế, không có món nào là tầm thường.
Chỉ cần thấy bóng dáng hắn ta thôi, toàn bộ gia nhân trong viện đã quỳ xuống. Riêng Quý Cảnh Chi vẫn đứng, lưng thẳng tắp, chỉ đợi Quý Hành Trì đến gần mới hơi khom người chào, độ cung rất nhẹ, gần như không nhận ra.
"Hoàng thượng vạn tuế."
Nhìn thấy cảnh đó, lòng Quý Hành Trì như thắt lại.
Đám cung nữ thái giám đi cùng đều tỏ ra như không thấy gì, ánh mắt cúi thấp, không dám lộ vẻ gì.
Thái độ của Quý Cảnh Chi đối với Quý Hành Trì từ lâu đã như vậy, họ thấy nhiều rồi nên cũng không lấy làm lạ.
Quý Cảnh Chi trở về kinh mà không vào cung chào hoàng thượng, đến mức hoàng thượng phải đích thân đến phủ gặp hắn — chỉ vậy thôi cũng đủ thấy mối quan hệ giữa hai người ra sao.
Cho dù Quý Hành Trì đã lên ngôi, nhưng hắn ta vẫn luôn sợ Quý Cảnh Chi.
Hắn ta giành được ngôi vua, không phải vì tài năng hơn Quý Cảnh Chi, mà là vì Quý Cảnh Chi chưa bao giờ có ý tranh quyền đoạt vị.
Năm đầu tiên hắn ta lên ngôi, người dân đều nói rằng hắn ta là vị hoàng đế "miễn cưỡng", nếu không nhờ Quý Cảnh Chi không tranh đoạt, thì hắn ta chỉ có thể là một vương gia nhàn rỗi không quyền thế mà thôi.
Hắn ta rất ghét những lời như vậy. Hễ nghe thấy, hắn sẽ ra lệnh chém người nói ra. Qua thời gian, tiếng bàn tán mới dần lắng xuống.
Thế nhưng, hắn ta thực sự rất e dè Quý Cảnh Chi. Luôn lo rằng một ngày nào đó, người kia sẽ bất ngờ muốn thử làm vua rồi lật đổ hắn ta, cướp lấy ngai vàng.
Đó mới là lý do chính khiến hôm nay hắn ta đến gặp Quý Cảnh Chi.
Ban đầu hắn ta định "răn đe" đôi chút, nhưng vừa thấy vẻ mặt bình thản như nước của Quý Cảnh Chi, cơn giận trong hắn ta lập tức tắt ngúm, chỉ đành gượng cười ngồi xuống trò chuyện xã giao.
Lúc này, đám nha hoàn đã dọn hết sổ sách, giấy tờ trên bàn, thay bằng trà Long Tỉnh, rót hai chén rồi lui ra.
Quý Hành Trì cầm chén trà, không uống, chỉ ngắm nghía, lông mi rũ xuống, giọng nói lơ đãng: "Nghe nói hoàng đệ lần này về còn mang theo một đại mỹ nhân, thật không?"
"Người đó là hạ quan theo ta về, chỉ là người thường thôi."
So với vẻ hiếu kỳ rõ ràng của Quý Hành Trì, Quý Cảnh Chi tỏ ra gần như chẳng mấy quan tâm.
"Người thường à." khóe mắt Quý Hành Trì mang ý cười, nói: "Nhưng ta vẫn muốn nhìn thử một lần."
Sắc mặt Quý Cảnh Chi ngay lập tức lạnh đi vài phần.
Trong bếp
"Ta muốn nấu ít canh. Vương gia mấy ngày nay vất vả, ta định mang đến cho người giải mệt."
Vẻ mặt Thẩm Chiết Chi vô cùng nghiêm túc, khiến ai nhìn cũng nghĩ hắn thật lòng quan tâm đến Quý Cảnh Chi.
Nhưng thật ra, việc Quý Cảnh Chi mệt mỏi chỉ là lý do phụ.
Lý do chính là gần đây Thẩm Chiết Chi đã xem một quyển sách dạy nấu ăn, ghi chép cách nấu canh. Thấy quá đơn giản, y nghĩ mình chắc chắn làm được nên quyết định thử tay nghề.
Nói trắng ra là tay ngứa, lại vừa khéo có "chuột bạch" là Quý Cảnh Chi.
Trong lòng Thẩm Chiết Chi thì kế hoạch đã tính toán đâu vào đó.
Nghe thấy giọng nói ôn tồn của y, đám đầu bếp nữ không nghi ngờ gì cả, còn thấy đại mỹ nhân này thật chu đáo.
Vốn chẳng có việc gì làm, các nàng vừa thầm ngưỡng mộ vương gia, vừa giúp Thẩm Chiết Chi tìm đủ nguyên liệu cần thiết.
Vài đầu bếp nữ ngồi ở một bên chờ xem đại mỹ nhân trổ tài.
Kết quả là họ chỉ thấy Thẩm Chiết Chi và con gà đã làm sạch đối diện nhau qua một cái nồi, im lặng không nói gì.
Một đầu bếp nữ dè dặt nhắc: "Ờm... tráng nước trước thì phải..."
"À đúng rồi, tráng nước."
Thẩm Chiết Chi đổ nước vào nồi, lại tiếp tục đối diện nồi nước mà chẳng biết làm gì tiếp theo.
Đám đầu bếp nữ giật khóe miệng — xem ra đại mỹ nhân này hoàn toàn... dốt chuyện bếp núc.
"Mấy người bọn ta làm thì hơn, không bao lâu sẽ nấu xong canh để mang cho vương gia."
Thẩm Chiết Chi ho nhẹ, gật đầu "Được."
Y nhường sân khấu cho các đầu bếp, đứng một bên nghe tiếng bát đũa lách cách, đầy trông ngóng.
Rõ ràng sách dạy đơn giản như vậy mà...
Lúc đám đầu bếp vô tình quay đầu lại thì thấy Thẩm Chiết Chi lẻ loi đứng đó, mặt mày có phần ấm ức.
Thấy vậy, họ phì cười, tiện tay lấy nguyên liệu còn dư hấp thêm mấy chiếc bánh hình thỏ nhỏ, trắng trắng hồng hồng cực kỳ dễ thương để đãi y.
Thẩm Chiết Chi không nhìn thấy hình dáng bánh thế nào, nếm thử một miếng thấy vị ngon bất ngờ, bèn nhờ đầu bếp làm thêm, để mang một ít về cho Quý Cảnh Chi.
Đầu bếp nữ có chút do dự: "Vương gia trước giờ chưa từng yêu cầu bọn ta đưa điểm tâm..."
Huống hồ lại là mấy thứ bánh đáng yêu như vậy.
Vương gia chưa từng đòi hỏi, nên họ cũng không ai dám tự tiện mang tới, sợ nếu chọc giận vị chủ nhân lạnh lùng kia thì không biết đường nào mà khóc.
"Chỉ cần nói ta là người làm, thì hậu quả ta sẽ chịu."
Thẩm Chiết Chi ăn nốt chỗ điểm tâm còn lại, sau đó rửa sạch tay rồi lặng lẽ đứng một bên chờ.
Lúc này, mấy đầu bếp nữ mới yên tâm bắt tay vào làm điểm tâm.
Các đầu bếp đều thấy rõ thái độ của vương gia đối với Thẩm Chiết Chi – rõ ràng là rất cưng chiều. Cho dù có xảy ra chuyện gì, họ cũng tin vương gia sẽ không trách phạt Thẩm Chiết Chi.
Nếu ngay cả chính Thẩm Chiết Chi đã nói thế, vậy chắc chắn là không sao.
Mấy đầu bếp làm rất nhanh. Thẩm Chiết Chi chỉ vừa đi dạo quanh sân bếp một vòng, đã có người chạy tới báo: canh đã nấu xong, điểm tâm cũng đã làm xong.
Mấy đầu bếp nữ cùng nhau theo Thẩm Chiết Chi bê đồ ăn, hướng về phía sân của Quý Cảnh Chi.
Khi họ đi ngang qua hàng rào trồng hoa, từ xa đã thấy bóng dáng sân.
Một đầu bếp nữ đi trước dẫn đường cho Thẩm Chiết Chi, lại có người cẩn thận nắm lấy vạt áo của y, sợ y trượt ngã.
***
Khác hẳn với bầu không khí yên bình bên ngoài, bên trong sân đang vô cùng căng thẳng. Đám cấm quân cầm sẵn giáo mác trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào tay của Quý Cảnh Chi đang buông xuống.
— Bọn họ không dám nhìn thẳng vào mặt Vương gia, chỉ dám nhìn tay hắn, đề phòng bất ngờ hắn nổi giận động thủ với Quý Hành Trì.
Vừa nãy hai người mới chỉ nói với nhau vài câu, mà Quý Cảnh Chi đã khiến Quý Hành Trì tức đến mức rút kiếm. Cuối cùng vẫn là đám thái giám liều mình can ngăn, mới tạm thời kiềm chế được tình hình.
Thế là bầu không khí mới thành ra thế này.
Quý Hành Trì cố gắng kìm nén cơn giận, đứng dậy hất tay áo.
Tay áo rộng có thêu hình rồng vàng năm móng vung lên nghe rít gió, rồi rũ xuống theo dáng đi của chủ nhân, hướng ra cửa sân.
Quý Hành Trì cảm thấy nếu còn tiếp tục ở lại, mình sẽ không nhịn nổi mà nổi khùng. Chi bằng rời đi sớm, tránh phải chịu tức giận vì Quý Cảnh Chi.
Lúc đến thì ngẩng cao đầu đầy khí thế, lúc đi thì cúi đầu rầu rĩ như chim cúi cánh.
-----
Hoa nở.
Lúc nhóm đầu bếp dẫn Thẩm Chiết Chi đến gần cửa sân, thì thấy có một nhóm người vừa rời khỏi – ăn mặc chỉnh tề, trang nghiêm. Chỉ còn thấp thoáng thấy bóng dáng cuối cùng, đi thêm mấy bước nữa là hoàn toàn khuất hẳn.
Thấy nhóm đầu bếp dừng lại, Thẩm Chiết Chi hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"
Các đầu bếp lắc đầu, đưa hộp đựng canh và điểm tâm vào tay Thẩm Chiết Chi, nói: "Không có gì cả."
Bọn họ chỉ là tầng lớp hạ nhân thấp nhất trong phủ, nhiều chuyện không nên biết thì cũng không dám tò mò.
Họ cười nói: "Chúng tôi không thể vào sân trong, tiên sinh mau đưa canh và điểm tâm vào đi, nếu nguội rồi sẽ không ăn được."
Thẩm Chiết Chi gật đầu, hai tay bê hai hộp đồ ăn, quay người đi vào sân.
Lúc này, được cung nữ và thái giám vây quanh, Quý Hành Trì bỗng như cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn lại.
Chỉ kịp thấy vạt áo trắng như tuyết vừa biến mất sau bức tường xám, mái tóc đen dài thoáng ẩn hiện sau bụi hoa rồi cũng không thấy đâu nữa.
---
Tống quốc, Hoàng lăng.
Lý Thịnh Phong mặc một thân đồ đen mỏng, đứng lặng trước một tấm bia mộ bằng bạch ngọc. Các thái giám và thị vệ đứng xa xa sau lưng cậu ta, không ai nói một lời.
Mấy ngày gần đây liên tiếp có người hy sinh vì nước, Lý Thịnh Phong đã cho người tới tàn tích phủ Quốc sư tìm rất lâu, mong tìm được chút gì đó để chôn cùng Thẩm Chiết Chi – lập một ngôi mộ cho người đã khuất.
Nhưng chẳng tìm được gì.
Đừng nói là một bức tranh, một bộ y phục – đến một chút tro cốt cũng không còn.
Tất cả mọi thứ đều bị thiêu rụi trong ngọn lửa lớn.
Lý Thịnh Phong và đám thái giám đều hiểu điều đó.
Cậu ta biết rõ một trận hỏa hoạn lớn như vậy thì sẽ chẳng còn gì, nhưng cậu ta vẫn ôm một tia hy vọng mong manh, hy vọng có thể tìm được chút gì còn sót lại của Thẩm Chiết Chi.
Dù là gì cũng được – chỉ cần là của người ấy.
Nhưng sự thật đã bày ra ngay trước mắt – cậu ta không thể phủ nhận được.
Ngay cả một ngôi mộ chôn di vật, cậu ta cũng không thể làm cho Thẩm Chiết Chi.
Tất cả mọi thứ liên quan đến Thẩm Chiết Chi đều đã biến mất khỏi thế gian này.
Nếu không có ký ức còn lưu giữ, e rằng Thẩm Chiết Chi giống như chưa từng tồn tại.
Như hoa trong gương, trăng trong nước – một lần xuất hiện, rồi tan biến vào ánh lửa rực trời.
Lý Thịnh Phong nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ không khắc chữ, đến khi đôi mắt đỏ lên vì gió tuyết thổi vào mới chậm rãi nhắm lại.
Cậu ta lùi một bước rồi quỳ xuống đất, bước chân loạng choạng.
Vua của một nước lại quỳ trước một người.
Thái giám kinh hãi trợn to mắt, nhưng không kịp ngăn lại, cuối cùng cũng chỉ có thể cúi đầu quỳ theo sau một hồi im lặng.
Toàn bộ thị vệ và thái giám đều đồng loạt quỳ xuống.
Lý Thịnh Phong không dùng lệnh đao của thái giám mang đến, mà rút thanh trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ.
Thanh kiếm ánh bạc phản chiếu tuyết trắng, ánh lên một mảng sáng lạnh lẽo.
Cậu ta nắm lấy thân kiếm, chỉ dùng chút sức là máu đã rỉ ra.
Từng nét, từng nét khắc lên bia mộ. Máu từ lưỡi kiếm nhỏ xuống, nhuộm đỏ tuyết trắng trước bia.
Tay phải đau đến mức không chịu nổi, Lý Thịnh Phong đổi sang tay trái, nét mặt vẫn không một chút biến sắc.
"Mộ của ân sư - Thẩm Chiết Chi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com